Cơ Sở 3 Đại học Tây Hoa
Vương Hạo vừa sờ tay, Phi thuyền Hắc Long bị thu vào trong ba lô hệ thống.
Đám người Nhạc Huyên ngơ ngác, dù cho Vương Hạo biến thành người mới, cũng không đến mức có Thứ Nguyên Không Gian lớn như vậy chứ! ?
- Sao nhìn tôi như vậy? Lẽ nào tôi trở nên đẹp trai?
Vương Hạo vuốt má, tò mò nhìn mọi người.
Mọi người trừng mắt, tên này không những không biết xấu hổ, mà còn tự yêu bản thân.
- Vương Hạo, Thứ Nguyên Không Gian của anh lớn cỡ nào?
Hạ Vi Vi tò mò hỏi.
Vương hạo vuốt cằm, nghĩ,
- Tôi cũng không biết, nhưng để một trăm Phi thuyền Hắc Long, cũng không vấn đề gì.
Vừa dứt lời, trong lòng tất cả mọi người hiện lên hai chữ, yêu quái!
Không phải yêu quái, làm sao có thể làm ra việc phi nhân loại như thế ?
Lúc này, chú thỏ trên vai Vương Hạo, vui vẻ ôm má Vương Hạo cà cà, sau đó dùng móng vuốt diễn tả, Thứ Nguyên Không Gian của mình cũng chứa được Phi thuyền Hắc Long.
Nhìn thấy vậy, tận đáy lòng mọi người như sụp đổ, không sánh bằng người thì thôi, nhưng bây giờ ngay cả một con thỏ cũng có thể đả kích họ.
- Phải vậy không? Nhóc cũng rất lợi hại!
Vương Hạo vê tai chú thỏ, sau đó nhẹ nhàng nói:
Sau này gọi nhóc là Tiểu Bạch.
Chú thỏ lắc đầu.
- Đại Bạch!
Chú thỏ lắc đầu.
- Vậy gọi chú là Tiểu Bạch!
Vương Hạo nghĩ, vẫn là tên đầu tiên đẹp hơn.
Chú thỏ vẫy đầu, đôi tai nhỏ lắc lư mạnh, biểu hiện mình không thích cái tên này.
Vương Hạo lấy ra một củ cà rốt đổi từ hệ thống, lập tức chú thỏ không giữ ý kiến của mình nữa, gật đầu đồng ý, sau đó ôm củ cà rốt gặm.
Mọi người nhìn thấy vậy, nhếch miệng, đúng là người thế nào thì thú cưng thế đó, một chút xấu hổ cũng không có, lại bị dụ dỗ bởi một củ cà rốt.
- Lão đại, chúng ta làm sao để lấy được tiền của những sinh viên này.
Tiền Vạn Dương tò mò hỏi.
Vương Hạo cười nói:
- Muốn người ta ngoan ngoãn móc tiền ra, thì nhất định phải khiến họ điên cuồng.
- Điên cuồng! ?
Mọi người đầy nghi hoặc, đây là ý gì! ?
Rất nhanh, trên diễn đàn của Cơ Sở 3 Đại học Tây Hoa, xuất hiện một tấm thiệp mời.
Trên đó viết, thiên tài Dược Tề Sư số một của Công Hội Dược Tề đã đến Cơ Sở 3 Đại học Tây Hoa, đồng thời mang theo nghiên cứu mới nhất của anh Dược Tề Thứ Nguyên.
Đây là loại mà chỉ cần uống, thì có xác suất lĩnh ngộ Thứ Nguyên Không Gian.
Đồng thời mặt sau tấm thiệp, còn có một video, trong video là mười mấy chú thỏ, sau khi uống Dược Tề Thứ Nguyên xong, lại có một chú lĩnh ngộ được Thứ Nguyên Không Gian.
Đồng thời Thứ Nguyên Không Gian vô cùng lớn, lại có thể đựng cả Phi thuyền Hắc Long.
Đồng thời, cuối video, còn có cảnh Vương Hạo cầm huy chương Dược Tông cấp ba do Công Hội Dược Tề trao tặng, chứng minh bản thân không nói dối.
Nhìn thấy video này, trong phút chốc tất cả cơ sở Đại học Tây Hoa nhốn nháo, không ai có thể cưỡng lại sức cám dỗ của Thứ Nguyên Không Gian, đây tuyệt đối là thứ hàng hóa giết người cao cấp, là thần kỹ cần thiết khi du lịch ở nhà.
Có điều, rất nhiều người nói, đầu năm nay có rất nhiều kẻ lừa gạt, không thể tin tưởng hoàn toàn.
Nhưng sau khi các sinh viên điều tra website của Công Hội Dược Tề, lại thực sự tìm thấy tên Vương Haọ trong đó, hơn nữa quả thật là Dược Tông cấp ba.
Chính vào lúc này, trên tấm thiếp lại viết rõ, nếu như có học sinh nào không tin, có thể đến chỗ của Vương Hạo, tận mắt nhìn chú thỏ biết Thứ Nguyên Không Gian.
.............
Cổng Cơ Sở 3 Đại học Tây Hoa, Phi thuyền Hắc Long của Vương Hạo đang dừng ở đây.
Trước Phi thuyền, Nhạc Huyên và Hạ Vi Vi giơ ngón tay cái lên, vô cùng thán phục Vương Hạo.
Vì muốn lừa tiền, lại dám lôi tên tuổi của Công Hội Dược Tề vào, không biết Công Hội Dược Tề khi nghe được tin này, có đánh chết Vương Hạo không.
