- Reng reng, chúc mừng chủ nhân đã kéo xuống nước một vị hiệu trưởng tốt, thu được 5.000.000 điểm phản diện.
- Reng reng, căn cứ vào biểu hiện hai ngày này của chủ nhân, từng bước đưa hiệu trưởng Chung Ly vào hố, thu được danh hiệu Con Cáo Kiêu Căng.
- Con Cáo Kiêu Căng!
Vương Hạo sửng sốt, lập tức kiểm tra danh hiệu này.
Con Cáo Kiêu Căng: chuyện xấu xa bay vạn dặm, xảo trá như cáo, làm việc không từ thủ đoạn, bị người đời phỉ nhổ, nhưng vẫn dựa vào ánh mắt nhạy cảm và tính cách gian trá, phát triển lớn mạnh thế lực của bản thân, sống tiêu dao tự tại.
Mang theo kỹ năng: Mắt Cáo.
Sử dụng kỹ năng có thể nhìn được sở hở trong chiêu thức của đối thủ.\
Đại sư Cáo tổng kết: Dùng con mắt nhìn cảnh đẹp của thế giới, dùng xảo trá chiếm lấy những cảnh đẹp đó, ngươi nhất định sẽ tiếng xấu muôn đời.
Khóe miệng Vương Hạo nhếch lên, hệ thống không thể đưa một danh hiệu đứng đắn hơn sao, ai lại dùng tiếng xấu muốn đời để làm phần thưởng.
Chẳng qua, kỹ năng này khám phá được sơ hở trong chiêu thức của đối thủ. Điều này không tệ, có hiệu quả quyết định trong chiến đấu.
- Nếu không có việc gì nữa, thì lão phu đi về.
Hiệu trưởng Chung Ly thở dài, bóng lưng tràn ngập vẻ tiêu điều. Từ hôm nay trở đi, ông sẽ ngồi lên thuyền giặc, thương thay một thế anh minh.
- Lão đại! Chúng ta có tàn nhẫn quá không?
Trần Diệu không đành lòng.
- Tàn nhẫn gì! Hiệu trưởng của chúng ta vốn không phải là kẻ tốt lành gì, hơi lôi kéo mà đã cắn câu.
Vương Hạo nhìn Trần Diệu với ánh mắt khinh bỉ.
- Nếu như chú cảm thấy tàn nhẫn, thì bây giờ anh có thể đăng bài hiệu trưởng là chính nhân quân tử.
- Khụ khụ...
Trần Diệu bị sặc. Bây giờ, thanh danh của hiệu trưởng đã thối khắp phố phường. Lúc này, Vương Hạo nói hiệu trưởng Chung Ly là chính nhân quân tử, là đang nhạo báng người ta.
- Anh đi lên lầu sử dụng Linh Lộ. Hai chú phải nhớ, chờ anh xuất quan, thì phải nhắc anh đi học. Anh muốn xem giảng viên xinh đẹp nào, lại si mê anh như vậy.
Vương Hạo ôm hai bình Linh Lộ đi lên lầu.
Tiền Vạn Dương lôi kéo Trần Diệu, thì thầm:
- Chúng ta có nên lừa lão đại hay không?
- Không nói như thế, thì lão đại sẽ đi học không.
Trần Diệu nhìn Tiền Vạn Dương với ánh mắt khinh bỉ.
- Nhưng tôi luôn cảm thấy. Sau này, lão đại sẽ coi chúng ta là bao cát.
Tiền Vạn Dương nhịn không được rùng mình một cái.
Trần Diệu hỏi:
- Vậy anh thích làm bao cát cho lão đại, hay làm bao cát cho giảng viên?
- Tất nhiên là làm bao cát cho lão đại.
Tiền Vạn Dương quả quyết trở thành bao cát cho Vương Hạo.
- Điều này chẳng phải...
Trần Diều quay người, rồi đi lên lầu.
Tiền Vạn Dương nghĩ một lát, cảm thấy rất đúng. Sau đó, gã mở diễn đàn, viết phương pháp hối lộ hiệu trưởng chính xác.
...
Trong một tòa biệt thự ở thành phố số 11.
Một thiếu niên đang nổi giận đùng đùng, đạp nát tất cả đồ vật gã nhìn thấy.
Một thiến niên đứng bên cạnh, không dám thở mạnh.
Thiếu niên này tên là Tôn Chính, sinh ra ở hành tinh cấp ba, nhà làm nghề tài chính, công ty có chi nhánh ở mười mấy hành tinh cấp ba, kiếm được rất nhiều tiền, là người có tiền nổi danh ở Cơ Sở 11.
Gã sinh ra ở hành tinh cấp ba, nhưng tu vi chỉ là Võ Sư cấp năm, là phế vật trong phế vật. Cuối cùng gia đình phải dùng tiền và quan hệ mới có thể nhập học Cơ Sở 11 của Đại học Thiên Bắc, không hề nghi ngờ đây là điều khiến hắn đau xót vĩnh viễn.
Bạn bè hồi nhỏ của hắn, đều dùng bản lĩnh thật sự thi đậu cơ sở chính của bốn trường Đại học trọng điểm, chỉ có mình hắn còn đang sờ soạng trong cơ sở phụ, quả thật quá mất mặt.
