Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 114: Chương 114: Nói câu thật lòng




- Ùng ùng...

Pháo năng lượng xung điện phóng ra ra một đạo laser lóa mắt, lập tức thắp sáng cả trời đất, một đám mây hình nấm đột ngột từ mặt đất mọc lên, âm thanh như sấm vang vọng đất trời, bão lớn điên cuồng cuộn sạch đại địa.

- Leng keng, chúc mừng chủ nhân giết chết 527 người, thu được 527 vạn điểm phản diện.

- Hả... Chỉ có hơn 500 người thôi sao?

Vương Hạo nhướng mày, vừa rồi trước mắt hắn ít nhất có tới bảy, tám ngàn người, vậy mà dưới một pháo kia chỉ chết có chừng ấy, thực sự là thiệt thòi lớn rồi.

Khi không gian bình ổn trở lại, cả vùng đất là một mảnh hỗn độn, tất cả mọi người đều nằm trên đất kêu rên không ngớt, mà trên người bọn họ đều bao phủ một tầng ánh sáng năng lượng.

- Ta còn đang thắc mắc, sao chỉ chết có hơn 500 người, thì ra đều là dùng lá chắn năng lượng mới có thể giữ được mạng nhỏ.

Khóe môi Vương Hạo nhếch lên.

- Chỉ là không biết pháo tiếp theo, bọn người kia còn có thủ đoạn gì nữa để ngăn cản...

- Lão đại, gây náo loạn thế đủ rồi.

Tiền Vạn Dương, Trần Diệu vội vã ngăn Vương Hạo.

- Người của Quân Bộ sắp tới đây rồi, chúng ta vẫn là nên đi nhanh thôi!

- Sợ cái gì!

Vương Hạo khoát tay.

- Cũng không phải ta động thủ trước, chúng ta cái này gọi là tự vệ chính đáng.

- Tự vệ chính đáng?

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu liếc nhìn người kêu rên đầy trên mặt đất, cùng với những người ngay cả thi cốt cũng không còn, khóe miệng không tự chủ co quắp, cái này cũng có thể gọi là tự vệ chính đáng sao?

- Là kẻ nào dám ở đây gây sự?

Một đạo thanh âm uy nghiêm truyền đến.

Đám người Vương Hạo quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vị đại hán đầu trọc, phía sau có một toán binh lính đã đi tới.

- Lão đại, người này tên là Kim Uy, là một vị Trung Tướng trong Quân Bộ, hiện nay hắn là sĩ quan chỉ huy cao nhất ở Thiên Minh Tinh.

Tiền Vạn Dương thấp giọng giới thiệu.

Vương Hạo híp mắt quan sát Kim Uy, toàn thân từ trên xuống dưới giống như bị một tầng sương mù che phủ, hoàn toàn nhìn không thấu, tu vi thấp nhất cũng đạt tới Võ Vương, thấy pháo lại đang chuẩn bị bắn ra, vẻ mặt không vui.

Đồng dạng, Kim Uy cũng đang quan sát Vương Hạo, cảm giác như mình đã gặp Vương Hạo ở nơi nào, nhưng suy nghĩ một chút, hắn chắc chắn mình không có chút giao thiệp gì với Vương Hạo, đây đúng là lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhưng vì sao gương mặt của tên này lại làm hắn thấy quen thuộc như vậy chứ?

- Trung Tướng đại nhân, người này vô duyên vô cớ nã pháo, xin anh mau chóng bắt hắn lại.

Nhìn thấy Kim Uy đến, những người đang nằm rạp trên mặt đất kêu rên như tìm được chỗ dựa vững chắc, liên tục đứng lên khóc lóc kể lể.

- Đúng vậy, người này nã pháo ở khu an toàn, đã vi phạm quy định, phải bắt lại trừng phạt nghiêm khắc.

- Hắn còn vô duyên vô cớ giết nhiều người như vậy, hắn không chết khó có thể bình dân oán!

- Chúng tôi thỉnh cầu Trung Tướng đại nhân, đem hung thủ giết người này bắt về quy án.

