Trong vũ trụ đen kịt.
Mấy chục chiếc phi thuyền cỡ nhỏ của Ám Tinh Linh tộc ỷ vào sự khéo léo nhẹ nhàng, thành công đuổi theo chiến hạm Số 1, bao vây nó lại, sau đó mở sóng quấy nhiễu không gian, làm cho chiến hạm Số 1 không sử dụng được bước nhảy không gian.
- Ông chủ, không tốt rồi, Ám Tinh Linh tộc đã bao vây chúng ta, không thể sử dụng bước nhảy không gian được nữa.
Linh Linh gấp gáp kêu lên.
- Hừ!
Vương Hạo hừ lạnh một tiếng.
- Bây giờ tâm tình ông đây rất khó chịu, khởi động Sứ Giả Hòa Bình cho ông.
- Vâng! !
Linh Linh trả lời một tiếng, nhanh chóng ấn xuống một cái nút.
Lúc này, một họng pháo đen kịt được dựng lên trên chiến hạm Số 1, bùm một cái, một viên đạn đạo đen thui được bắn ra, bắn thẳng về phía phi thuyền cỡ nhỏ của Ám Tinh Linh Tộc.
- Oanh long long...
Một giây sau, ánh lửa xông thẳng lên trời xua tan bóng tối trong vũ trụ, ánh lửa nóng bỏng cắn nuốt mười bảy phi thuyền cỡ nhỏ gần đó.
Ngay cả tấm chắn năng lượng cũng không có chỗ dùng, sau khi phi thuyền chạm phải đạn đạo cấp sáu, để vỡ tan như tấm thủy tịnh.
Đồng thời, một lỗ hổng không gian cũng bị đánh ra, sóng quấy nhiễu không gian cũng bị biến mất.
Chiến hạm Số 1 không do dự chút nào, trực tiếp nhảy ra khỏi vòng vây.
- Oanh long long…
Đúng lúc này, tiếng đạn pháo vang dội nổ ra, từng đợt đạn đạo, súng laser trực tiếp nhắm vào những phi thuyền cỡ nhỏ của Ám Tinh Linh Tộc.
- Là viện binh!
Tiền Vạn Dương vui mừng kêu lên.
- Leng keng, chúc mừng kí chủ nâng cấp thành công chiến tranh giữa Ám Tinh Linh Tộc và Nhân Tộc, nhận được 1000 vạn điểm tội ác.
- Lập tức nhận được 1000 vạn điểm tội ác sao!?
Đôi mắt của Vương Hạo sáng lên, trực tiếp hạ lệnh, bây giờ quay trở về chỗ Ám Tinh Linh Tộc nghỉ ngơi, hắn còn muốn cười một cái nữa, dẫn nhiều Ám Tinh Linh Tộc đến đây.
- Phốc xích.
Hai người Tiễn Vạn Dương, Trần Diệu phun ra trong nháy mắt, Lão Đại này đúng là sợ thiên hạ loạn chưa đủ lớn.
Linh Linh dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hai người, sau đó mở ra màn hình thực tế ảo.
- Bây giờ số binh lực Nhân Tộc đang giao chiến với Ám Tinh Linh tộc là hơn 20 ức, kích thước chiến trường không lớn lắm, nên suy nghĩ quay về bên kia của ông chủ rất không thực tế, dù muốn cũng không có đường cho ngài đi.
- Như vậy sao?
Vương Hạo bất đắc dĩ, đúng là ông trời già không mở mắt.
- Điều này chẳng phải là chúng ta không chơi tiếp được sao?
Tiểu Bạch thấy không thú vị, nó bắt đầu ôm lấy cà rốt tiếp tục ăn.
Đám người ở đây dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nó, đúng là chủ nhân thế nào thì nuôi thỏ thế đấy, đúng là thích xem náo nhiệt, chê chuyện chưa đủ lớn.
- Thôi, tăng hết tốc độ chạy về phía trước cho ta, chúng ta đi Đế Tinh.
Vương Hạo nhếch khóe miệng lên, bây giờ cao tầng nhân tộc đang bận rộn đối phó Ám Tinh Linh tộc, hắn phải chạy về dung hợp Đế Tinh vào trong Linh Giới cầu.
- Vậy còn Thiếu Soái Quân thì làm sao bây giờ!?
Tiền Vạn Dương hỏi.
Vương Hạo nhếch miệng.
- Để bọn họ trải qua mấy cuộc chiến tranh, cho máu và lửa làm lễ rửa tội đi, chỉ có sống sót được trong chiến tranh mới là Thiếu Soái Quân chân chính.
- Ý của Lão Đại là, để cho tiểu thư Triệu Y Linh mang theo 500 vạn Thiếu Soái Quân mới gia nhập đi chiến đấu sao!?
Trần Diệu dò xét hỏi.
Vương Hạo cho Trần Diệu một ánh mắt như nhìn kẻ ngu xuẩn.
- Không cho tiểu bảo bối Y Linh nhà ta, chẳng lẽ cho ngươi dẫn binh à!?
Trần Diệu gãi gãi đầu, cười nói.
- Lão Đại, ta và Tiễn Vạn Dương chỉ phụ trách thu thập tình báo thôi, những chuyện như mang binh đi đánh giặc thì chúng ta không hiểu.
Vương Hạo xua tay.
- Gửi cho Cô Dương và Tần Phong một mệnh lệnh, nói cho bọn họ biết, dù 500 vạn quân chết sạch, thì Y Linh nhà ta cũng không được xảy ra chuyện gì.
- Vâng!
Hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu vội vàng chào theo nghi thức quân đội, trong mắt đều là sự không thể tin nổi.
