Thành phố số 11, bên ngoài chỗ thuê phòng.
Một đám học sinh vây kín Vương Hạo và Tiền Vạn Dương lại, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.
- Nhãi con, nhanh chóng xin lỗi. Nếu không chúng tao cùng tiến lên, thì cho dù ngươi có cơ giáp cũng vô ích.
- Tao nói cho mày biết, ông đây là học sinh tài năng của tinh cầu cấp ba, tu vi đạt tới Võ Sư cấp bảy. Mày biết chọc tao sẽ có kết quả gì hay không?
- Học sinh tài năng của tinh cầu cấp ba? Anh em, ngươi không có nói đùa chứ?
- Đúng vậy! Học sinh tài năng của tinh cầu cấp ba sao không tới cơ sở chính đi! Còn tới đây làm gì?
- Khụ khụ, quy củ tranh giải lần này thay đổi, cho nên ta không lấy được nhiều điểm.
- Vậy còn nói cmn là học sinh tài năng!
- Không nên quan tâm tới những chi tiết nhỏ này nữa, vẫn nên đối phó với nhãi con này trước đã!
- Không sai, hôm nay nhãi con này mà không quỳ xuống cầu xin tha thứ, nhất định phải đánh cho hắn thành tàn phế cấp mười.
- ...
Trên trán Tiền Vạn Dương toát ra mồ hôi lạnh, cừu hận này hình như kéo nhiều quá rồi thì phải?
- Lão đại, chúng ta làm gì bây giờ?
Tiền Vạn Dương nhích lại gần cơ giáp cự lang.
Vương Hạo bĩu môi,
- Chỉ là một đám rác rưởi mà thôi, sợ cái gì chứ!
Tiền Vạn Dương vội vàng nhích sang bên cạnh mấy bước. Lần này thật sự xong đời rồi, đây tuyệt đối không phải đi kéo cừu hận, đây là khiêu khích mà!
- Nhãi ranh, mày nói gì?
Mọi người xung quanh giận dữ, vội vàng rút vũ khí ra, lao tới phía Vương Hạo.
- Hả... Chuyện gì xảy ra?
Vương Hạo có chút sửng sốt. Mặc cho hắn truyền tinh thần lực như thế nào, súng máy trên hai vai cơ giáp cự lang cũng không bắn ra đạn.
- Hắn không có đạn!
Học sinh chung quanh mừng rỡ, tốc độ lập tức tăng nhanh.
- Không có đạn?
Vương Hạo suy ngẫm một chút, hình như trong cuộc so tài tuyển chọn hắn bắn ra trước sau phải hơn một ngàn phát đạn. Ước chừng số lượng đạn lắp trên cơ giáp cự lang cũng chỉ có tầm ngàn phát đạn.
- Thật là xui xẻo!
Vương Hạo thở dài, nhảy xuống khỏi cơ giáp cự lang. Mặc dù cơ giáp cự lang còn thủ đoạn công kích khác, nhưng lấy tinh thần lực hiện giờ của hắn, rất khó để khởi động, không bằng tự mình ra trận.
Thấy Vương Hạo xuống khỏi cơ giáp, học sinh chung quanh đều lộ ra nụ cười châm chọc. Thật là tên ngu, lại định cận chiến khi bọn họ đã hợp lại.
Lúc Vương hạo rút cự kiếm vẫn đeo sau lưng ra, khí chất cả người trong nháy mắt xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Nhìn Vương Hạo mang khí chất hoàn toàn khác biệt, trong lòng học sinh vây quanh nhấc lên cơn sóng thần. Tại sao lại có loại cảm giác đối đầu với một Đại Tông Sư?
- Một đám phế vật, cho là nhiều người thì hay sao!
Vương Hạo nâng cự kiếm trong tay lên, bình tĩnh lên tiếng.
Chỉ là trong giọng nói bình tĩnh đó, lại có một ý khinh miệt trần trụi, không thèm che giấu.
Loại giọng điệu khinh miệt này, hoàn toàn đã làm cho lửa giận trong lòng đám học sinh chung quanh dâng lên, ánh mắt lập tức hừng hực lửa giận. Nếu như lúc trước chỉ muốn dạy dỗ Vương Hạo một chút, thì hiện giờ chính là vì bảo vệ tôn nghiêm của mình, phải ra tay dạy dỗ cho thằng nhãi ranh không biết trời cao đất dày này một trận.
- Lần này phiền phức lớn rồi!
Tiền Vạn Dương nhức đầu nhìn một màn này. Cái này là đánh nhau to rồi, đâu phải là đi kéo cừu hận chứ? Chẳng lẽ Vương Hạo không biết, không được động thủ trong thành phố số 11 hay sao?
Nháy mắt, mấy chục bóng người lao thẳng về phía Vương Hạo.
Vù!
Từng ngọn gió sắc nhọn đập vào mặt, từng luồng đao quang kiếm ảnh giống như thiên la địa võng bao phủ lấy Vương Hạo.
Nhưng thân hình Vương Hạo lại không chút nhúc nhích, lẳng lặng nhìn thế công dồn dập mà tới này, khóe miệng hơi nâng lên, tay phải lấy tốc độ không thể tin nổi nâng cự kiếm lên. Âm thanh “leng keng” chợt vang lên, một luồng kiếm quang sáng như tuyết chợt hiện.
