Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 161: Chương 161: Câu Lạc Bộ Cuồng Kiếm




Ngày hôm sau.

Thành phố 11, một tòa cao ốc trăm tầng.

Trên đó viết ba chữ thương khung có lực, rồng bay phượng múa, Câu lạc bộ Cuồng Kiếm*.

*Bên Trung Quốc từ “câu lạc bộ” là một chữ “Xã”

Vương Hạo dẫn theo hai người Tiền Vạn Dương và Trần Diệu đứng dưới lầu Câu lạc bộ Cuồng Kiếm.

- Ba bạn học định gia nhập câu lạc bộ Cuồng Kiếm chúng tôi sao?

Một nam sinh nhìn thấy ba người Vương Hạo liền tiến lên hỏi.

Ông đây là đến để giết người...

Vương Hạo nhàn nhạt nói một câu, tay súng tự động đã xuất hiện trong tay, sau đó không chút khách khí nhắm ngay phía dưới nam sinh, “Pằng” bắn một phát.

- Leng keng, chúc mừng Túc Chủ chặt đứt tử tôn của người ta, thu hoạch được một vạn điểm nhân vật phản diện.

- A...

Một đạo tiếng kêu thảm thiết vang lên, nam sinh ôm phía dưới kêu rên lên.

Cái gì?

Nghe được thanh âm, tất cả mọi người đều sửng sốt, nhao nhao quay đầu nhìn về phía Vương Hạo, thằng nhóc này là ai? Lại dám ăn nói bừa bãi nói muốn giết người ở câu lạc bộ Cuồng Kiếm?

Hắn thật sự coi câu lạc bộ Cuồng Kiếm là chỗ trang trí? Hay là coi việc chấp hành pháp luật của cơ sở 11 là đồ bài trí?

Mí mắt hai người Tiền Vạn Dương và Trần Diệu giật một cái, vị lão đại này thật đúng là không che giấu mục đích của mình chút nào!

- Có người đến gây chuyện!!

Các thành viên của câu lạc bộ Cuồng Kiếm la lớn với người trong tòa nhà.

- Cái gì? Lại có người có thể đến câu lạc bộ Cuồng Kiếm gây chuyện?

- Bà mẹ nó, là ai, ông đây đến đánh chết hắn!

- Không nên tranh với tôi, người này để tôi đánh!

- Mẹ trứng, ông đây nhàm chán sắp chết rồi, rốt cục có thể có một chút chuyện để làm.

- ... . . .

Chỉ chốc lát, một đám thành viên của câu lạc bộ Cuồng Kiếm vọt ra.

Một nam sinh to con, nện bước vô cùng nặng nề đi tới, khí thế hùng hậu, hai nắm đấm bóp chặt rung động đùng đùng, sắc mặt dữ tợn nhìn Vương Hạo: -Nhóc con, chính là cậu đến để gây sự sao? Tôi...

- Ầm!

Không đợi lấy nam sinh nói xong, tiếng súng lại vang lên lần nữa.

- A...

Tiếng kêu thê thảm lập tức truyền tới, phía dưới tất cả nam sinh đều cảm thấy mát lạnh, một luồng hơi lạnh từ bàn chân phun lên đỉnh đầu.

Đồng thời, một cái tên bị lãng quên trong nháy mắt hiện lên trong đầu, Cuồng Ma Nát Trứng, Vương Hạo!!

Nghĩ đến danh hào của Vương Hạo, tất cả nam sinh ở đây đều không tự chủ lui ra phía sau một bước, dù sao không có nam sinh nào muốn thể nghiệm một chút cảm giác trứng nát kia.

Hai người Tiền Vạn Dương và Trần Diệu một mặt bội phục nhìn Vương Hạo, lão đại bức trận quả nhiên đủ mạnh, người vừa đứng chỗ kia thì cả trường đều né tránh!

