Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 27: Chương 27: Nghiệp chướng!




Khách sạn lớn Di Hòa Viên.

Đây là khách sạn cao cấp nhất tại Địa Cầu, người dùng bữa ở đây đều là nhân vật lớn có máu mặt.

Hôm nay, khách sạn lớn Di Hòa Viên được Cao Hùng bao toàn bộ, để tổ chức bữa tiệc thành hôn cho nữ nhi Cao Đại Mai.

Người nhận được thiệp mời gồm có giới kinh doanh, giới quân đội, giới chính trị...vv. Chỉ cần là người có thân phận, tất cả đều được mời đến.

Việc này đã khiến trên dưới tất cả một trăm bốn mươi tầng của khách sạn lớn Di Hòa Viên đều bày đầy bàn rượu, dự tính số người tối thiểu đến dự tiệc là năm vạn người.

Vương Hạo đến cửa lớn của Di Hòa Viên, nhìn thấy các nhân vật lớn đi qua đi lại trong đó, trong lòng hắn chợt nảy sinh một ý nghĩ gian ác, nếu như ném một quả bom nguyên tử vào nơi đây, hắn nhất định có thể nhận được rất nhiều điểm phản diện.

Đương nhiênm đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, hôm nay bảo an ở đây đều là Vũ Sư, mà những nhân vật lớn tới đây thấp nhất cũng là tu vi Vũ Sư, nếu như một học sinh THPT Vũ Đồ cấp 7 như hắn có thể làm nơi này nổ tung, vậy tuyệt đối sẽ là tin tức thời sự cực lớn.

- Vương Hạo ca!

Một giọng nói trong trẻo giống như tiếng chuông bạc vang lên.

Vương Hạo quay đầu, chỉ nhìn thấy Mạch Manh Manh mặc một bộ lễ phục màu vàng nhạt rất đẹp đang vẫy tay chào hắn, mà Hạ Vi Vi đứng bên cạnh nàng lại mặc bộ lễ phục màu đen, vẻ mặt đầy ghét bỏ nhìn vào Vương Hạo, nhưng cánh tay nhỏ của nàng lại bị Mạch Manh Manh nắm chặt, cả hai đều đi về phía bên này.

- Vương Hạo ca, ca thật sự quá dũng cảm rồi.

Đôi mắt to tròn trong sáng của Mạch Manh Manh lóe ra ánh mắt đầy sùng bái. Sau khi nàng nghe được tin tức Vương Hạo vì hiệu trưởng mới làm ra những chuyện xấu như vậy, trong nháy mắt đã ánh lên vẻ say sưa, đây mới chính là nam thần trong lòng nàng.

- Cũng tạm được thôi!

Vương Hạo đầy khiêm tốn nói.

- Giả tạo!

Hạ Vi Vi khinh thường nói, nàng không phải là loại ngu ngốc như Mạch Manh Manh, ngay cả những lời nói lừa quỷ này cũng tin được sao?

Lúc này, Vương Hạo không hề chú ý tới Hạ Vi Vi, mà hắn chỉ chăm chú nhìn vào một bóng hình màu đỏ phía trước, dáng vóc mỏng manh đó, thân hình cao gầy, phối hợp với sự thướt tha của bộ lễ phục, quả thật khiến cho nam nhân không thể nhịn được phải gào lên như sói.

- Hồ ly tinh Nhạc Huyên này đi đến đâu cũng kêu gọi sói.

Hạ Vi Vi giận dữ hừ một tiếng.

Nhạc Huyên đi thẳng tới chỗ Vương Hạo, mỉm cười nói:

- Hóa ra mọi người đều ở đây à!

Trong nháy mắt Vương Hạo lấy lại tinh thần, rất khách sáo bước lên phía trước ôm lấy vòng eo thon thả mỏng manh, tình ý chân thành nói:

- Đương nhiên, ta vẫn luôn ở đây, chỉ thiếu duy nhất có một mình nàng thôi.