Phá Vân Không Trảm!
Phốc...
Trong phút chốc, từng tiếng máu phun vang len.
Thân thể những học sinh lao về phía Vương Hạo đột nhiên bay ngược ra ngoài, thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra, ngất xỉu luôn. Đồng thời trên người ai nấy đều nhiều thêm một vết thương đỏ tươi, máu tươi rào rào chảy ra.
Những người khác chung quanh khó tin nhìn hình ảnh này. Kiếm kỹ cấp Hồn Nhiên Thiên Thành, còn lấy tu vi một Võ Sư cấp hai, phá giải vây công của mười mấy học sinh, người này rốt cuộc là ai? Một người mới trở thành sinh viên đại học, thật sự có loại thực lực này sao?
- Nói các ngươi là phế vật, chính là phế vật.
Khóe miệng Vương Hạo dâng lên một nụ cười lạnh.
Đậu xanh!
Sắc mặt học sinh chung quanh tái mét hết, quả thực quá kiêu ngạo rồi. Cho dù ngươi lĩnh ngộ võ kỹ tới cấp Hồn Nhiên Thiên Thành, thì ngươi cũng không được làm nhục người ta như vậy!
- Các ngươi đang làm gì? Khoong biết trong thành phố số 11 không cho phép động võ hay sao?
Một tiếng hét lớn vang lên, có một đám người đi tới.
- Là đội chấp pháp!
Mọi người hoảng sợ, vội vàng thu vũ khí lại.
- Lão đại, nhanh thu kiếm lại đi, nếu bị đội chấp pháp mang đi thì phiền lắm.
Tiền Vạn Dương vội vàng kêu lên.
Vương Hạo bĩu môi, cự kiếm chỉ thẳng đội chấp pháp,
- Cũng cút cmn hết đi cho ông, không thấy ông đây đang bận sao!
Đậu xanh rau má!
Vị gia này rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy!
Không chỉ nổ súng, động võ ở thành phố số 11, còn bảo đội chấp pháp cút đi, thật là đủ trâu mà!
Tất cả học sinh tại đây đều theo bản năng lui về phía sau hai bước, rất sợ mình là người vô tội bị vạ lây.
Tiền Vạn Dương che trán, cảm thấy nhức đầu muốn chết. Tuy nói, thiên phú của Vương Hạo rất là mạnh, lại có mấy môn võ kỹ tới cấp Hồn Nhiên Thiên Thành. Nhưng dù sao bọn họ cũng mới đến thành phố số 11, hơn nữa còn là ngày đầu nhập học, phách lối như vậy ổn sao?
Đội trưởng dẫn đầu đội chấp pháp lập tức lạnh mặt xuống. Hắn gọi là Trương Hàn, tu vi đạt tới Võ Sư cấp chín, chỉ thiếu chút nữa là có thể đạt tới Võ Tông.
Trong thành phố số 11 này, tuyệt đối là một nhân vật hô phong hoán vũ. Nhưng hôm nay, một học sinh mới nhập học, lại dám nói chuyện như vậy với hắn, thật là muốn phản rồi.
- Ngươi đâu, bắt hắn lại cho ta!
Trương Hàn mặt lạnh, khóe miệng dâng lên một ý cười tàn nhẫn, ra lệnh cho đội chấp pháp sau lưng tiến lên.
- Một đám ngu si!
Vương Hạo ném cho thành viên đội chấp pháp một ánh mắt khinh thường.
- Đù, nhãi ranh tự tìm đường chết!
Đội viên đội chấp pháp giận dữ quát, từng cỗ khí tức cường hãn từ trên người tràn ra. Đây là Võ Sư cấp bảy, sắp bước vào cấp tám.
Học sinh chung quanh vội vàng lui thật xa, hô hấp trở nên dồn dập, ánh mắt nhìn Vương Hạo tràn đầy đồng tình.
Tuy nói Vương Hạo lĩnh ngộ võ kỹ tới Hồn Nhiên Thiên Thành, đúng là có vốn liếng để phách lối. Nhưng tu vi bày ở đó, vẫn khó mà tránh thoát được công kích của đội chấp pháp này.
Nếu bởi vì vậy mà bị phá vỡ đạo tâm, thật là tổn thất nặng nề.
Vù vù...
Đao quang kiếm ảnh lao tới, Vương Hạo xê dịch như đi dạo trong sân vắng, mang một vẻ xuất trần.
- Tại sao có thể như vậy!1!
Mọi người ở đây kinh hãi, liều mạng dụi mắt mình. Không sai, đây là bộ pháp cấp Hồn Nhiên Thiên Thành, hơn nữa cấp bậc của chính bộ pháp cũng rất cao thâm, mang theo khí tức huyền diệu khó giải thích.
Người này là ai?
Vào giờ khắc này, tất cả học sinh đều muốn biết, Vương Hạo rốt cuộc là ai
Lĩnh ngộ một võ kỹ tới cấp Hồn Nhiên Thiên Thành đã quá kinh khủng rồi, nhưng bây giờ lại thêm một bộ pháp cấp bậc Hồn Nhiên Thiên Thành. Thứ người như vậy, sao lại xuất hiện ở cơ sở 11? Hẳn phải được tuyển thẳng vào chủ viện mới đúng chứ!