Vương Hạo đẩy mọi người chung quanh, trong lòng kêu gọi hệ thống:

- Cho tôi cầm súng Vũ, thăng cấp đến Hồn Nhiên Thiên Thành.

- Leng keng, chúc mừng Túc Chủ tốn một ngàn điểm nhân vật phản diện, học được súng Vũ, đạt tới Sơ Khuy Môn Kính.

- Leng keng, chúc mừng Túc Chủ tốn mười vạn điểm nhân vật phản diện, tăng lên súng Vũ, đạt tới Dung Hội Quán Thông.

- Leng keng, chúc mừng Túc Chủ tốn ba trăm vạn điểm nhân vật phản diện, tăng lên súng Vũ, đạt tới Đăng Phong Tạo Cực.

- Leng keng, chúc mừng Túc Chủ tốn hao một ngàm vạn điểm nhân vật phản diện, tăng lên súng Vũ, đến Tự Nhiên Thiên thành.

Vương Hạo đánh run một cái, cả người lập tức tinh thần hẳn lên, trong tay lại móc ra một thanh súng tự động Ngân Lang ba cấp, sau đó hai tay cầm súng, từng bước một đi về phía câu lạc bộ Cuồng Kiếm.

Rất nhanh động tĩnh của nơi này liền bị các học sinh trên đường phát hiện, một đám người nhanh chóng vây xem.

- Có chuyện gì vậy?

- Nghe nói có người đang đá vào sân của câu lạc bộ Cuồng Kiếm.

- Vị mạnh mẽ nào dám làm loại chuyện này chứ?

- Là Vương Hạo, chính là Cuồng Ma Nát Trứng kia.

- Vương Hạo không phải là đi Thiên Minh Tinh rồi sao? Sao đột nhiên lại trở về rồi? Còn gây chuyện với câu lạc bộ Cuồng Kiếm?

- Cậu không hiểu rồi, tôi nghe nói là lão đại của câu lạc bộ Cuồng Kiếm, Tô Mạ vì tiểu đệ Triệu Côn Tây mà ra mặt, liền đi tìm Vương Hạo báo thù, nhưng kết quả Vương Hạo lại đi Bình Minh Tinh, không tìm được người phá hủy biệt thự của Vương Hạo.

- Tô Mạ còn không phải là đang tìm chết sao?

- Nói bậy bạ gì đó, Tô Mạc là lão đại của câu lạc bộ Cuồng Kiếm, hẳn là Vương Hạo muốn chết mới đúng.

- Thả rắm thúi chó nhà cậu, cậu biết Vương Hạo ở Bình Minh Tinh đã làm việc gì sao?

- Chuyện gì?

- Hắn đến Bình Minh Tinh liền một pháo giết mấy trăm tên lính đánh thuê.

- Còn buôn bán thuốc giải, một bình giá bán mười tỷ, người bị lây bệnh nhiều tới ba mươi vạn người.

- Hắn còn trung tướng quân bộ lừa gạt, doạ dẫm được một viên năng lượng vô hạn, cùng một bộ thân thể người nhân tạo bốn cấp.

- Những thứ này cũng không tính là cái gì, kinh khủng nhất là lần này Bình Minh Tinh xuất hiện Không Gian Bảo Thạch, Vương Hạo hạ độc đánh ngã tất cả mọi người.

- Cuối cùng còn xuất hiện ba vị Võ Thánh, trong đó có một người là sư công của Vương Hạo.

- Đồng thời Vương Hạo còn cướp được Không Gian Bảo Thạch từ trong tay của một trong những Võ Thánh.

- ... . . .

Tất cả các học sinh nghe thấy đều là trợn mắt há hốc mồm, tất cả đều lắc đầu biểu thị tuyệt đối không tin loại chuyện này.

Bởi vì trong bất kỳ một việc gì đối với bọn họ mà nói, đó cũng là huyền huyễn ghê gớm, ai dám tưởng tượng những chuyện này đều là do một sinh viên vừa vào đại học làm ra?

