- Tiểu tử, cậu muốn làm gì! ?
Một vị đại văn hào mặt lạnh hỏi.
Hai tròng mắt Vương Hạo híp lại quan sát những đại văn hào này, không hổ là lớp quản lý đã từng của Diệu Thiên Liên Bang, nhanh như vậy liền khôi phục trấn định, xem ra muốn lấy được thiết bị điều khiển từ xa cảm ứng não có chút khó khăn a!
- Tôi không muốn làm gì, hết thảy cũng là vì chơi thôi.
Vương Hạo giang tay vô tội.
- Chơi!
Sắc mặt các vị đại văn hào biến thành đen lại. Hắn chụp được đoạn phim bất nhã của bọn họ, không ngờ lại chỉ là vì đùa chơi, con mẹ nó xác định không phải đang trêu chọc bọn họ chơi sao!?
- Tiểu tử, lão phu sợ cậu không chơi nổi!
Một vị đại văn hào nhìn chằm chằm Vương Hạo, mắt lộ ra hung quang.
- Có chơi được hay không là chuyện sau này, hiện tại các ông phải nghĩ là, có muốn chơi với tôi hay không.
Khóe miệng Vương Hạo khẽ nhếch lên, một bộ thần tình nắm vững thắng lợi.
- Cái này. . .
Các vị đại văn hào nhăn mày lại. Nếu như bọn họ lúc còn trẻ, suy tính cũng sẽ không cân nhắc trực tiếp đạp chết tên Vương Hạo, để bọn họ sẽ không bị người uy hiếp.
Nhưng theo tuổi tác càng lúc càng lớn, phần hỏa khí đã từng có đó bị tiêu ma hầu như không còn. Hiện tại bọn họ chỉ muốn chơi cờ, vẽ một chút với mấy bạn cũ, hoặc ở nhà chơi đùa với những hậu bối mới ra đời kia, an hưởng tuổi già.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết để an hưởng tuổi già này là, nhân sinh của bọn họ không có bất kỳ chỗ nào ô nhục, nhưng bây giờ đã có đoạn phim bất nhã, hiển nhiên không phải là chuyện mà bọn họ nguyện ý thấy.
- Nói dài dòng với tiểu tử này làm gì, cứ phát thẳng tin tức cho tiểu tử Triệu Khôn kia, khóa hết toàn bộ internet của Song Tử tinh, sau đó buộc hắn giao ra đoạn phim.
Một vị đại văn hào nổi giận đùng đùng nói.
- Đúng vậy, một tên hậu bối muốn uy hiếp chúng ta, quả thực muốn chết!
Các đại văn hào còn lại liên tục gật đầu, bọn họ cho dù đã đến tuổi già, nhưng thân phận còn đó, nếu như bị một thiếu niên uy hiếp, cái này truyền ra ngoài, còn đến mức nào chứ?
Đám người Lăng Tiêu nghe vậy, trong nháy mắt khẩn trương, thậm chí đã thông báo Linh Linh, bảo cô ta chuẩn bị tùy thời lái Hắc Long phi thuyền tới.
- Nếu các vị không có ý định chơi, vậy xem phần thưởng này cũng không đưa ra được rồi.
Vương Hạo thở dài, trong tay lấy ra một viên thuốc màu trắng ngà.
- Đây là thuốc gì?
Một vị đại văn hào không nhịn được tò mò hỏi một tiếng.
- Thuốc này tên là, thuốc Tiểu Sinh Mệnh, phù hợp nhất cho những ông lão tuổi già uống, thoáng một cái có thể có thêm hơn mười năm tuổi thọ.
Vương Hạo liếc một cái những đại văn hào này, phát hiện ánh mắt của bọn họ đều trợn tròn lên.
Bất kể những người này đã từng là anh hùng dữ dội thế nào, cương trực công chính, không sợ sinh tử ra sao.
