Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 649: Chương 649: Hào ngôn trảm Thiên đạo




Lục Đạo Luân Hồi.

Nhân Gian đạo.

Lục Đạo và A Tu La đứng trước Địa Ngục chi môn, sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào một góc.

Chỉ thấy nơi này có một vết cắt chỉnh tề lớn chừng ngón cái, dường như bị chém bởi thần binh lợi khí nào đó.

Lục Đạo ngưng tụ tiếng nói:

- Thánh kiếm xuất thế, đây là Thiên đạo tuyên chiến với Lục Đạo Luân Hồi chúng ta rồi.

A Tu La cau mày nói:

- Thánh kiếm khắc chế lực lượng Lục Đạo Luân Hồi chúng ta. Chúng ta muốn đối phó thật vô cùng khó khăn.

- Khó khăn cũng phải đối phó.

Hai tròng mắt Lục Đạo lập lòe một chút tàn khốc:

- Tốt nhất là hủy nó, khiến cho Thiên đạo vĩnh viễn không thể uy hiếp Lục Đạo Luân Hồi chúng ta.

A Tu La ngẫm nghĩ:

“Khiến cho Vương Hạo hủy đi thánh kiếm, tiểu tử này đều có các loại lực lượng, sẽ không bị áp chế thật lợi hại.”

Lục Đạo nở nụ cười khổ:

- Tìm tiểu tử này, đây không phải là có lòng thành bị chơi bị chặt chém sao?

A Tu La giang tay ra:

- Vậy ngươi nói chúng ta còn có thể tìm ai.

- Ai.

Lục Đạo bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

- Grừ...ừ...ừ...

Đúng lúc này, một tiếng rống giận dữ vang dội toàn bộ nhân gian.

Lục Đạo và A Tu La quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai mắt Lý Vân Dương đen như mực, ngửa đầu phát ra một tiếng rống giận dữ, phát ra khí tức tràn đầy sát khí, như một tôn sát thần.

A Tu La cau mày nói:

- Người này thật không được, rõ ràng là đã tử vong, nhưng lực ý chí không mất đi.

Lục Đạo cười ha hả nói:

- Vì thế ta mới khiến cho lệ quỷ dẫn vào trong Nhân Gian đạo, tính toán bồi dưỡng hắn trở thành tướng quân vạn quỷ.

- Dùng thân thể con của Thiên đạo chuyển hóa thành tướng quân vạn quỷ, ta tin Thiên đạo gặp được nhất định biểu tình rất đặc sắc.

A Tu La không nhịn cười được lên tiếng.

Lục Đạo sắc mặt đột nhiên ngưng trọng nói:

- A Tu La, ngươi đi chuẩn bị một chút, dường như Vương Hạo tiểu tử kia gặp phiền toái.

- Gặp phiền toái rồi.

A Tu La nhảy dựng trong lòng, chẳng lẽ sắp sửa gọi là ông nội ngươi nhanh như vậy.

Sắc mặt Lục Đạo nổi lên một chút sát ý:

- Thiên đạo chết tiệt thật có thể tính kế, tiểu tử ngốc Vương Hạo này dẫn tới một không gian vũ trụ pháp tắc không chạm đến được không gian, đồng thời còn vô sỉ tính toán tự mình động thủ.

- Thiên đạo muốn đích thân động thủ.

A Tu La biến sắc.

Lục Đạo gật gật đầu:

- Chờ một chút ta đi lôi Thiên đạo ra, lúc Vương Hạo triệu hoán ngươi, ngươi mau sớm dẫn hắn ra vùng không gian kia, chỉ cần đi ra ngoài, cho Thiên đạo mười lá gan hắn cũng không dám động thủ.

A Tu La nặng nề gật đầu, sau đó đi xuống chuẩn bị.

Mới vừa đi hai bước, A Tu La đột nhiên quay đầu lại, cười khổ nói:

- Ngươi nói, nếu tiểu tử Vương Hạo kia nhìn thấy nhiều người trước mắt như vậy, muốn ta gọi hắn là ông nội ngươi, ta gọi hay là không gọi hả?

Lục Đạo cho A Tu La một ánh mắt mà không giúp được gì:

- Đây là chính chuyện của ngươi, không liên quan gì tới ta.

A Tu La tự mình bộp tay mình, đều do trước đó cái miệng đê tiện a.

- Ha ha...

Lục Đạo không nhịn được cười, sau đó biến mất ngay tại chỗ.

.. . . .

Không gian độc lập.

Hai người Tuyệt Trần và Hoàng Phủ Ân Cừu đề phòng nhìn lên trời.

Hoàng Phủ Ân Cừu nắm thật chặc thánh kiếm, hắn nói cái gì cũng không thể khiến Thiên đạo cầm thánh kiếm lạm sát kẻ vô tội.

Thiên đạo ngữ khí bình thản nói:

- Ta không muốn giải thích cái gì với các ngươi, đưa thánh kiếm cho ta nhanh lên.

Hoàng Phủ Ân Cừu nghiêm túc nói:

- Chính nghĩa trong lòng ta nói cho ta biết, ngươi làm như vậy là sai. Ta không thể giúp ngươi làm bậy, ta khuyên ngươi sớm quay đầu lại là bờ.

Thiên đạo cau chân mày lại:

- Ngươi biết những người nghịch thiên này đại biểu cho cái gì không. Ngươi biết bọn họ làm bao nhiêu chuyện xấu sao. Ngươi biết trong tay bọn họ dính máu tươi của bao nhiêu người vô tội sao.

