Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 521: Chương 521: Chỗ của các thần thượng cổ




- Cần gì quan tâm lão ma đầu này muốn làm gì.

Vương Hạo thần bí cười nói:

- Tôi dám cam đoan, chỉ cần hắn thật sự dám làm loạn, bảo đảm có người đánh cho ngay cả mẹ hắn cũng không nhận ra.

- Ai?

Lăng Tiêu sửng sốt.

- Chẳng lẽ là dì Lâm phái cao thủ tới bảo vệ cậu sao?

Vương Hạo đảo mắt.

- Tôi bây giờ nhìn Băng Cung của mẹ tôi hoàn toàn không thuận mắt, ai cần bà phái người tới chứ!

- Phì...

Ba người Lăng Tiêu lập tức phỉ nhổ, ngay cả Băng Cung hắn cũng có thể chướng mắt, tâm tư của người này cũng quá lớn rồi!

- Anh nói này sư đệ, cậu biết Băng Cung có thế lực mạnh tới mức nào sao?

Lăng Tiêu cho Vương Hạo một ánh mắt ghét bỏ.

- Còn nói nhìn không thuận mắt, người ta có thể coi trọng cậu hay không vẫn là một vấn đề, cậu ngoại trừ sau khi chết thành vô địch, cậu còn có thể có cái gì chứ?

- Sau khi chết vô địch cũng là bản lĩnh, có bản lĩnh anh chết một lần cho tôi xem!

Vẻ mặt Vương Hạo khinh bỉ.

Lăng Tiêu lặng lẽ xoay người, bắt đầu vẽ vòng tròn nguyền rủa Vương Hạo, nói thế nào cũng không nên dựa vào quan hệ của cha mẹ, cũng không khoe khoang thiên phú của mình, quả nhiên tất cả đều gạt người.

Tiền Vạn Dương, Trần Diệu cho Lăng Tiêu một ánh mắt đồng tình, lại dám khinh bỉ Vương Hạo, đây không phải là thành tâm muốn ăn đả kích sao?

Lúc này, đầu nhỏ của Linh Linh từ phòng điều khiển thò ra ngoài.

- Ông chủ, chúng ta gặp phải giặc cướp, chúng ta là phản kích hay là mở ra bước nhảy không gian rời đi?

- Tinh hệ Bắc Áo này thật đúng là hỗn loạn!

Tiền Vạn Dương lắc đầu.

Trần Diệu cau mày nói:

- Ở đây không có pháp luật ràng buộc, tất cả mọi người từ khi sinh ra lại phải chiến đấu để sinh tồn, cho nên có giặc cướp là chuyện hoàn toàn không kỳ quái.

Lăng Tiêu đi tới, rút vũ khí ra nói:

- Chúng ta làm sao bây giờ? Phản kích sao?

Vương Hạo bấm ngón tay tính toán.

- Không cần để ý tới những người này, một chút nước luộc cũng không có, chỉ lãng phí thời gian, chúng ta đi tìm Lý Vân Dương!

- Lý Vân Dương?

Mấy người ở đây sửng sốt, không có việc gì đi tìm Lý Vân Dương làm gì? Chẳng lẽ là rảnh rỗi buồn chán, dự định tiếp tục hành hạ vị này sao?

Chỉ một lát sau, phi thuyền số 1 mở ra bước nhảy không gian, biến mất ở trong vũ trụ tối tăm.

Lưu lại một đám giặc cướp than ngắn thở dài, uổng công bỏ lỡ một con dê béo.

...

Tinh hệ Ngân Hà.

Cung chủ Thiên Cung,

Hạ Phong dẫn theo một đám trưởng lão hạ xuống.

Kiếm Thái Phong và đại lão của Nhân tộc Vũ Tôn liền bước lên phía trước nghênh đón, mỗi một người đều không dám thở mạnh.

Hạ Phong khẽ hỏi:

- Tôi hỏi các người, các người có biết một thiếu niên tên là Vương Hạo hay không?

- Vương Hạo!

Đại ông già tộc kinh ngạc kêu lên một tiếng, trong đầu cũng thầm nói: á đù, cái tai họa này lại làm chuyện gì khác người người oán trách, lại có thể kinh động tới cả cung chủ Thiên Cung chứ!

Hạ Phong cau mày nói:

- Xem ra các người quen nhau, vậy nhanh nói cho tôi biết, Vương Hạo ở chỗ nào!

- Chúng tôi và Vương Hạo không quen!

Đại lão của Nhân tộc liên tục lắc đầu, phủi sạch quan hệ với Vương Hạo.

- Chúng tôi chỉ biết hắn đã rời khỏi tinh hệ Ngân Hà, về phần hắn đi chỗ nào, chúng tôi lại không được biết, nhưng cha mẹ hắn chắc sẽ hiểu.

Ánh mắt đám người Hạ Phong liền sáng ngời, chỉ cần lôi kéo được cha mẹ của Vương Hạo, như vậy không sợ Vương Hạo không ngoan ngoãn theo bọn họ trở lại.

Nghĩ tới đây, Hạ Phong không ngừng hỏi:

- Cha mẹ của Vương Hạo ở chỗ nào?

- Hạ cung chủ, ngài ngàn dặm xa xôi tìm đến con trai tôi, không biết là vì chuyện gì vậy?

Lâm Thi Kỳ dẫn theo hai người Thủy Dao, Mộc Dao đi tới, rõ ràng bà nhận ra Hạ Phong, cung chủ Thiên Cung này.

- Lâm cung chủ là mẹ của Vương Hạo sao?

