Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 128: Chương 128: Không Không Thố.




Hành tinh Thiên Minh, khu vực an toàn.

Đám người Vương Hạo ngồi trước phi thuyền Hắc Long, uống chút rượu, ăn thịt nướng, nhìn những người đến và đi trên đường.

- Vương Hạo, anh rốt cuộc không đi ra ngoài giết zombie?

Nhạc Huyên tức giận nhìn chằm chằm Vương Hạo, rõ ràng đã nói bắn súng cho cô xem, giúp cô lĩnh ngộ Tinh Thông Súng Ống mức Hồn Nhiên Thiên Thành, nhưng hiện giờ lại nói không muốn ra ngoài nữa, thực là một đám vô sỉ chút danh dự cũng không có.

Vương Hạo nhấp một hớp bia, lắc đầu, tỏ vẻ không đi ra nữa.

Nếu đi ra ngoài săn giết zombie mà nhận được điểm phản diện thì hắn nhất định sẽ đi giết. Đáng tiếc không có điểm phản diện, ai sẽ đi giết loại đồ chơi này kia chứ, chi bằng ở chỗ này chờ đợi tin tức của bảo thạch Không Gian còn hơn.

- Nhạc Huyên, không phải tôi đã nói với cô rồi sao, tôi bắn mấy chục phát rồi, nhưng cô đến giờ vẫn chưa lĩnh ngộ được, điều này có thể trách tôi sao?

Vẻ mặt Vương Hạo vô tội nói.

- Anh... anh...

Nhạc Huyên bị tức đến mức nói không ra lời, cô thầm nghĩ thật sự coi tất cả mọi người đều biến thái giống anh hay sao, chỉ luyện vài cái đã trực tiếp đạt tới mức Hồn Nhiên Thiên Thành rồi.

Hạ Vi Vi ở bên cạnh vẫn luôn trầm lặng, chỉ cần nói tới vấn đề thể chất của Vương Hạo là cô đều rất trầm lặng, bởi vì cô không muốn bị đả kích.

- Thôi, nể tình mẹ cô đã chuẩn bị nhiều đạn cho tôi như vậy, tôi liền bắn thêm vài phát cho cô xem vậy!

Vương Hạo bất lực thở dài, đặt cốc bia trong tay xuống.

- Anh quyết định nổ súng sao?

Nhạc Huyên hơi sững sờ, nơi này không có bia ngắm, bắn súng kiểu gì được?

Vương Hạo hơi gật đầu, sau đó chỉ vào người đi trên đường, kêu lên:

- Này, nói mấy người đấy, đám người nghèo kia!!!

- Phụt...

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu trong nháy mắt phun ra, lão đại không phải định bắn súng trong khu vực an toàn đấy chứ?

Người đi trên đường quay đầu lại nhìn, sau khi bọn họ nhìn thấy Vương Hạo liền hoảng sợ rống to lên:

- Hắn... hắn là Vương Hạo!

Dứt lời, không hề nghĩ ngợi liền xoay người nhanh chân bỏ chạy.

- Là Toái Đản Cuồng Ma!

Những người đi trên đường còn lại trợn tròn hai mắt, trên trán chảy xuống giọt mồ hôi, thân thể không kiềm chế được lui về sau, sau đó cũng lựa chọn rời đi thật nhanh.

Phải nói rằng, gần đây trên hành tinh Thiên Minh tên tuổi của ai vang danh nhất, vậy thì không thể nghi ngờ chính là Vương Hạo rồi.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi trên hành tinh Thiên Minh này mà những việc hắn có thể làm đã khiến người khác cảm thấy vô cùng huyền ảo, cho dù là chỉ vừa tới hành tinh Thiên Minh đã nã súng giết người, hay một lọ thuốc giải bán với giá mười tỷ, thậm chí là dọa nạt Trung tướng Kim Uy thì đều đã là những chuyện mà cho dù người thường muốn nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Nhất là khi hơn một ngàn gã đàn ông còn đang nằm ở bệnh viện chờ được điều trị kia, tâm sinh lý còn bị đả kích vô cùng nghiêm trọng. Liệu sau này bọn họ còn có thể mạnh lên nữa không thì chỉ có thể phụ thuộc vào việc có thể vượt qua được chướng ngại tâm lý này hay không thôi.

Bọn họ cũng chưa từng trải nghiệm qua loại vứt bỏ tính mạng kiểu này, hoặc do đây là sở thích của Toái Đản Cuồng Ma cho nên tốt hơn hết vẫn nên cách xa Ma vương này càng xa càng tốt.

- Sao đã chạy hết cả rồi!

Vương Hạo ở đằng sau kêu to - Các người nghèo này, không chỉ nghèo mà còn con mẹ nó nhát gan, ông đây đứng ở đây này, nhanh đến đánh tao đi!

Nghe vậy, những người đi đường quay đầu nhìn Vương Hạo với vẻ mặt tức giận:

- Chúng tao nghèo đấy, mày có thể làm gì được?

Dứt lời, bọn họ còn hung hăng xì một tiếng khinh miệt, sau đó cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Bọn họ cũng đã xem qua tư liệu về Vương Hạo, thiên phú về dược tề hay thiên phú về võ đạo đều kinh khủng đến mức dọa người, còn có Công hội Dược tề, Đại Học Thiên Bắc chống lưng, thử hỏi trong tình huống này còn ai dám gây khó dễ cho hắn kia chứ?

Cho nên khi đối mặt với dạng khiêu khích vô sỉ này, bọn họ vẫn nên trực tiếp nhận thua sợ hãi cho thỏa đáng.

Vương Hạo:

- ...

Loại câu thoại này không phải nội dung vở kịch mà hắn muốn mà!!

