Vương Hạo thở dài:
- Hiện tại Ngưu Đầu nhân khó làm nghiệp vụ hộ vệ nữa, cho nên tôi tính toán đến chỗ các ngươi ứng sính một cái chức vị, kiếm ít tiền lời đi về phát triển.
Làm phát triển!?
Mộng Kỳ sửng sốt ngay tại chỗ, Ngưu Ma Vương này lại muốn làm phát triển ở Ngưu Đầu nhân tộc!? Đây có phải là mở ra phương thức không đúng hay không!
Phải biết Ngưu Đầu nhân có hơn một triệu nhân khẩu, nếu như muốn phát triển, không có một lượng lớn nhân viên quản lý và nhân viên kỹ thuật, căn bản phát triển không nổi.
Nhưng Ngưu Đầu nhân đầu óc chậm chạp, ngoại trừ đánh nhau thì những cái khác cũng không biết, hiển nhiên không thể trở thành nhân viên quản lý và nhân viên kỹ thuật, chỉ có một mình Vương Hạo chống đỡ, có thể phát triển cái rắm gì chứ?
Nhiều nhất chính là dựa vào làm hộ vệ kiếm chút tiền cực khổ, khiến cho Ngưu Đầu nhân tộc miễn cưỡng ăn cơm no mà thôi.
- Anh muốn ứng sính chức vị gì a!?
Mộng Kỳ tò mò hỏi.
Vương Hạo cười cười:
- Tôi là tới ứng sính làm bảo mẫu cho Mộng Kỳ tiểu thư.
- Bảo mẫu!?
Mộng Kỳ và nam Hồ nhân ngạc nhiên nhìn Vương Hạo, người này rốt cuộc đang nói gì a!? Có một người nam nhân đến ứng sính làm bảo mẫu sao!? Hơn nữa còn là bảo mẫu của Đại tiểu thư của Hồ tộc, một người nam bảo mẫu! !
Ngưu Khí nghi ngờ hỏi:
- Đức vua, Ngưu Đầu nhân chúng ta không phải đều là hộ vệ sao!? Khi nào thành bảo mẫu nữa à!?
Vương Hạo bĩu môi:
- Hộ vệ quá nguy hiểm, làm bảo mẫu tốt hơn a!
Ngưu Khí gãi gãi cái ót, gương mặt mờ mịt, thực tế nghĩ không thông, bảo mỗ này có gì tốt.
- Anh đến đây, chính là nói với tôi những thứ này.
Mộng Kỳ tức giận trừng mắt nhìn Vương Hạo một cái:
- Tôi không cần một người đàn ông làm bảo mẫu cho tôi, mời anh mau chóng rời đi.
- Vậy thì thật là đáng tiếc, Hồ tộc các người đã từ bỏ một lần cơ hội thoát khỏi Hổ tộc, Sư tộc, đồng thời có khả năng vùng lên.
Vương Hạo lắc đầu, xoay người tính rời đi.
Nam Hồ nhân nhíu mày, tiến lên ngăn lại Vương Hạo, tự giới thiệu mình:
- Vị Ngưu Ma Vương huynh đệ này, tôi tên là Thạch Phong, là anh họ của Mộng Kỳ, có thể nói rõ một chút được không?
Vương Hạo liếc nam Hồ nhân một cái, nhẹ giọng hỏi:
- Anh nói Ngưu Đầu nhân tộc chúng tôi cùng Hồ tộc các người liên thủ, có khả năng cùng Hổ tộc, Sư tộc chia ba phần thiên hạ không?
Nghe vậy, Thạch Phong thất vọng lắc đầu, bày tỏ cái vấn đề này Hồ tộc bọn họ đã sớm cân nhắc qua rồi.
Tuy rằng Ngưu Đầu nhân có thực lực, không đầu óc, còn Hồ tộc bọn họ có đầu óc, không thực lực, cái này nhìn qua là lấy thừa bù thiếu, cường cường liên thủ, có thể cùng Sư tộc và Hổ tộc chia ba phần thiên hạ, sau đó đưa đến tác dụng kiềm chế lẫn nhau.
Thế nhưng Hổ tộc và Sư tộc cũng không phải là đồ ngốc, bọn họ sẽ trơ mắt nhìn có một thế lực quật khởi dưới mắt bọn họ sao!?
Huống chi Hồ tộc hàng năm đều phải nộp lên trên chín phần mười tài vụ cho Sư tộc và Hổ tộc. Còn Ngưu Đầu nhân có thể bị bọn họ dùng để lường gạt, làm lao động tay chân, thử hỏi bọn họ há sẽ lại nhìn khối bánh quy này hết rồi sao!?
Cho nên một khi xuất hiện hình ảnh Hồ tộc liên thủ với Ngưu Đầu nhân, như vậy Sư tộc và Hổ tộc cũng nhất định sẽ liên thủ. Sau đó bọn họ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đánh tan liên minh, khiến cho hết thảy đều khôi phục đến tình trạng ban đầu.
- Tôi biết anh đang lo lắng cái gì, nhưng nếu như tôi có nắm chắc khiến cho Sư tộc và Hổ tộc đánh nhau trước thì sao!?
Vương Hạo tự tin nhoẻn miệng cười.
Hai tròng mắt Thạch Phong trợn tròn, trong lòng thoáng một cái cảnh giác, từ dáng vẻ ung dung tự tin kia nhìn ra, người này tuyệt đối không thể là Ngưu Đầu nhân, nhất định là nhân loại.
Chỉ có điều khiến cho hắn nghĩ không hiểu là, nhân loại đến địa bàn Bán Thú nhân làm gì!? Chẳng lẽ chỉ là vì nâng lên hai đại Vương tộc chiến đấu thôi sao!? Nhưng như vậy đối với bọn họ có ích lợi gì chứ!?
