Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 175: Chương 175: Đồ Sính Lễ




Mấy người thiếu nam, thiếu nữ còn lại thấy bộ dáng phong tao kia của Vương Hạo thì có loại xúc động muốn ói.

Nói dễ nghe một chút là năng lực ứng biến của Vương Hạo rất mạnh, nhưng nói khó nghe chút thì đó chính là tiểu hồ ly giảo hoạt, gian thương vô sỉ hạ lưu, mỗi ngày thay đổi biện pháp kiếm tiền, tai họa từng cái lại rơi xuống từng người vô tội.

- Vương Hạo, người này là người thừa kế của công ty Thiên Hỏa chúng ta - Thu Lôi, nếu như cậu có thể giúp tôi cứu hắn ra thì cậu chính là ân nhân của công ty Thiên Hỏa chúng tôi.

Thu Linh Hàn mở ảnh chụp của Thu Lôi.

Một người đàn ông cơ bắp khoảng chừng ba mươi tuổi, cả người bạo phát ra khí thế vô cùng kinh khủng.

- Công ty Thiên Hỏa các cô không có người thừa kế khác sao?

Vương Hạo hiếu kì hỏi.

Thu Linh Hàn thở dài:

- Người nhà họ Thu chúng tôi đinh không vượng, vẫn luôn là nhất mạch đơn truyền, Thu Lôi là cháu tôi, cũng là một trong hai người đàn ông còn sót lại của Thu gia, cho nên hắn không thể có chuyện gì được.

- Hai người đàn ông? Vậy còn có một người nữa là ai?

Vương Hạo hỏi.

- Cha tôi, cũng chính là người cầm lái của công ty Thiên Hỏa.

Thu Linh Hàn hồi đáp.

Vương Hạo nhẹ gật đầu, sau đó lấy Không Gian Bảo Thạch ra đưa cho Thu Linh Hàn:

- Lần trước cô đã nói, viên Không Gian Bảo Thạch này là đồ sính lễ của đồ đệ cô, vậy bây giờ tôi đưa cho cô, cô xem khi nào thì chúng ta cử hành hôn lễ?

- Cậu muốn cưới Thiên Cầm?

Thu Linh Hàn sững sờ tại chỗ, thực sự không hiểu rõ Vương Hạo có ý gì.

Vương Hạo nghiêm túc gật đầu:

- Nếu như tôi cưới Tuyết Thiên Cầm thì tôi chính là người đàn ông của đồ đệ cô, mọi người đều là người một nhà, còn cần Lôi cái gì kia trở về làm gì chứ! Đến lúc đó các cô đem công ty Thiên Hỏa giao cho Tuyết Thiên Cầm, như vậy các cô không chỉ có người thừa kế mà còn có siêu cấp thiên tài là tôi giữ thể diện. Mà tôi cũng cam đoan ngoan ngoãn làm Tiểu Bạch Kiểm* ăn bám, tuyệt không nhúng tay vào việc của nội bộ công ty. Đương nhiên các cô nhất định phải cho tôi mấy trăm tiểu đệ, còn có mỗi tháng đều phải cho tôi tiền tiêu vặt mới được...

* Tiểu Bạch Kiểm: Đàn ông mặt trắng ăn bám phụ nữ

Bà mẹ nó!!

Đám người lập tức cảm thấy xấu hổ, thằng nhóc chết tiệt này lại lần nữa đổi mới nhận thức của thế nhân đối với hai chữ vô sỉ.

Mẹ nó, ăn bám mà còn có thể trở thành lo nghĩ cho người khác, thật TM kiến thức lớn.

- Vương Hạo!!

Tuyết Thiên Cầm hờn dỗi một tiếng, mắt hạnh phun lửa trừng mắt lườm Vương Hạo.

- Ngoan, chờ tôi và sư phụ cô bàn xong chuyện lễ kim thì đêm nay liền động phòng.

Vương Hạo thâm tình chậm rãi nhìn Tuyết Thiên Cầm, một bộ thần sắc người cuồng dại.

Mọi người trợn trắng mắt, tiết tháo của tên nhóc này đoán chừng đã bị ném đến dưới đáy vũ trụ rồi, vĩnh viễn không thu lại được.

Tuyết Thiên Cầm trừng mắt nhìn Vương Hạo, nếu như ánh mắt có thể giết người, đoán chừng Vương Hạo đã bị cắt chém thành nhiều mảnh nhỏ.

- Hô hô...

Thu Linh Hàn hít thật sâu thở ra ngụm khí, bây giờ cô thật sự rất muốn kéo Vương Hạo đánh một trận cho hả giận, thực sự quá vô sỉ rồi!

- Vương Hạo, chuyện này cậu không cần suy nghĩ nữa.

Thu Linh Hàn nhẹ giọng nói:

- Mặc dù Thiên Cầm là đồ đệ của tôi, nhưng con bé không có khả năng kế thừa công ty Thiên Hỏa, cho nên cậu vẫn là nên nghĩ làm thế nào để cứu cháu tôi trở về đi!

- Không phải chứ?

Vương Hạo sửng sốt sau đó thử thăm dò:

- Chẳng lẽ cha cô định một lần nữa xuống núi, sinh cho cô một người em trai?

Sắc mặt Thu Linh Hàn biến thành màu đen, tên nhóc xấu xa đáng chết này, có cậu thì làm sao mà nói chuyện được đây? Đang muốn ăn đòn phải không?

- Thu tiền bối, sư đệ của tôi không phải cố ý mạo phạm, xin cô thứ lỗi... Lăng Tiêu vội vàng nói xin lỗi, sau đó kéo Vương Hạo đi về phía ngoài cửa, hắn sợ nếu tiếp tục đợi thì Thu Linh Hàn sẽ giết người diệt khẩu mất.