Nhưng cơ sở chính của bốn trường Đại học trọng điểm, không có bản lĩnh thật sự, thì ai cũng không vào được, trừ phi có quan hệ rất cứng.
Nhưng đúng lúc này, Tôn Chính đang xem bài viết trên diễn đàn, thì vô tình trông thấy một tân sinh viên tên là Vương Hạo, vì đã hối lộ hiệu trưởng Chung Ly, nên không có việc gì, dù đã bắn đạn đạo ở Cơ Sở 11.
Điều này khiến Tôn Chính cảm thấy, cơ hội tiến vào cơ sở chính của mình đã đến, không mong manh như mình nghĩ.
Ở cơ sở, mặc dù quyền lực của hiệu trưởng không lớn lắm, nhưng lại giữ tấm vé vào cơ sở chính của sinh viên.
Nếu lấy lòng hiệu trưởng thành công.
Thì việc đạt được một tấm vé là điều có thể. Đến lúc đó, gã sẽ vào cơ sở chính bồi dưỡng một năm, thậm chí là nửa năm, là có thể ra trường và được phát bằng tốt nghiệp của cơ sở chính của Đại học Thiên Bắc. Điều này giúp gã không lúng túng khi đứng trước bạn bè hồi nhỏ.
Tôn Chính nghĩ đến đây, lập tức hưng phấn. Mặc dù món đồ hối lộ hiệu trưởng quả thật rất hiếm thấy. Nhưng đối với người không bao giờ thiếu tiền như gã, thì vẫn hào phóng mua hai mươi bình.
Sáng nay, gã hấp tấp đi tặng quà hiệu trưởng Chung Ly, thì bị hiệu trưởng Chung Ly đuổi ra ngoài. Điều này khiến gã phát hiện mình bị lừa.
Đương nhiên, rất nhiều người nghĩ giống gã, ít nhất sáng nay đã có mấy người.
Nhưng vẫn không thay đổi được sự thật là gã đã bị lừa.
- Lão đại! Anh nhìn bài viết này.
Một đàn em nơm nớp lo sợ đưa bài viết cho Tôn Chính.
- Bài viết nào?
Tôn Chính nhìn thoáng quay. Trong nháy mắt, gã bị tiêu đề hấp dẫn, phương pháp hối lộ hiệu trưởng Chung Ly chính xác.
- Điều này...
Tôn Chinh gãi cằm, không biết nên tin hay không.
Đàn em phân tích:
- Lão đại, theo em thấy, sở dĩ lão đại bị hiệu trưởng Chung Ly đuổi ra ngoài, là vì anh tặng quà quá trắng trợn. Hiệu trưởng là người có địa vị, cho nên rất coi trọng mặt mũi.
Tôn Chính vỗ đầu, ảo não nói:
- Anh ngốc quá, ngay cả chuyện những nhân vật lớn rất coi trọng mặt mũi cũng quên.
- Lão đại! Chúng ta muốn dùng phương pháp này thử một lần hay không?
Đàn em hỏi.
Tôn Chính nghĩ một lát:
- Mặc dù anh là người có tiền. Nhưng tiền không phải là gió thổi đến. Đầu tiên, chúng ta biếu năm bình, để hiệu trưởng xử lý giúp chúng ta một việc nhỏ, thử xem có được hay không...
- Vậy lão đại muốn hiệu trưởng giúp chúng ta xử lý việc gì?
Đàn em hỏi.
Tôn Chính khẽ nói:
- Lần trước anh trông thấy phóng viên truyền hình của thành phố số 11, tên là Phan Giai Di rất xinh đẹp, nên đến nói chuyện. Nhưng con bé đó cứng không ăn mà mềm cũng không chịu. Cô ta tố cáo anh lên bộ chấp pháp, hại lý lịch của anh xuất hiện một lỗi nặng. Lần này anh muốn hiệu trưởng giúp anh bỏ lỗi nặng này.
- Vậy thì được, bây giờ em đi liền...
Đàn em gật đầu, nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Chưa được bao lâu, thì Tôn Chính nhận được một tin nhắn, trên đó viết: Nể tính cậu còn ít tuổi, nên chúng tôi bỏ qua lần này, nhưng nếu còn tái phạm, sẽ xử phạt nghiêm khắc, chắc chắn sẽ không được tha thứ dễ dàng.
Tôn Chính thấy thế, rất vui mừng, không phải hiệu trưởng không nhận quà, mà là do phương pháp tặng quà không đúng.
- Chúc mừng lão đại, sắp bước vào cơ sở chính bồi dưỡng. Đến lúc đó, lão đại nhất định như diều gặp gió, bay xa vạn dặm.
Các đàn em vội vàng nịnh nọt.
- Ha ha...
Tôn Chính cười lớn.
- Hôm nay, lão đại rất vui, đi tầng mười tám ăn cơm, ăn thoải mái, bao ăn no.
Các đàn em vui mừng. Nhà ăn ở tầng mười tám, món nào cũng hơn 1000 điểm cống hiến. Đây tuyệt đối không phải ăn cơm, mà là ăn mạng. Nhưng hiệu quả của một bữa cơm, lại bằng tu luyện một tháng.
- Cảm ơn lão đại!
Các đàn em vội vàng cảm ơn, sau đó vây quanh Tôn Chính rời đi.&