Đồng tử của Nhạc Huyên co lại, loại nam nhân vô liêm sỉ lại còn không biết xấu hổ này tuyệt đối là động vật hiếm có.

- Ta và Hạ Vi Vi còn có chuyện muốn nói riêng, không làm phiền ngươi nữa.

Thần sắc của Nhạc Huyên không thay đổi, tranh thủ thoát khỏi móng vuốt ác quỷ của Vương Hạo, sau đó nắm lấy tay Hạ Vi Vi, nhanh chân rời khỏi đó.

- Hừ!

Mạch manh Manh hất hàm hừ một tiếng, xách váy đi theo Nhạc Huyên và Hạ Vi Vi.

- Đây chính là kết cục của việc không đủ lòng tham sao!?

Vương Hạo ngượng ngùng xoa đầu, lúc đầu cho dù thế nào cũng có Mạch Manh Manh đi cùng, bây giờ thì tốt rồi một người cũng không có.

Rất nhanh, Vương Hạo được người phục vụ dẫn đến một hoa viên trải đầy hoa tươi, phía trước là một sân khấu rất lớn dùng để làm lễ thành hôn, phía dưới là từng hàng ghế giành cho khách mời.

- Công tử, đây là chỗ ngồi của ngài.

Vương Hạo nhìn vào chỗ ngồi của mình, hắn không nhịn được cười khẽ một tiếng, tiểu thư Nhạc Huyên này muốn chạy, nhưng cuối cùng vẫn phải ngồi cùng với hắn, bên cạnh còn có Hạ Vi Vi và Mạch Manh Manh cùng với một đám học sinh của trường THPT số 11.

Nhạc Huyên thở dài, tại sao không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của tên khốn khiếp này chứ?

Khi Vương Hạo ngồi bên cạnh Nhạc Huyên, miệng nhỏ của Mạch Manh Manh bĩu ra dài đến nỗi có thể treo được một bình dầu, mà Hạ Vi Vi không ngừng trách mắng Mạch Manh Manh không có tiền đồ, làm sao có thể nhìn trúng loại người khốn khiếp này được.

- Vương Hạo, về cuộc thi đấu Trăm Trường Tranh Bá ngày mai ngươi có dự định gì chưa?

Nhạc Huyên hỏi.

Vương Hạo nghĩ một lúc.

- Lần này Trăm Trường Tranh Bá là một trận hỗn chiến, cho nên học sinh các trường THPT nhất định sẽ liên kết lại với nhau.

Nhạc Huyên đồng tình gật đầu,

- Không sai, 99 trường THPT, mỗi trường có ba người, tổng cộng 297 người, đây tuyệt đối là một trận hỗn chiến chưa từng có, nếu như hành động đơn độc, dự tính sẽ bị loại ra ngoài ngay từ thời điểm đầu tiên.

- Ngươi dự định chúng ta cùng liên thủ sao?

Vương Hạo chớp chớp mắt, hắn vẫn còn nhớ sau khi Nhạc Huyên nhận thua lại giành thắng lợi ở trong cuộc thi thăng cấp, thành công lọt vào vòng trong. Lại thêm vị trí thứ hai là Hạ Vi Vi một tiểu thư bạo lực, Trăm Trường Tranh Bá lần này có thể có hai vị đại mỹ nhân đi cùng, tuyệt đối sẽ khiến nhiều người phải ngưỡng mộ.

- Hừ!

Hạ Vi Vi hừ một tiếng, quay đầu sang một hướng khác.

Khóe miệng Vương Hạo nhếch lên, xem bộ dạng này của Hạ Vi Vi dù không muốn cùng hắn liên kết thành một đội, nhưng cũng không còn cách nào, dẫu sao việc này cũng liên quan đến danh sách tuyển chọn tham gia vào bốn trường đại học trọng điểm lớn.

Không lâu sau, tân lang tân nương bước lên sân khấu.

Lâm Thính Bạch cố gắng nở ra một nụ cười cứng đờ, tay hắn bị Cao Đại Mai nắm rất chặt.

- Đây là nghiệp chướng mà!