Trong suy nghĩ của Vương Hạo, 500 vạn quân còn không bằng một Triệu Y Linh, chẳng lẽ vị lão đại này đã động lòng thật rồi sao?
Chỉ trong chốc lát, chiến hạm Số 1 thoát khỏi chiến trường, nhanh chóng bay về phía Đế Tinh.
Đồng thời, Triệu Y Linh cũng nhận được mệnh lệnh từ Vương Hạo, cho cô thống lĩnh Thiếu Soái Quân, hơn nữa trên đó còn đi kèm một câu: 500 vạn đại quân không bằng nụ cười của mình em.
- Cái tên vô lại này!
Trên mặt Triệu Y Linh hiện ra sự ngọt ngào vui vẻ, trong lòng cực kỳ yêu thích.
Thấy như vậy, vài cô gái mặc áo đen bên cạnh Triệu Y Linh trộm cười rộ lên.
- Các ngươi nhìn xem, tiểu thư đang nghĩ về tình yêu đấy!
- Nói nhảm, tiểu thư nhà chúng ta luôn muốn làm nữ nguyên soái, nhưng lăn lộn lâu như vậy, chỉ được có mười vạn đại quân, vậy mà Thiếu Soái đại nhân vừa ra tay đã tặng luôn 500 vạn đại quân, hơn nữa còn là binh lính vương bài trong đội quân tinh nhuệ, nếu không nghĩ về tình yêu, ta còn nghi ngờ tiểu thư chẳng phải là con gái đấy.
- Đúng vậy! Thiếu Soái đại nhân người ta hài hước thú bị, 500 vạn đại quân nói đưa là đưa ngay, nếu là ta thì ta cũng yêu đến chết mất.
- Đúng là làm những cô gái khác phải ghen ghét hâm mộ nha, trong tay Thiếu Soái đại nhân chỉ có 500 vạn đại quân thôi, vậy mà dám tặng ngay, đúng là người đàn ông... Rộng rãi.
- Lần trước ta còn nghe được một chuyện, tiểu thư nói với Thiếu Soái đại nhân, đợi sau khi Ám Tinh Linh Tộc bị đánh lui, sẽ đi làm ấy ấy đó.
- Thật không? Từ lúc nào mà tiểu thư nhà mình chủ động như vậy?
- Có thể không chủ động được sao? Không phải các ngươi cũng không biết, vị Thiếu Soái đại nhân này là kẻ chẳng chịu đứng yên, lại còn ưu tú như thế, nếu như không tranh thủ thời gian nắm trong tay, vậy thì chạy mất sẽ hối hận đấy.
- Vậy nên đó là nguyên nhân tiểu thư chủ động hiến thân sao?
...
- Nói bậy bạ gì vậy!
Triệu Y Linh tức giận trừng mắt mấy cô gái đang buôn chuyện phía sau.
- Bổn tiểu thư chỉ muốn tâm sự với hắn, không đen tối như suy nghĩ của mấy người đâu.
Mấy cô gái mặc đồ đen gật đầu liên tục, ý nói ta hiểu, ta hiểu mà.
Triệu Y Linh trợn trắng mắt, không muốn nói chuyện với những nữ lưu manh này nữa, vội vàng hạ lệnh.
- Toàn đại quân vòng quanh, công kích bên cánh Ám Tinh Linh Tộc cho bổn tiểu thư!
- Vâng!
Sắc mặt của mấy cô áo đen lập tức trở nên nghiêm túc, nhanh chong đi truyền đạt mệnh lệnh.
...
Đường biên cảnh.
Áo Đa Tinh.
Quan Tân Hùng vừa nhận được tin tức, cười ha hả.
- Ha ha, thằng nhóc Vương Hạo này đúng là muốn chết, lại dám rời khỏi bộ đội chạy đến Đế Tinh.
Tổng thống đời trước của Liên Bang Stars, Liêu Tuyết Phong cau mày nói.
- Vương Hạo đến Đế Tinh làm gì? Chẳng lẽ hắn muốn lấy hết bảo khố của các quý tộc?
- Mặc kệ hắn muốn đi làm cái khỉ gió gì, lão phu muốn đi rút gân lột da hắn.
Thất Ma cười lạnh nói.
Quan Tân Hùng gật đầu.
- Chúng ta đi thôi! Bắt Vương Hạo lại trước, sau đó cướp đoạt mẫu hạm sử thi.
- Ngươi định làm thật sao?
Liêu Tuyết Phong nhịn không được hỏi.
Quan Tân Hùng tức giận nói.
- Đều là những lão bất tử kia ép ta làm vậy, chỉ cần cướp được mẫu hạm sử thi, chúng ta sẽ mang cả gia tộc đi đến tinh hệ khác phát triển, sau đó chúng ta sẽ cường đại hơn.
- Nhưng những lão bất tử kia sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?
Liêu Tuyết Phong cực kỳ lo lắng, đó là cọng cỏ cứu mạng của cả Nhân Tộc đấy, nếu mất đi, chắc chắn sẽ sụp trời.
- Ha ha!
Thất Ma ở bên cạnh cười tươi khinh thường.
- Vũ trụ rộng lớn như vậy, bọn họ tìm chúng ta ở đâu chứ?
- Đừng nói nhiều, nhanh đuổi theo Vương Hạo.
Quan Tân Hùng nhịn không được nói, sau đó nhảy lên một chiếc phi thuyền.
Thất Ma đi theo sau, Liêu Tuyết Phong do dự một chút, nhưng sau khi thở dài một hơi, cũng bước lên phi thuyền...
-------------------------------