Trong đám người có một người đàn ông trung niên, hắn đang ôm thật chặt một con thỏ với đôi tai dài.

Khi con thỏ nhìn thấy tất cả mọi người sợ hãi Vương Hạo, nó đột nhiên giãy giụa dữ dội...

Đám người Hạ Vi Vi và Nhạc Huyên day trán, cảm thấy đau đầu, hiện giờ mới chỉ tới hành tinh Thiên Minh thôi đúng không? Vậy mà Vương Hạo đã nổi tiếng đến mức độ này, thật sự không thể xem nhẹ người khác qua vẻ bề ngoài mà!

- Lão đại, anh nhìn kìa!

Tiền Vạn Dương lôi kéo Vương Hạo, chỉ người đàn ông trung niên đang ôm con thỏ tai dài trước mặt.

Điều khiến người khác cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là trong mắt con thỏ này thể hiện vẻ cầu khẩn, hai móng vuốt có ý ngoắc Vương Hạo, giống như đang nói hãy cứu tôi...

Vương Hạo ngạc nhiên nói:

- Đây là loại thỏ gì vậy?

- Đây là thỏ yêu, tên gọi là Không Không Thố, chỉ số thông minh tương đương với đứa trẻ ba tuổi, nhưng chỉ số của con thỏ này rõ ràng không chỉ dừng lại ở mức ba tuổi thôi đâu.

Trần Diệu cũng vô cùng ngạc nhiên, đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một con thỏ cầu cứu.

- Này, ông chờ chút đã, chính ông đấy...

Vương Hạo ngăn người đàn ông trung niên kia lại.

Vẻ mặt người đàn ông trung niên khẩn trương nhìn Vương Hạo:

- Anh... anh muốn làm gì?

- Giao con thỏ ra đây!

Vương Hạo móc khẩu súng tự động ra vuốt trong tay.

Tim người đàn ông trung niên siết chặt lại, vội vã rụt tay lại về phía sau:

- Vương Hạo, đây là khu vực an toàn, mày không thể đoạt con thỏ của tao được...

Con thỏ này hắn tìm được ở bên ngoài, hắn vốn cũng không quá coi trọng, nhưng cẩn thận suy ngẫm lại càng cảm thấy có gì đó không đúng.

Hiện giờ khắp hành tinh Thiên Minh đang nhiễm virus zombie, bất kể là người hay yêu thú đều đã biến thành thây ma, nhưng một con thỏ không uống thuốc kháng sinh lại có thể sống sót được, như vậy chắc chắn có vấn đề.

Vì vậy hắn dốc bao nhiêu công sức, cuối cùng cũng bắt được con thỏ này, quyết định mang về bán cho Công hội Dược Tề, xem con thỏ này có phải có thứ gì đó bất đồng trong cơ thể hay không.

Sắc mặt Vương Hạo trong nháy mắt âm trầm, súng trong tay từ từ giơ lên.

Người đàn ông trung niên thấy vậy bị dọa sợ đến mức mồ hôi lạnh tuôn ra, trong đầu hắn cũng hiện lên tin tức trước kia Vương Hạo có bán thuốc giải, đây chính là một Ma vương nói không hợp ý sẽ nổ súng đấy.

- Tao bán cho mày, một trăm triệu, chỉ cần một trăm triệu, không, năm mươi triệu, ba mươi triệu... không cần tiền!!

Người đàn ông trung niên nhìn thấy Vương Hạo không có bất cứ ý định dừng lại, không dám dông dài, vội vàng kín đáo đưa con thỏ cho Vương Hạo, sợ hãi nhanh chân bỏ chạy.

- Leng keng, chúc mừng ký chủ cướp bóc thành công, nhận được một nghìn điểm phản diện....

Thấy tình cảnh này, đám người Nhạc Huyên tỏ vẻ hoàn toàn chịu phục rồi, cướp bóc lộ liễu như vậy, đối phương rõ ràng đã kinh sợ đến mức ngay cả một câu cũng không dám nói, như vậy có thể nói là Vương Hạo đã vô địch rồi.

Đúng lúc này, con thỏ nhảy lên vai Vương Hạo, dùng gương mặt đầy lông cọ lên gương mặt của Vương Hạo, sau đó móng vuốt nhỏ đầy lông giơ ra, một cây cà rốt đột nhiên xuất hiện đưa bên miệng Vương Hạo.

- Đây là Không Gian Thứ Nguyên!

Mọi người kinh hô một tiếng, đầu óc trở nên mộng mị, đây chẳng lẽ là Tân Nhân Loại, không đúng, là Tân Yêu Thú?

- Chỉ số thông minh cao thật, không chỉ biết cầu cứu, còn biết cảm ơn tao nữa.

Vương Hạo nhận lấy cà rốt, vẻ mặt biểu lộ sự ngạc nhiên nhìn con thỏ, chẳng lẽ con yêu thú này đã bị zombie lây virus, nhưng cuối cùng còn sống sót sao?

- Chỉ số thông minh của con thỏ này thật sự rất cao.

Hai mắt của các cô gái cùng tỏa sáng, thật sự muốn ích kỷ chiếm lấy con thỏ có chỉ số IQ vừa cao, vừa đáng yêu, lại có Không Gian Thứ Nguyên này.

- Hửm... người kia hình như là Lâm Thính Bạch...

Nhạc Huyên nhìn thấy phía trước có hai người, một người trong đó chính là hot boy của trường THPT số 11 của các cô, Lâm Thính Bạch, nhưng đã bị Vương Hạo bán cho Cao Đại Mai.

Vương Hạo quay đầu nhìn lại, kết quả đúng lúc nhìn thấy Lâm Thính Bạch...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.