Trong lòng Hạ Phong hô to không tốt, nếu như Vương Hạo bọn họ tìm được thật đúng là con trai của Lâm Thi Kỳ, vậy Băng Cung không phải chiếm ưu thế sao?

Điều khiến cho hắn bó tay không làm gì được chính là lão tổ tông có căn dặn, đối xử với vị tiểu tổ tông Vương Hạo này, bọn họ nhất định không thể ép buộc người này, chỉ có thể dùng tấm lòng thành đi cảm hóa người này, điều này làm cho các loại thủ đoạn của hắn trong nháy mắt biến thành không có đất dụng võ.

Sư phụ của Tiểu Hồ Ly, Hoa Dung Nguyệt ở bên tai Hạ Phong khẽ nói:

- Cung chủ, có rất nhiều người cùng tên, người này có phải là Vương Hạo chúng ta muốn tìm hay không còn chưa xác định được, chúng ta có lẽ nên tìm con thỏ giám điệp do lão tổ tông an bài ở bên cạnh Vương Hạo trước, chỉ cần tìm được nó, như vậy lại có thể xác định ai là Vương Hạo chúng ta muốn tìm.

Hạ Phong liên tục gật đầu, lấy ra bức tranh về Tiểu Bạch.

- Các người có ai nhận ra con thỏ này không? Chỉ cần nói cho tôi biết, như vậy nhất định có thể nhận được phần thưởng của Thiên Cung chúng tôi.

- Phần thưởng!

Ánh mắt đại lão của Nhân tộc liền sáng ngời, cảm giác vị cung chủ Thiên Cung này chính là kẻ ngu ngốc, hỏi Vương Hạo trước, lại lấy ra con thỏ gây họa này làm câu hỏi có thưởng, đây quả thực là đưa phần thưởng miễn phí.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến.

- Hạ cung chủ, vẫn mời các người trở về đi! Vương Hạo là đời sau của cung chủ Băng Cung chúng tôi, sẽ không đi tới Thiên Cung các người.

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp lạnh lùng từ trên cao hạ xuống, trên thân phát ra khí tức băng lực mười phần.

- Tham kiến đại trưởng lão!

Hai người Thủy Dao, Mộc Dao liền bước lên phía trước quỳ lạy.

Lâm Thi Kỳ lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

- Đại trưởng lão, sao cô lại tới đây?

Đại trưởng lão tiến lên ôm Lâm Thi Kỳ, kích động nói:

- Cung chủ, ngài thật đúng là có bản lĩnh tốt, lại có thể sinh ra một chúa cứu thế, như vậy Băng Cung chúng ta nhất định có thể sống sót ở trong kiếp nạn lớn của vũ trụ.

- Đại trưởng lão, tôi không rõ cô nói vậy là có ý gì?

Vẻ mặt Lâm Thi Kỳ mờ mịt.

Đại trưởng lão Băng Cung ho khan một tiếng, nghiêm túc nói:

- Mấy ngày hôm trước, lão tổ tông của Băng Cung chúng ta hạ xuống, hắn nói kiếp nạn lớn của vũ trụ sắp xuống, con trai của cô, Vương Hạo, chính là người duy nhất có thể vượt qua kiếp nạn, chỉ cần mời hắn quay về Băng Cung, như vậy Băng Cung chúng ta ở trong kiếp nạn lớn của vũ trụ lại có thể không việc gì rồi.

- Vương Hạo? Chúa cứu thế!

Đại lão của Nhân tộc kinh ngạc kêu lên một tiếng, nghi ngờ tai mình nhất định xảy ra vấn đề, tiểu tử với cá tính vô sỉ Vương Hạo kia và chúa cứu thế có nửa lông quan hệ gì chứ?

Đồng thời, Đại lão của Nhân tộc cũng luống cuống, ngay cả Thiên Cung, Băng Cung cũng sợ hãi kiếp nạn lớn của vũ trụ này như vậy, bọn họ không phải sẽ chết không thể nghi ngờ sao?

Hạ Phong và Hoa Dung Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều cảm giác có phiền toái lớn.

- Lẽ nào lão tổ tông của các thế lực lớn đều trở về nói tin tức này sao?

Hoa Dung Nguyệt không hiểu hỏi.

Hạ Phong lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.

- Đây chính là kiếp nạn lớn của vũ trụ, không phải là không có khả năng khiến cho lão tổ tông các nhà cùng nhau trở về.

Hoa Dung Nguyệt nghi ngờ hỏi:

- Vậy anh nói những lão tổ tông này đã chết đi nhiều năm, đột nhiên đồng loạt hạ xuống, vậy trước đây bọn họ ở chỗ nào?

Hạ Phong ngẩng đầu nhìn lên trời, trầm giọng nói:

- Tôi tra xét một ít sách thượng cổ, phía trên đó ghi lại, các Thần thượng cổ đi tới một mảnh không gian khác, có lẽ các lão tổ tông bọn họ chính là sinh hoạt ở trong không gian kia.

- Một mảnh không gian khác!

Hoa Dung Nguyệt có chút xuất thần, vô cùng muốn biết chỗ ở của các Thần thượng cổ sẽ là thế nào.

- Ầm ầm ầm...

Đột nhiên, bầu trời đang trong xanh chợt có mây đen rậm rạp, vô số sấm sét giăng kín khắp nơi.

- Tôi rất ghét cách thức xuất hiện của người này!

Hạ Phong hừ lạnh một tiếng.

- Ầm ầm ầm...

Một tia chớp lớn đánh xuống, kích thích cho bụi bay mù mịt, hai bóng dáng giống như ma quỷ như ẩn như hiện...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.