- Lão đại, chúng ta lừa người như vậy có được không! ?
Tiền Vạn Dương thắc mắc, tại sao Vương Hạo lại không quý trọng danh tiếng của bản thân như vậy.
- Ai lừa người.
Vương Hạo trợn mắt lên nhìn Tiền Vạn Dương,
- Thứ Nguyên Dược Tề thực sự tồn tại, tôi cũng có thể điều chế, chỉ có điều giá thành quá cao, tôi hạ thấp giá thành, lẽ nào là sai?
Thứ Nguyên Dược Tề là loại Dược Tề cấp ba, chỉ là trong đó có vị dược thảo, trên các Hành tinh của Liên Bang Tinh Tế đều không có, nhưng có hệ thống, có thể anh sẽ dễ dàng mua được, chỉ là anh lười điều chế.
Mặt mọi người sa sầm, tên khốn nạn này tại sao lại vô sỉ đến như vậy! ? Bán thuốc giả mà còn nói lý lẽ sao.
Còn nói giá thành quá cao, cần phải hạ giá thành.
Khốn nạn, có ai hạ giá thành như anh không? Anh khẳng định thuốc anh bán ra, có còn chút công hiệu nào không! ?
- Hôm nay nghe những lời Lão đại nói, hơn cả mười năm đọc sách!
Trần Diệu nhìn Vương Hạo đầy sự tôn sùng.
Vương Hạo gật đầu.
- Trần Diệu, tôi biết cậu rất có tiền đồ, đợi khi bắt đầu bán, nhớ đến mua lọ Thứ Nguyên Dược Tề, khiến cho những học sinh này điên cuồng
- Cảm ơn Lão đại bồi dưỡng!
Trần Diệu cực kỳ cảm động, Vương Hạo cho cậu ta đi mua Thứ Nguyên Dược Tề, không nghĩ cũng biết là hàng thật.
Tiền Vạn Dương nhìn thấy hai người đạo đức giả, tiến đến nói:
- Lão đại, thực ra mỗi câu Lão đại nói tiểu đệ đều khắc cốt nghi tâm, thậm chí còn ghi lại, xem như là điều răn trong đời, nhắc nhở bản thân mọi lúc.
Nói xong, lấy ra một cuốn sổ nhỏ, trên đó ghi chép cuộc sống thường ngày của Vương Hạo, chỉ có điều cuộc sống thường ngày này đã được tô điểm cho đẹp hơn, trong đó Vương Hạo chủ động kiếm chuyện, lại biến thành Vương Hạo bị ức hiếp như thế nào, sau đó dựa vào nghị lực của bản thân chiến thắng tất cả như thế nào.
Mọi người ngẩn người nhìn Tiền Vạn Dương, trong lòng bị ngựa đất chạy qua chạy lại hết lần này tới lần khác, nếu như Vương Hạo là đại diện cho kẻ tiện nhân, như thế Tiền Vạn Dương là đại diện cho kẻ tiểu nhân.
Lại có người có thể che dấu lương tâm, đảo lộn trắng đen, đồng thời còn mất hết lý trí mà ghi chép lại.
- Chú rất có tiền đồ, tôi xem trọng chú, chút nữa nhớ tới mua Thứ Nguyên Dược Tề.
Vương Hạo vỗ vai Tiền Vạn Dương,
- Còn nữa, thanh Cự Kiếm hợp kim cấp bốn tôi không dùng nữa, vậy tặng cho chú.
Tiền Vạn Dương cảm động,
- Đa tạ Lão đại bồi dưỡng, thanh kiếm này, tiểu đệ nhất định mang về, một ngày ba nén hương, coi là đồ gia truyền truyền từ đời này qua đời khác, tiểu đệ muốn nói với con cháu rằng, đây là thanh kiếm mà một vị anh hùng luôn mang theo.
Vừa dứt lời, mọi người cảm thấy quay cuồng, nếu như gom sự đê tiện của Vương Hạo lại, có độ sâu thì, sự đê tiện của Tiền Vạn Dương là ngông cuồng, thô bạo, buồn nôn và mặt dày.....
- Xin hỏi, anh chính là Đại sư nghiên cứu ra Thứ Nguyên Dược Tề Vương Hạo phải không! ?
Một nhóm sinh viên lễ phép hỏi, chỉ là đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch trên vai Vương Hạo.
Nghe tiếng, khí chất của Vương Hạo bỗng thay đổi, biến thành người học rộng khiêm tốn, nhẹ nhàng nói:
- Đại sư, tôi không dám nhận, mọi người gọi tôi là Vương Hạo được rồi, chắc hẳn mọi người tới xem Tiểu Bạch!
Nhóm sinh viên gật đầu, vẻ mặt đầy kỳ vọng nhìn Tiểu Bạch.
Mà Tiểu Bạch cũng không làm mọi người thất vọng, lấy một củ cà rốt trong Thứ Nguyên Không Gian ra, sau đó bắt đầu ăn.
Lúc này, nhóm sinh viên cãi nhau ầm ĩ.
- Yêu thú đúng là có Thứ Nguyên Không Gian!
- Điều này có thể nói, chúng ta cũng có thể lĩnh ngộ Thứ Nguyên Không Gian?
- Thật là tốt quá, Đại sư Vương Hạo có thể bán cho tôi một bình Thứ Nguyên Dược Tề không?
- Tôi cũng muốn.....
- Tôi cũng muốn.....