Nhưng trước mặt sự tử vong, toàn bộ đều biết sợ giống nhau, dù sao có thể còn sống, người nào cũng không muốn chết đi.
- Cái này... Tiểu bằng hữu, cậu nói thuốc Tiểu Sinh Mệnh này là thật, hay là giả a!?
Một vị đại văn hào tằng hắng một cái hỏi.
Khóe miệng Vương Hạo khẽ nhếch lên, đưa thuốc Tiểu Sinh Mệnh cho vị đại văn hào này:
- Là thật là giả, ông uống một cái chẳng phải sẽ biết sao?
Sắc mặt vị đại văn hào này bỗng chốc rối tung, sau đó uống vào một ngụm thuốc Tiểu Sinh Mệnh. Dù sao ông ta cũng chỉ còn lại mấy năm tuổi thọ thôi, không bằng thử một cái.
Sau khi vị đại văn hào này uống xong thuốc Tiểu Sinh Mệnh, nếp nhăn trên mặt rõ ràng ít đi rất nhiều, cả người dường như không ngừng trẻ ra mười tuổi.
Ào ào...
Trong nháy mắt, những đại văn hào này tất cả đều sôi trào.
Số tuổi thọ của mười năm đối với người khác mà nói có lẽ không coi vào đâu, nhưng với bọn họ mà nói, đây tuyệt đối là Cam Lâm lâu gặp.
Nếu như có được mười năm tuổi thọ, như vậy bọn họ cũng có thể đi thử một chút đột phá, chỉ cần đột phá, thế thì có nghĩa là kéo dài sinh mạng hơn.
Nghĩ tới chỗ nầy, ánh mắt của những đại văn hào kia nhìn về phía Vương Hạo từ phẫn nộ, chuyển biến thành lấy lòng.
- Tiểu bằng hữu, chẳng phải cậu đã nói muốn chơi đùa sao? Làm gì nghịch ngợm như vậy, chụp đoạn phim bất nhã của chúng tôi.
- Không sai, chỉ cần tiểu bằng hữu cậu giao ra đây những đoạn phim đó, vậy chúng tôi nhất định chơi đùa cùng cậu.
- Lão phu thích nhất chính là chơi đùa cùng tiểu bằng hữu, như vậy cảm giác mình đều trẻ lại không ít.
- Lời này không tệ, chúng tôi đều là một đám Lão Ngoan Đồng.
- ......
Đám người Lăng Tiêu lắc đầu, cuối đầu trước mặt tử vong, không chỉ là sự lựa chọn của người bình thường, cho dù những đại văn hào toàn thân chính khí này, cũng sẽ khó có thể ngoại lệ.
- Muốn đoạn phim bất nhã ư, không có cửa đâu, trừ phi các ông trước hết để cho tôi chơi vui vẻ, nếu không không chỉ có thuốc Tiểu Sinh Mệnh không có, ngay cả đoạn phim bất nhã tôi còn có thể công bố ra ngoài.
Vương Hạo phủi những đại văn hào này một cái, một chút mặt mũi cũng không cho.
- Cái này. . .
Các vị đại văn hào nhìn nhau một cái, toàn bộ đều hiểu ý nghĩ của đối phương, không giao ra đoạn phim tuyệt đối không được.
Khiến cho danh dự cả đời bọn họ đặt trong tay tên thiếu niên không ai nhận ra này, đó tuyệt đối không thể có khả năng, cho dù người thiếu niên này có thuốc Tiểu Sinh Mệnh mà bọn họ cần nhất cũng không được.
Vương Hạo nhìn quanh một vòng, thoáng một cái đã biết những lão gia hỏa này đang suy nghĩ gì, thầm nghĩ, những lão gia hỏa này hẳn khó đối phó hơn so với Diệp Thanh, cho dù thuốc Tiểu Sinh Mệnh lấy ra nữa, cũng một bước không nhường, thật là khó làm a!
- Các vị, vậy tôi chỉ có thể nói trắng ra.