- Các cậu còn chưa tin, lần này Tô Mạc chọc đến Vương Hạo, tôi đoán câu lạc bộ Cuồng Kiếm phải gặp xui xẻo rồi.

Một nam tử thở dài nói, câu lạc bộ lớn mạnh nhất cơ sở 11 này, có lẽ sắp trở thành lịch sử rồi.

- Không thể nào?

Các học sinh hiếu kì nhìn về phía câu lạc bộ Cuồng Kiếm.

- Rầm…rầm...rầm…

Một giây sau, tiếng súng dày đặc vang lên. Đồng thời từng tiếng kêu thê thảm cũng theo đó vang lên:

- A...

- Áaa...

Nghe tiếng, tất cả các học sinh đều hít vào một ngụm khí lạnh, không cần nghĩ cũng biết, đây là tiếng kêu thảm thiết của những nam sinh bị vỡ trứng.

... . . .

Phòng làm việc của hiệu trưởng.

Hiệu trưởng Chung Ly vuốt vuốt cái trán Vương Hạo này vừa trở về, hắn còn chưa kịp báo bình an Tô Mộc đã lập tức bắt đầu gây chuyện rồi.

- Hiệu trưởng Chung, chúng ta bây giờ phải làm sao đây?

Phó hiệu trưởng Trương Trọng Quân hỏi.

- Anh là quản lý bộ chấp pháp, sao lại hỏi tôi?

Hiệu trưởng Chung Ly lắc đầu, biểu thị loại chuyện này mình tuyệt đối không hỏi đến.

Sắc mặt Trương Trọng Quân trong nháy mắt đen lại, nếu như là lúc Vương Hạo mới vừa vào học, hắn sẽ lập tức xuất phát, sau đó làm dáng một chút, đi đi ngang qua sân khấu một tý, giáo dục Vương Hạo một lần, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ chuyện nhỏ coi như không có.

Nhưng giờ, sau khi Vương Hạo ra ngoài một lượt, trong tay này có vũ khí tuyệt đối khiến hắn cảm thấy sợ hãi.

Mà hắn cũng không cho rằng, Vương Hạo sẽ cho hắn mặt mũi, nếu hắn cứ như vậy mà đi lên thì khả năng hỏa lực chào hỏi hắn sẽ cực lớn.

Hoắc Hồng mở miệng nói:

- Hiệu trưởng Chung, hiện tại Tô Mạc phá hủy nhà Vương Hạo, dựa vào cá tính của Vương Hạo, nhất định sẽ giết hắn, nếu là án mạng xảy ra, chúng ta bàn giao lên phía không tốt?

- Ài!

Hiệu trưởng Chung Ly thở dài:

- Vậy các anh cảm thấy, Vương Hạo sẽ nể mặt mũi của tôi sao?

- Cái này. . .

Hai vị phó hiệu trưởng chần chờ, Vương Hạo dám doạ dẫm trung tướng quân bộ, dám đoạt cự kiếm Duệ Quang trong tay Quan Anh Kiệt, dám đoạt Không Gian Bảo Thạch trong tay Võ Thánh, từng kiện không có gì không nói rõ, bất kể là ai thì Vương Hạo cũng sẽ không cho mặt mũi.

- Phó hiệu trưởng Trương Trọng Quân, tôi cho anh một lời gợi ý, anh có thể đi tìm Vân tiền bối.

Hiệu trưởng Chung Ly nhắc nhở.

- Vân tiền bối? Vân Sơ Dao!

Trương Trọng Quân bỗng nhiên kịp phản ứng, hoang mang rối loạn vội vàng rời khỏi phòng hiệu trưởng, muốn nói người có thể ngăn cản Vương Hạo ở cở sở 11 thì cũng chỉ có Vân Sơ Dao, mặc dù tỉ lệ cũng không quá cao, nhưng chỉ có thể ngựa sống làm thầy thuốc ngựa chết vậy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.