Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 830: Chương 830: Dùng binh không thể không dối trá




Triệu Y Linh khẽ xoa mi tâm, phát hiện tên xấu xa này thật đúng là e sợ thiên hạ không loạn, mỗi ngày không gây ra chút chuyện thì toàn thân khó chịu.

Tiểu Hồ Ly che miệng cười trộm, cảm giác Vương Hạo chính là một tiểu hài tử không lớn lên, vĩnh viễn cũng nghịch ngợm đáng yêu như vậy.

Nguyệt Ly hiếu kỳ quan sát Vương Hạo, cảm giác Vương Hạo nhất định còn có bí mật gì khác, bằng không Âu Hoàng, Khiếu Thiên sẽ không đuổi theo như thế.

Sắc mặt Tam Đại Kim Cương biến thành màu đen, có kích động muốn đánh chết Vương Hạo.

Vừa rồi lúc hắn cùng bọn họ quay về Tam Thần Sơn, lại hoàn toàn không có vẻ gì là ủy khuất cả?

Đúng lúc này, giọng nói minh chủ của đại liên minh hòa bình vũ trụ truyền đến.

- Tam Đại Kim Cương mau dừng lại, chúng ta chẳng qua tới tìm Vương Hạo tiểu huynh đệ, không phải gây phiền phức cho các người.

Vẻ mặt của Tam Đại Kim Cương biến đổi, bắt đầu bàn bạc.

- Làm sao bây giờ? Là dừng hay không ngừng?

- Không thể dừng lại, nếu như mất Vương Hạo, chúng ta trở lại nhất định sẽ bị trừng phạt.

- Nhưng bây giờ có hai bá chủ lớn theo phía sau, lúc này nếu như không ngừng, vậy thì không phải là bị trừng phạt nữa, mà là xong đời.

- Hai bá chủ lớn chỉ mặt đọc tên muốn tìm Vương Hạo, đây rốt cuộc là tại sao chứ?

- Chắc là thiên phú của Vương Hạo truyền vào trong tai của hai bá chủ lớn, cho nên hai vị này mới có thể đuổi theo như vậy.

- Ngay cả hai bá chủ lớn cũng có vẻ mặt này, Tam Thần Sơn chúng ta làm sao có thể buông tha cho loại yêu nghiệt này được?

- Vậy hãy chạy nhanh một chút, toàn lực chạy về phía Tam Thần Sơn...

Sau khi bàn bạc xong, Tam Đại Kim Cương toàn lực điều khiển chiến xa hóa thành một đạo lưu tinh màu vàng nhanh chóng cắt phá hư không.

Trong nháy mắt sắc mặt hai người Âu Hoàng, Khiếu Thiên lạnh xuống, sau khi Tam Đại Kim Cương này nhìn thấy bọn họ, không chỉ không dừng lại, trái lại tăng nhanh tốc độ, đây quả thực là không để bọn họ vào trong mắt.

Lúc này, hai đường ánh sáng một vàng một đen hiện lên, chỉ thấy chiến xa của hai vị bá chủ lập tức biến mất.

Vương Hạo hét lớn:

- Minh chủ đại nhân, cứu mạng! Tôi là một thiếu niên yêu hòa bình, nguyện vọng của tôi là thế giới hòa bình... Vì sao ông còn chưa tới cứu tôi? Không đến thì thôi. Ma Chủ đại nhân, cứu mạng! Tôi vừa đột nhiên lĩnh ngộ, hòa bình gì đó đều là phù vân, chỉ có tà ác mới là vĩnh hằng, nguyện vọng của tôi là thế giới hủy diệt...

Ba người Triệu Y Linh, Tiểu Hồ Ly, Nguyệt Ly lặng lẽ quay đầu qua một bên, biểu thị mình không quen biết kẻ khốn kiếp không biết xấu hổ này.

- Ngao...

Đúng lúc này, từng tiếng rồng ngâm vang lên.

Tam Đại Kim Cương ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy chiến xa của Khiếu Thiên chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ, thành công ngăn cản đường đi của bọn họ.

- Ngao ô...

Đồng thời, phía sau cũng vang lên từng tiếng sói tru.

Vương Hạo quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chiến xa của Âu Hoàng xuất hiện ở phía sau bọn họ, căn đường lui.

Tam Đại Kim Cương sợ nơm nớp lo sợ nói:

- Tham kiến Ma Chủ đại nhân, minh chủ đại nhân... Không biết hai vị ngăn cản đường đi của chúng ta là vì chuyện gì?

Âu Hoàng thản nhiên nói:

- Bản hoàng đã nói, chưa bao giờ nói lại lần thứ hai.

Tam Đại Kim Cương sợ tới mức mặt không có chút máu, giọng điệu sốt ruột nói:

- Chúng ta đột nhiên nghĩ tới, hai vị đại nhân đến vì Vương Hạo, nhưng Vương Hạo đã đồng ý gia nhập Tam Thần Sơn chúng ta, hai vị cướp người như vậy dường như không tốt lắm đâu?

Vẻ mặt Vương Hạo vô tội nói:

- Ai nói tôi đồng ý gia nhập Tam Thần Sơn hẳ? Tôi chỉ muốn đi tới Tam Thần Sơn gây dựng sự nghiệp mà thôi!

Sắc mặt Tam Đại Kim Cương biến thành màu đen, rốt cuộc bọn họ hiểu rõ sự vô sỉ của Vương Hạo là không có hạn cuối.

Âu Hoàng thoả mãn khẽ gật đầu.

- Nếu Vương Hạo tiểu huynh đệ không đồng ý, vậy hãy cùng bản hoàng quay về đại liên minh hủy diệt vũ trụ!