Vương Hạo nhìn các vị đại văn hào:
- Tôi người này có một tật xấu, đó chính là thứ đồ chơi không có, bất kể như thế nào cũng muốn chơi một chút.
- Không cần phí lời nữa, mau nói, muốn chơi cái gì!
Một vị đại văn hào không nhịn được nói.
- Đúng vậy, muốn chơi cái gì mau nói, có mấy người chúng tôi ở đây, cậu muốn chơi cái gì đều có thể, điều kiện tiên quyết là cậu phải giao ra đây đoạn phim đó.
- Không chỉ phải có đoạn phim, còn có thuốc Tiểu Sinh Mệnh.
- Không sai, chỉ cần giao ra thuốc Tiểu Sinh Mệnh, chúng tôi có thể chuyện cũ sẽ bỏ qua.
- ......
- Nếu các vị cũng đã nói rồi, vậy tôi cũng không dài dòng, tôi muốn chơi cơ giáp, còn muốn cả cái loại thiết bị điều khiển từ xa cảm ứng não kia nữa.
Vương Hạo mở miệng nói ra.
Vừa dứt lời, trong nháy mắt ở tại chỗ yên tĩnh không tiếng động.
Các vị đại văn hào cũng đều đề phòng, chung quanh thân thể còn có năng lượng dao động nhè nhẹ, hiển nhiên bọn họ đã chuẩn bị phóng thích ra chân khí, một lần hành động bắt lại đám người Vương Hạo.
Trái tim của đám người Lăng Tiêu đã nhấc tới cổ họng, trên trán xuất hiện mồ hôi lấm tấm. Nếu những lão già này thật sự không quan tâm xuất thủ, như vậy bọn họ ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
- Kích động cái gì hả!?
Vương Hạo phất tay áó:
- Tôi chơi thì chơi, nhưng cũng biết quy củ, tôi bảo đảm chỉ chơi trên bình dân tinh, sẽ không đi ra ngoài không được sao!?
Nghe vậy, các vị đại văn hào cau mày lại.
- Các vị thấy thế nào?
- Tiểu tử này vừa thấy thì không phải là thứ tốt gì, bắt lại trước đã, xem xem rốt cuộc là ai.
- Tôi cảm giác không thích hợp, người ta cũng nói chỉ chơi ở bình dân tinh, chúng ta không có lý do cự tuyệt.
- Trên bình dân tinh, trên cơ bản không khác biệt với trên quân tinh, người nào dám ở chỗ này đảo loạn chứ?
- Lời này của ông ý gì? Chẳng lẽ sẽ không sợ hắn là người của Tinh Tế Liên Bang sao?
- Có gì phải sợ, chẳng lẽ ông cho rằng quân tinh có sắp xếp ở đây ư?
- Cái này. . . Ngược lại cũng đúng!
- Có quân tinh ở bên cạnh trông coi, cho dù là Võ thánh đến rồi, cũng không lật được trời.
- Điều này cũng đúng, quân tinh không chỉ có nhìn chằm chằm tù tinh, còn nhìn chằm chằm bình dân tinh, tiểu tử này muốn chạy, không có cửa đâu.
- Chúng ta còn có thể lắp đặt thiết bị theo dõi định vị bên trong cơ giáp giao cho tiểu tử này, xem hắn có thể chạy đến chỗ nào.
- Còn phải đậy kín cơ giáp, chỉ cần khiêu động vỏ ngoài, thoáng một cái tự bạo.
- Như vậy cho dù hắn thật sự là gian tế của Tinh Tế Liên Bang, cũng chỉ có thể nhìn cơ giáp thở dài.
- Nhiều nhất hắn chơi ba ngày, không thể nhiều hơn nữa.
- Đúng, cẩn thận điều khiển vạn niên thuyền, nhất định phải có thời gian hạn chế.
- Chơi cơ giáp, lại có thể có được năm mươi năm tuổi thọ, vụ mua bán này không lỗ.
- ......