Nhạc Huyên không nhịn được thở dài một cái.

Hạ Vi Vi che miệng nói:

- Cũng không biết người tạo nghiệp chướng này, ban đêm có thể yên tâm ngủ được hay không.

- Hạ Vi Vi nàng nhìn đi, Lâm Thính Bạch đang nhìn về phía nàng.

Mạch Manh Manh xúc động kéo Hạ Vi Vi, trong nháy mắt tâm tư hóng chuyện của nàng chợt nổi lên, cả trường đều biết việc Lâm Thính Bạch thích Hạ Vi Vi, cũng không biết một lúc nữa Lâm Thính Bạch sẽ làm ra những chuyện gì.

- À ờ, tiểu thư Hạ, có cần ta giúp tiểu thư khiến cho Lâm Thính Bạch hoàn toàn mất hi vọng không?

Vương Hạo chớp chớp mắt.

- Có chủ ý gì thì nói ra nhanh.

Hạ Vi Vi hừ một tiếng nói.

- Đây chính là do nàng nói nhé.

Vương Hạo đứng dậy, đi đến trước mặt Hạ Vi Vi, che khuất tầm nhìn của Lâm Thính Bạch.

Hạ Vi Vi lườm Vương Hạo một cái.

- Đây là chủ ý tốt mà ngươi nói...

Nhưng Hạ Vi Vi còn chưa nói hết lời, Vương Hạo đã nâng khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn của nàng lên, nghĩ cũng không nghĩ đã đặt một nụ hôn lên bờ môi đỏ mềm mại.

- U u...

Mắt Hạ Vi Vi trợn tròn, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Nhạc Huyên và Mạch Manh Manh cũng mở to đôi mắt, tay che đôi môi đỏ lại, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Vương Hạo, tên khốn khiếp này quả thật vô liêm sỉ đến mức không có bạn bè nữa, không ngờ dám hôn Hạ Vi Vi ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn làm sao có thể đặt môi xuống được hả?

Rất nhanh, động tĩnh ở đây thu hút sự chú ý của không ít người trong bữa tiệc, bọn họ than thở bây giờ học sinh THPT thật tệ quá.

Hiệu trưởng Chung Ly không nhịn được lắc đầu, tên khốn này mới chỉ là học sinh THPT đã dám làm ra chuyện như này, sau khi lên đại học, chắc sẽ đêm đêm sênh ca làm tân lang.

Lâm Thính Bạch ôm chặt lồng ngực, cảm thấy trái tim mình dươgnf bị cắn xé đau khổ, Vương Hạo không những hủy hoại một đời của hắn, lại còn cướp đi nữ thần của hắn.

- Khốn khiếp, không ngờ ngươi dám đưa lưỡi ra.

Hạ Vi Vi đẩy Vương Hạo ra, tức giận đến nỗi khuôn mặt xinh đẹp đỏ rực lên, dùng khăn tay lau mạnh lên đôi môi của mình.

Vương Hạo nhún vai như không có lỗi gì.

- Răng của ngươi đã ngăn cản ta, thì ta phải đưa lưỡi ra thôi.

- Ngươi...

Hạ Vi Vi nắm chặt nắm đấm, muốn động thủ ngay.

Mạch Manh Manh nhanh chóng kéo Hạ Vi Vi lại, khẽ tiếng nói:

- Vi Vi, ở đây đều là nhân vật lớn có máu mặt, không được gây chuyện ở đây.

- Vương Hạo ngươi cứ chờ xem.

Hạ Vi Vi nhìn xung quanh một vòng, không biết làm sao nói ra những lời lẽ ác độc, đành ngồi xuống.

- Đinh đinh, chúc mừng Ký Chủ đã làm ra một việc hạ lưu, đạt được 300 điểm phản diện.

Vương Hạo mỉm cười, bây giờ hắn đã không để ý đến mấy trăm điểm nữa rồi, chỉ có điều đã hôn được Hạ Vi Vi, việc này so với điểm phản diện còn thực tế hơn nhiều...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.