- Này, sư huynh anh kéo tôi làm gì vậy? Ta còn có rất nhiều vấn đề chưa hỏi...

Vương Hạo bị Lăng Tiêu kéo đi nhưng vẫn la to om sòm.

Bốn người khác thấy thế cũng nhao nhao cáo lui, rất sợ Thu Linh Hàn tai bay vạ gió thu thập bọn họ một phen.

Sau khi tất cả mọi người đều đi, một ông lão xuất hiện trong văn phòng.

- Cha!

Thu Linh Hàn tiến lên đỡ ông lão.

- Tên Vương Hạo này thật đúng là hoạt bát!

Ông lão vuốt sợi râu cười ha hả.

Thu Linh Hàn tức hừ hừ nói:

- Hoạt bát cũng không phải giả, chỉ là nếu nói ra thì thực sự khiến cho người ta muốn đánh hắn.

- Tu vi đã đến Võ Thánh rồi sao còn chấp nhặt với trẻ con?

Ông lão cười ngón tay chỉ chỉ Thu Linh Hàn.

- Con không có lòng dạ rộng rãi như lão nhân gia người, chờ thằng nhóc xấu xa này hoàn thành nhiệm vụ trở về, con nhất định phải đánh cái mông hắn nở hoa, cho hắn biết kết cục của việc trêu chọc nữ vương U Minh con.

Thu Linh Hàn tức hừ hừ nói.

- Con rất có lòng tin với Vương Hạo?

Ông lão hỏi.

Thu Linh Hàn chân thành nói:

- Mặc dù con với Vương Hạo không tiếp xúc nhiều, nhưng con tự giác nói với con, muốn cứu Thu Lôi trở về thì trừ hắn ra không còn có thể là ai khác.

Ông lão nhẹ gật đầu:

- Con đưa Lăng Tiêu, Lý Vân Dương, Nhạc Huyên, Vương Hạo đến đều không có gì, nhưng tại sao con muốn đưa Hạ Vi Vi tới, phải biết rằng đứa nhỏ này là người của Hạ gia, một khi xảy ra chuyện, chúng ta không dễ ăn nói với Hạ gia!

- Cũng vì Hạ gia quá lợi hại, cho nên con mới muốn dẫn theo Hạ Vi Vi, như vậy nếu thật xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì có Hạ gia ra mặt, năm thế lực lớn sẽ không nội đấu, mà là sẽ lập tức chung một chiến tuyến, sau đó khai chiến với Liên Bang Thiên Diệu.

Thu Linh Hàn trầm giọng nói.

- Ài!

Ông lão thở dài:

- Hi vọng không nên xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, nếu như thật sự phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì coi như năm thế lực lớn cuối cùng đoàn kết lại, khiến Liên Bang Thiên Diệu đem người trả lại, công ty Thiên Hỏa chúng ta cũng sẽ trở thành mục tiêu công kích!

Sắc mặt Thu Linh Hàn cũng vô cùng ngưng trọng, cô lợi dụng thân phận của mấy đứa trẻ kia khiến cho năm đại thế lực đoàn kết, mặc dù không đạo đức, nhưng vì kéo dài công ty Thiên Hỏa, cô cần phải làm thế nào.

Hơn nữa, nếu Vương Hạo có thể thuận lợi cứu người trở về thì tất cả đều dễ nói chuyện.

- Vương Hạo, cậu nhất định phải thành công!

Thu Linh Hàn nắm chặt nắm đấm.

... . . .

Ngày tiếp theo, phi thuyền Hắc Long được cải tạo hoàn tất.

Phi thuyền hệ thống ẩn thân năm cấp, hạt pháo laser cấp năm, tất cả đều đã lắp đặt xong, đồng thời trong phi thuyền Hắc Long có rất nhiều thiết bị đều đều được ưu hóa một lần, tuyệt không chênh lệch gì so với phi thuyền cỡ lớn.

Linh Linh vui vẻ nhìn đông nhìn tây trên phi thuyền Hắc Long, sau khi chiếc phi thuyền Hắc Long này cao phối là do cô điều khiển, cô không thể nào không vui được.

Thu Linh Hàn đến bên cạnh các thiếu nam, thiếu nữ, khẽ nói:

- Chỉ cần các cô, cậu hoàn thành nhiệm vụ, tuyệt sẽ không thiếu phần thưởng của các cô cậu, còn có nhất định phải chú ý an toàn, nếu cảm thấy thân phận bị bại lộ thì nhất định phải kịp thời rút lui, không thể làm liều.

- Rõ!

Đám người nhẹ gật đầu, tỏ ý đã hiểu rõ.

Thu Linh Hàn nhẹ gật đầu, nói thật cô chỉ yên tâm với Vương Hạo, bởi vì cô biết Vương Hạo xưa nay sẽ không đặt mình vào nguy hiểm, mà những người khác lại là người trẻ tuổi nóng tính, ai biết có thể bị người ta cho một kích liền nhiệt huyết xông lên liều mạng với quân địch hay không.

Nhưng mà cô tin tưởng có Vương Hạo thì những người này sẽ không có chuyện gì, đương nhiên với điều kiện tiên quyết là Vương Hạo sẽ không đào bẫy đồng bạn của mình.

- Sau khi các cô cậu đến Liên Bang Diệu Thiên, sẽ có một người gọi là Bách Biến liên hệ với các cô cậu, anh ta sẽ nói rõ chi tiết tất cả với các cô cậu.

Thu Linh Hàn nói.

- Biết rồi, biết rồi...

Vương Hạo khoát tay áo là người đầu tiên bước lên phi thuyền Hắc Long.

Đám người thấy thế cũng lần lượt lên phi thuyền Hắc Long, phất tay tạm biệt Thu Linh Hàn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.