Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 466: Chương 466: Linh Giới cầu.




Bên trong Linh Giới cầu.

Bầu trời xanh thẳm, rừng rậm xanh biếc, biển xanh mênh mông, dòng suối nhỏ uốn lượn, rất nhiều ngọn núi cao ngất, giống như một thế ngoại đào viên xinh đẹp.

Đồng thời, linh khí ở đây còn cực kỳ sung túc, giống như đúc tinh cầu cấp sáu.

Đám người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu dụi dụi con mắt, hoàn toàn không dám tin những gì mà mình nhìn thấy.

Vốn tưởng sau khi nhảy xuống vực sâu, chắc chắn là cửu tử nhất sinh, nhưng ai ngờ bên dưới lại là một thế ngoại đào nguyên chứ.

- Đây là chỗ nào vậy?

Tiền Vạn Dương vội vàng mở vòng tay trí năng ra xem, nhưng kết quả lại là không rõ vị trí.

- Một nơi thần kỳ, giống như không gian độc lập.

Trần Diệu ngạc nhiên.

- Nhưng nơi này lại có thể bắt tín hiệu với bên ngoài, sao lão đại làm được chứ?

- Không biết, Lão Đại luôn luôn thần bí, ai mà biết không gian độc lập này là cái gì chứ.

Tiền Vạn Dương nhún vai, đột nhiên kêu lên.

- Lão Đại đâu!?

- Ở đó kìa.

Trần Diệu chỉ vào một dòng suối nhỏ, bọn họ thấy Vương Hạo đang ngồi xếp bằng trên một hòn đá lớn giữa dòng suối nhỏ, giống như đang tu luyện.

- Lão Đại đang làm gì!?

Tiền Vạn Dương tò mò hỏi.

Trần Diệu lắc đầu.

- Không biết, có lẽ là đang tu luyện.

Tiền Vạn Dương vung tay, Thiếu Soái Quân nhanh chóng tiến lên, vòng quanh Vương Hạo, cảnh giác nhìn bốn phía.

Trần Diệu giơ tay làm đao, đánh cho Kula đang tò mò hôn mê, bây giờ Vương Hạo đang tu luyện, không ai được phép quấy rầy.

Lúc này, Vương Hạo đang muốn khống chế Linh Giới cầu, dựa vào lời nhắc nhở của hệ thống, hắn là chủ nhân của Linh Giới cầu, là Thượng Đế của cái thế giới này.

Nhưng muốn chưởng khống được cái thế giới này, cũng không dễ dàng chút nào, đầu tiên là phải có tu vi đủ mạnh, nếu không thì chỉ khống chế được một phần.

- Leng keng, phát hiện ký chủ đang hấp thu linh khí, sẽ làm cho căn cơ bất ổn, gợi ý sử dụng Tiềm Lực Đan cấp bốn.

- Không vững chắc sao ? !

Vương Hạo chậm rãi mở mắt ra, hỏi.

- Hiệu quả của Tiềm Lực Đan cấp ba lần trước kết thúc rồi sao?

Hệ thống giải thích nói.

- Tiềm Lực Đan cấp ba chỉ dùng cho Võ Tông, nếu ký chủ đã đột phá Võ Vương, vậy thì hiệu quả của tiềm lực đan cấp ba sẽ biến mất, nên ký chủ cần sử dụng Tiềm Lực Đan cấp bốn mới được.

Vương Hạo lại hỏi.

- Vậy hiệu quả của Tiềm Lực đan cấp bốn có thể duy trì bao lâu?

Hệ thống trả lời.

- Chỉ cần ký chủ đột phá Võ Đế, vậy thì hiệu quả sẽ biến mất, kí chủ cần sử dụng Tiềm Lực Đan cấp năm, mới có thể tăng tu vi mà không cần lo lắng.

Vương Hạo gật gật đầu.

- Đổi Tiềm Lực Đan cấp bốn!

- Leng keng, chúc mừng kí chủ đổi thành công Tiềm Lực Đan cấp bốn, tốn 1000 vạn điểm tội ác.

- Con mẹ nó, ngươi ăn cướp sao!

Vương Hạo hét lên một tiếng, hắn làm nhiều chuyện như vậy, mới nhận được 5400 vạn điểm tội ác vào túi.

Nhưng bây giờ chỉ một câu của hệ thống đã lấy đi một phần năm của hắn, điều này làm cho tim gan hắn đau nhức đến run rẩy có được không.

Hệ thống thản nhiên nói.

- Giá tiền của Tiềm Lực Đan cấp bốn là như vậy, nếu thiên phú của ký chủ kinh người, có lẽ đã không cần sử dụng.

- Ngươi, coi như ngươi giỏi.

Vương Hạo không còn gì để nói, từ trước đến giờ hắn đúng là không bỏ được Tiềm Lực Đan, dù sao nếu dùng nó xong thì có thể thăng cấp mà không sợ hãi gì, không giống như người khác, mỗi khi đột phá một cấp, phải mất nhiều thời gian để củng cố tu vi.

Đối với người thích sống buông thả như hắn, Tiềm Lực Đan đúng là báu vật ấm áp tri kỷ.

- Đúng rồi, tăng cấp đẳng cấp Dược Tề sư của ta lên cấp năm, còn có Lục Nhâm Thần cũng tăng lên thành trung cấp.