- Biện pháp của anh là gì!?
Mộng Kỳ không nhịn được hỏi.
Vương Hạo nhíu mày:
- Nói cho cô biết cũng vô ích, chẳng qua là muốn hai Vương tộc khai chiến, trước tiên phải để cho tôi trở thành nam bảo mẫu của cô.
- Nam bảo mẫu?
Thạch Phong, Mộng Kỳ hai người vẻ mặt vô cùng nghi hoặc. Nam bảo mẫu này và hai đại Vương tộc khai chiến có quan hệ gì chứ!?
- Ngưu Ma Vương tiểu huynh đệ, tôi rất hiếu kì, nữ bảo mẫu tôi đã thấy, nhưng nam bảo mẫu này là làm gì?
Thạch Phong tò mò hỏi.
Vương Hạo gãi gãi cằm, ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:
- Nam bảo mẫu là một loại nghiệp vụ hoàn toàn mới. Anh có thể lý giải đó là nghiệp vụ chuyên môn dụ dỗ cua nữ chủ nhân.
- Khụ khục...
Thạch Phong bị sự miêu tả chuyên nghiệp bất thình lình này thiếu chút nữa lên cơn thở gấp.
Mộng Kỳ tức mình đến mức gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên, gắt giọng:
- Ai muốn bị anh dụ dỗ câu dẫn chứ, anh quá tự đa tình rồi.
Vương Hạo nghiêm trang nói ra:
- Nam bảo mẫu dĩ nhiên cần phải dụ dỗ câu dẫn nữ chủ nhân, nếu không ai cho tôi tiền lương chứ!? Không có tiền lương, tôi làm sao đi về phát triển Ngưu Đầu nhân tộc ha!
Ngưu Khí chợt hiểu gật đầu, nếu như vị vua của bọn họ dụ dỗ câu dẫn Đại tiểu thư của Hồ tộc, vậy thì Ngưu Đầu nhân tộc bọn họ rốt cuộc không cần lo lắng đói bụng, bảo mỗ này đích xác có tiền đồ nhiều hơn so với hộ vệ.
- Anh, anh, vô sỉ lưu manh...
Mộng Kỳ tức mình đến mức giậm chân. Tên vô sỉ lưu manh này không chỉ sàm sở cô, còn nói ra những lời hạ lưu như vậy.
Hiện tại cô thật sự suy nghĩ gì đều mặc kệ, trực tiếp gọi người đánh cho tên lưu manh này thành tàn phế bậc mười.
Thế nhưng, nghĩ tới kỹ năng cuồng hóa trên người Vương Hạo, Mộng Kỳ chỉ có thể áp chế lại tánh khí nóng nảy. Dù sao nếu Hồ tộc nắm giữ bí mật về loại kĩ năng thiên phú đó của Bán Thú nhân, như vậy nhất định sẽ nhanh chóng quật khởi, hoàn toàn thoát khỏi Hổ tộc và Sư tộc.
Thạch Phong nhìn mắt Vương Hạo, lại nhìn mắt Mộng Kỳ, dường như đã hiểu rõ điều gì, thử thăm dò:
- Anh muốn cua em họ của tôi chứ gì?
- Sai!
Vương Hạo lắc lắc đầu:
- Tán gái đã qua thời rồi, không chỉ có tốn tiền, còn tốn sức, hiện tại lưu hành là xuất lực, nhưng không tốn tiền, thuận tiện còn có thể kiếm tiền.
- Anh nói là dạng tiểu bạch kiểm ăn cơm chùa chứ gì?
Khóe miệng Thạch Phong co giật một cái. Hắn hiện tại vô cùng muốn biết, đây rốt cuộc là ai, không ngờ lại có thể nói ra chuyện ăn bám một cách đương nhiên như thế.
- Sai!
Vương Hạo vẫn như cũ lắc lắc đầu:
- Tiểu bạch kiểm ăn bám thuộc loại nữ cường nam yếu, chuyện gì cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, một chút chủ quyền cũng không có. Còn giữa nam bảo mẫu chúng tôi và nữ chủ nhân là quan hệ thuê mướn, cho nên căn bản không cần để ý tới yêu cầu vô lý của nữ chủ nhân. Đồng thời nguyên tắc của chúng tôi là, có thể phát triển nghiệp vụ thì tốt nhất, nếu không thể phát triển nghiệp vụ, còn có tiền lương cơ bản và nghỉ mà vẫn ăn lương. Nhưng ăn bám chỉ có thể ăn một nhà, vẫn không thể trả lại hàng, cả năm không ngừng phải tùy thời chờ lệnh đợi lệnh, cầm tiền lương còn phải xem tâm tình của nữ chủ nhân... Thực tế rất không có tiền đồ.
- Khụ khục...
Mộng Kỳ và Thạch Phong đều bị sặc. Người này tuyệt đối là một nhân tài, không ngờ lại ăn bám hay làm nghề lái “máy bay bà già” chỉnh thành quan hệ thuê mướn, thì ra là xí nghiệp tự hạch toán, không những chọn mục tiêu mình hài lòng, còn có thể nghỉ mà vẫn hưởng lương, hơn nữa có thể dụ dỗ câu dẫn nữ chủ nhân đến một bước lên trời.
Nếu xảy ra chuyện gì, còn có thể dùng mình là bảo mẫu làm lý do, toàn thân thối lui, đích xác có tiền đồ nhiều hơn so với tiểu bạch kiểm được bao nuôi, không có quyền lựa chọn đó.
Đồng thời, bọn họ cũng càng chắc chắn, người này tuyệt đối không phải Ngưu Đầu nhân, bởi vì Ngưu Đầu nhân ngu si, tuyệt đối sẽ không cho là ăn bám vẻ vang...