Hoàng Phủ Ân Cừu lắc lắc đầu:

- Ta không biết, nhưng bản thân ta sẽ đi xem, nếu bọn họ thật sự làm chuyện tang thiên hại, tự tay ta sẽ mai táng hắn.

- Tự tay mai táng hắn. Ngươi xứng sao.

Thiên đạo bình tĩnh nói, nhưng không che giấu được sự châm chọc trong lời nói:

- Ngươi cũng không nghĩ một chút, nếu như những người này giết dễ dàng như vậy, ta sẽ mất khí lực lớn như vậy, bọn họ dẫn đường nơi này, còn tính toán tự mình xuất thủ sao.

- Bởi vì ngươi nhát gan kiếm cớ, không được kéo tới trên người người khác.

Vương Hạo cho Thiên đạo một ánh mắt khi dễ:

- Còn Thiên đạo, thứ đồ gì a.

Mọi người bị sợ vỡ mật, rốt cuộc là người nào cấp cho Vương Hạo dũng khí, dám xem thường Thiên đạo như thế.

Nhưng trước dũng khí của Vương Hạo, mọi người không thể không thể không nhấp chuột chọn like khen ngợi.

Thiên đạo sắc mặt không thay đổi:

- Ngươi nói rất đúng, ta là sợ ngươi trưởng thành, sau đó trảm sát ta, nhưng chủ yếu là ta không muốn vũ trụ an định bị phá hủy.

Vương Hạo bĩu môi:

- Tồn tại đều có đạo lý, ngươi là cái thá gì mà lại dám sửa đổi định luật này lung tung.

Trong tròng mắt của Thiên đạo lóe lên một chút sát khí kinh thiên, hắn quyết định không nhiều lời cùng những người này, nhất định phải nắm chặt thời gian giải quyết mọi chuyện ở đây.

Đúng lúc này, một đạo âm thanh như đến từ viễn cổ vang lên :

- Thiên đạo, ngươi quá đáng, không ngờ lại tự ý rời vị trí.

Thiên đạo nhíu mày lại:

- Lục Đạo, ngươi cũng tự ý rời vị trí đến nhân gian chúng ta.

- Ngươi muốn giết ta Lục Đạo truyền nhân, làm sao ta không đến đượcchứ.

Lục Đạo cười lạnh, một vị lão giả tóc trắng hiện lên ở giữa hư không.

- Lục Đạo, ta khuyên ngươi hãy tự giác đi ra ngoài, nếu không thụ thương cuối cùng không tốt đâu.

Thiên đạo giang bàn tay ra, vồ lấy thánh kiếm trong tay của Hoàng Phủ Ân Cừu.

- Ngươi...

Hoàng Phủ Ân Cừu kinh hãi, hắn không nghĩ Thiên đạo sẽ không biết xấu hổ như thế, không cho liền động thủ tranh giành.

Lục Đạo nghiêm mặt lại, hét lớn:

- Vương Hạo tiểu tử, chờ lão phu quấn quít lấy Thiên đạo, ngươi cũng nhanh chóng ly khai khỏi mảnh không gian này, chỉ muốn rời đi Thiên đạo cũng không dám ra tay với ngươi.

Thiên đạo cười lạnh nói:

- Ngươi thật nghĩ dễ dàng ra khỏi cái bẫy ta chuẩn bị như vậy sao.

Vừa dứt lời, ầm một tiếng, toàn bộ không gian trong nháy mắt bị giam lại, đường ra duy nhất bị phong bế.

Thiên đạo lãnh đạm giải thích:

- Không gian này đã bị ta gia cố, cho dù là Tứ Đại Chí Tôn của thượng cổ, không mất một giờ đồng hồ toàn lực công kích, cũng đừng hòng ra ngoài.

Nghe vậy mọi người hoàn toàn tuyệt vọng, không cần nghĩ cũng biết Thiên đạo tính giết người diệt khẩu, che giấu đoạn lịch sử không vẻ vang này.

Vô Cực Tử thần đột nhiên mở miệng nói:

- Vương Hạo, bây giờ chúng ta có cùng chung địch nhân, muốn hợp tác cùng ta đánh tới mảnh không gian này hay không.

Vương Hạo bĩu môi:

- Giết ra ngoài rất không ý tứ, nếu ta nói trực tiếp chém Thiên đạo chẳng phải tốt hơn sao.

Vừa dứt lời, mọi người vô cùng hoảng sợ, khó trách Thiên đạo muốn phí hết tâm tư giết Vương Hạo, thì ra người này một mực nhớ Thiên đạo rồi vậy.

Vô Cực Tử thần ngẩn người, cảm giác thế đạo này thật sự rối loạn.

Năm đó, sau khi Tứ Đại Chí Tôn trở thành Chí Tôn mới dám có ý niệm này.

Hơn nữa còn là mưu đồ bí mật rất lâu mới dám tìm kế thực hành trảm Thiên đạo.

Vương Hạo cái đứa nhỏ xấu xí Võ Đế cấp bốn này lại dám xuất khẩu cuồng ngôn đòi chém Thiên đạo!

Đáng sợ nhất là hắn còn nói ở trước mặt Thiên đạo, hoàn toàn không có một chút kiêng kỵ gì.

Cái ông nội ngươi ấy.

Ta thấy qua người điên, chưa chưa bao giờ nhìn thấy người điên như thế...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.