Vương Hạo cắn răng một cái, quyết định hôm nay phải đổ nhiều máu.

- Leng keng, chúc mừng ký chủ mua bách khoa toàn thư điều chế Dược tề cấp năm, tốn 300 vạn điểm tội ác.

- Leng keng, chúc mừng ký chủ tăng cấp Mộng Ảo Thủ lên cấp Thánh Huyễn thủ, hơn nữa còn tăng cấp đến trình độ hồn nhiên thiên thành, tốn 600 vạn điểm tội ác.

- Leng keng, chúc mừng ký chủ tăng cấp Dược Vương cấp bốn thành Dược Đế cấp năm, tốn 1000 vạn điểm tội ác.

- Leng keng, chúc mừng ký chủ tăng cấp Lục Nhâm Thần sơ cấp lên Lục Nhâm Thần trung cấp, tốn 1000 vạn điểm tội ác.

Nghe thông báo của hệ thống liên tục vang lên bên tai, Vương Hạo cảm giác thật đau lòng, lần này đúng là đổ nhiều máu, hắn chỉ còn 1500 vạn điểm tội ác nữa, không thể mua tiếp, nếu không có chuyện xảy ra, đúng là không ứng phó nổi.

Một giây sau, Vương Hạo cảm thấy đầu mình trở nên trống rỗng, sau đó các loại tri thức dược tế cấp năm rót vào trong ác, còn có rất nhiều ký hiệu bí ẩn nữa, công thức tính toán cũng nhảy vọt.

Đồng thời, có một bàn tay tạo ra hàng vạn gợn sóng trong đầu.

Không biết đã qua bao lâu, Vương Hạo tỉnh táo thoát khỏi trạng thái minh tưởng, hắn cảm giác thực lực của mình đã mạnh lên gấp mười lần, thậm chí còn cảm giác được một tia liên hệ với thế giới này.

- Ta muốn xem, lần này khống chế được đến trình độ nào...

Vương Hạo cau mày, vẻ mặt giống như bị táo bón, cố gắng khống chế linh khí ở bên cạnh.

Một giây sau, đám người Trần Diệu và Tiễn Vạn Dương ngạc nhiên đến ngây người, chỉ thấy linh khí trong trời đất tuôn trào về phía Vương Hạo, mà Vương Hạo lại chìm trong sương mù khói trắng, giống như tiên nhân trên tiên cảnh.

Nhất là linh khí bị Vương Hạo không ngừng hút vào cơ thể, nhiều đến mức làm cho người ta há hốc mồm.

- Thật biến thái!

Tiễn Vạn Dương hét lên.

Trần Diệu liên tục gật đầu, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy một người hấp thu linh khí kiểu cuồng bạo như thế đấy.

Phải biết rằng, mặc dù linh khí có thể làm người ta đột phá tu vi, nhưng nếu hấp thu không biết tiết chế, thì cuối cùng chỉ có một kết cục, đó chính là bị linh khí làm cho nổ tung.

Nhưng Vương Hạo lại hấp thu cuồng bạo như thế, vậy mà không có cảm giác no đến nổ chút nào.

Điều này nói rõ, căn cơ của Vương Hạo vững chắc, linh khí không đột phá đến cực hạn của hắn.

Giống như cơ thể của người khác là một chén nước, chứa lượng nước có hạn, nếu cưỡng ép rót vào, vậy thì chén nước sẽ nứt vỡ.

Nhưng cơ thể Vương Hạo lại giống như một cái giếng không đáy, dù rót bao nhiêu nước vào, vẫn bình yên như cũ.

- Oa ha ha...

Bỗng nhiên, một tiếng cười lớn vang lên.

Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tiểu Bạch nhảy ra khỏi rừng rậm, đi đến trước mặt mọi người, nó nhe hai cái răng cửa trắng tinh ra, làm dáng vẻ hung ác.

- Bây giờ bản bảo bảo thỏ tuyên bố, cánh rừng rậm này là địa bàn của ta, nếu có kẻ nào dám xâm nhập, chắc chắn bản bảo bảo thỏ sẽ cắn chết hắn, cắn chết hắn...

Nhưng giương mặt mềm mại đáng yêu kia lại trái ngược với lời nói hung ác của nó, làm cho mọi người nhịn không được cười ra tiếng, không sợ hãi nó chút nào.

- Không cho cười, bản bảo bảo thỏ đang nói nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc...

Tiểu Bạch tức đến phát điên, lấy ra một cái súng máy nhắm thẳng mọi người, giống như nếu có kẻ dám hé răng cười, chắc chắn nó sẽ xả súng bắt chết.

Thấy như vậy, mọi người vội vàng che miệng lại không dám cười, dù sao đây cũng là con thỏ mà Vương Hạo tự tay nuôi lớn, thuộc tính bạo lực không phải là bình thường.

Tiểu Bạch gật đầu thỏa mãn, cất súng đi, nhảy nhót về phía rừng rậm.

- Oa ha ha, tất cả đều là của bản bảo bảo thỏ, bản bảo bảo thỏ muốn thu tiểu đệ, bắt chúng nó trồng cà rốt cho bản bảo bảo thỏ, thật nhiều cà rốt, oa ha ha ha...

Khóe mắt mọi người run rẩy, mơ ước của con thỏ này đúng là vĩ đại.

-------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.