- Không được!

Khiếu Thiên lạnh giọng kêu lên:

- Vương Hạo thuộc về đại liên minh hòa bình vũ trụ, ông dám cướp người, vậy cũng không cần trách bản minh chủ động thủ.

Âu Hoàng hừ lạnh nói:

- Ông tưởng bản hoàng sợ ông sao?

Vương Hạo vội vàng đứng ra, nghiêm túc nói:

- Hai vị có thể tôn trọng nhân quyền hay không? Tôi dù gì cũng là đương sự, các người đánh một trận như vậy liền quyết định tôi đi hay ở, có phải quá đáng rồi hay không?

Âu Hoàng thản nhiên nói:

- Ở đại liên minh hủy diệt vũ trụ không có nhân quyền, chỉ có thực lực làm đầu, chỉ cần thực lực của cậu mạnh mẽ, Ma Chủ do cậu tới ngồi cũng không có vấn đề gì.

Vương Hạo không nhịn được hỏi:

- Nếu như tôi trở về với ông, sẽ được nhận đãi ngộ gì?

Âu Hoàng khẽ nói:

- Cậu theo bản hoàng trở lại, vậy anh chính là đồ đệ duy nhất của bản hoàng, ở trong đại liên minh hủy diệt vũ trụ, anh chính là tồn tại dưới một người, trên vạn người, nhưng nếu như anh không thể cho bản hoàng kiếm đủ mặt mũi, bản hoàng sẽ đích thân diệt cậu.

- Kiếm cho anh đủ mặt mũi?

Vẻ mặt Vương Hạo vỡ mộng, không hiểu nổi Âu Hoàng nói vậy là có ý gì?

Âu Hoàng liếc mắt nhìn Vương Hạo, vẻ mặt thành thật nói:

- Bản hoàng cho cậu vị trí, cho cậu tài nguyên tu luyện, thậm chí cho cậu tất cả những thứ muốn muốn, nhưng anh lại ở bên ngoài thua trong tay của người khác, khiến cho bản hoàng mất mặt, nếu như là cậu, cậu sẽ làm như thế nào?

Vương Hạo gãi cằm, cảm giác này giống như gia trưởng vậy.

Bọn họ muốn cho hài tử tất cả, nhưng hài tử lại mang cho bọn họ mấy Đản Đản, điều này khiến cho trong lòng ai cũng sẽ không thoải mái!

Chỉ có điều, cách làm của vị Âu Hoàng rất tàn nhẫn, không đạt được yêu cầu trực tiếp diệt khẩu.

Đương nhiên, cái này cũng có thể hiểu được, dù sao không phải là ruột thịt.

- Thật đúng là tàn nhẫn, loại ma đầu như ông căn bản không có chút tình cảm nào!

Khiếu Thiên răn dạy một tiếng, sau đó tận tình khuyên nhủ:

- Vương Hạo, tới đại liên minh hòa bình vũ trụ của chúng tôi đi, chúng tôi rất có nhân quyền, cũng yêu hòa bình, trong cuộc sống này hài lòng và hạnh phúc là quan trọng nhất, cần gì giống như một đám dã thú đi khắp nơi đánh đánh giết giết?

Âu Hoàng vô cùng khinh thường nói:

- Mỗi ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, sớm muộn cũng thoái hóa thành sinh vật nguyên thủy, chỉ có không ngừng chém giết, mới có thể đột phá được bản thân, đạt được cảnh giới cao hơn.

Khiếu Thiên hừ lạnh nói:

- Chúng ta theo đuổi là hòa bình, tình yêu chính là lực lượng để chúng ta tiến hóa, nếu quả thật thoái hóa, đại liên minh hòa bình vũ trụ lại không trở thành một trong ba bá chủ lớn của vũ trụ Đa Nguyên.

- Chờ một chút!

Vương Hạo kêu dừng.

- Hai vị nói đều rất có đạo lý, khiến người ta cảm thấy nhiệt huyết dâng trào, nhưng đối với tôi, cùng ai về nhà cũng giống nhau, nếu không chúng ta ném tiền xu quyết định?

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó há hốc mồm.

Đây là tôn trọng mà Vương Hạo nói tới sao? Dường như còn không bằng như để cho hai bá chủ lớn đánh một trận.

Vương Hạo lấy ra một đồng tiền xu, hỏi:

- Các người ai muốn chữ? Ai muốn hình?

Sắc mặt mọi người biến thành màu đen, tên khốn kiếp này thật sự định dùng ném tiền xu để quyết định à?

- Gào...

Đúng lúc này, vài tiếng rồng ngâm thê lương vang lên.

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chín con sói lớn màu đen giúp Âu Hoàng kéo chiến xa đã tiến lên cắn chín con rồng vàng của Khiếu Thiên bị thương.

- Ha ha, Khiếu Thiên, ngày hôm nay bản hoàng dạy ông một chút, cái gì gọi là binh bất yếm trá!

Âu Hoàng cười lớn một tiếng, nhanh chóng nắm lấy nhóm bốn người Vương Hạo, sau đó điều khiển chiến xa hóa thành một đường ánh sáng màu đen nhanh chóng rời đi.

- Đồ hỗn đản đáng chết!

Khiếu Thiên giận dữ, thu hồi chiến xa nhanh chóng đuổi theo.

Tam Đại Kim Cương thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn vì sống sót sau tai nạn.

Đồng thời, ba người cũng nhanh chóng điều khiển chiến xa rời đi, bọn họ phải nhanh chóng quay về Tam Thần Sơn, báo cáo chuyện của Vương Hạo cho bá chủ của Tam Thần Sơn, Bắc Hiên biết...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.