- ...

Chân mày Kim Uy cau lại, lạnh giọng hỏi:

- Thiếu niên, ngươi còn gì để nói không?

Vương Hạo bĩu môi:

- Bọn người kia đều đang nói hươu nói vượn, ta vừa mới đến nơi đây, liền thấy bọn họ đang nhìn phi thuyền Hắc Long chỉ trỏ, mà ta chỉ là nói câu thật lòng, bọn họ đã động thủ với ta, ta vì muốn tự bảo vệ mình, nên bất đắc dĩ mới ra tay phản kích...

- Nói câu thật lòng?

Kim Uy hiếu kỳ hỏi:

- Là nói cái gì?

- Đám nghèo các ngươi mà cũng đòi so với ta!

Vương Hạo nghiêm túc trả lời.

Vừa dứt lời, mặt mọi người trong toàn trường đều đen lại, tên này là đứa đầu gấu nhà ai thế? Có thể mang về dạy dỗ lại một phen cho tử tế hay không? Có thể sỉ nhục người khác như vậy sao! Còn nói cái gì mà lời nói thật, đây là lời nói thật của hắn sao? Hắn đây là đang mắng chửi người ta có biết hay không.

Không nói đến những người đã bị Vương Hạo giết chết, ngay cả bọn họ nghe xong, cũng muốn đi đánh cho Vương Hạo một trận.

Kim Uy thở sâu, khôi phục nội tâm như vừa bị vạn mã bôn đằng của mình, ngẩng đầu liếc mắt nhìn phi thuyền Hắc Long, toàn thân chế tạo từ hợp kim cấp bốn, kết hợp với pháo năng lượng xung điện cấp ba, còn có lá chắn năng lượng cấp bốn,... Đây chính là phi thuyền vũ trụ vô cùng cao cấp, người bình thường tuyệt đối mua không nổi.

Nếu như nghiêm túc tính toán, câu kia của Vương Hạo thật đúng là... lời nói thật.

Nghĩ tới đây, Kim Uy lập tức thấy như mình vừa đến một nơi khó cả đôi đường, Vương Hạo cũng nói câu thật lòng, tuy là làm tổn thương tự trọng của người khác, nhưng những người này lại động thủ với hắn cũng không đúng, mà Vương Hạo tự bảo vệ mình cũng không làm sai, nhưng mà bây giờ chết nhiều người như vậy, rốt cục là nên xử lý sao đây?

Nhạc Huyên, Hạ Vi Vi nhìn Vương Hạo, xem như là hoàn toàn bái phục.

Không chỉ có trịnh trọng nói bậy bạ, mà còn có thể lừa dối được cả Trung Tướng.

Người có thể đê tiện đến loại cảnh giới này như Vương Hạo, ngươi muốn không phục cũng không được!

- Vi Vi, chị Nhạc Huyên...

Một tiếng nói vui sướng vang lên, thánh thót như chuông ngân, sau đó liền thấy Mạch Manh Manh nhiều ngày không gặp, như hoa hồ điệp nhào vào trong lòng Hạ Vi Vi.

- Manh Manh, sao em lại ở chỗ này?

Nhạc Huyên vui vẻ nói.

- Sư phụ em phụ trách công tác buôn bán thuốc kháng sinh lần này, em nghĩ nơi này cách Cơ sở số 11 của mọi người rất gần, mấy người nhất định sẽ tới, cho nên em cũng theo tới đây.

Hai mắt Mạch Manh Manh mang ý cười, hiển nhiên rất là vui vẻ.

- Cậu đúng là tiểu nha đầu không có lương tâm, trước đây chưa đợi mình trở về đã đi Công hội Dược Tề rồi.

Hạ Vi Vi quở trách Mạch Manh Manh, trước đây nàng đi tham gia Trăm trường tranh bá, kết quả sau khi trở về, Mạch Manh Manh đã đi khỏi rồi.

Mạch Manh Manh ngượng ngùng thè lưỡi, theo bản năng len lén liếc mắt nhìn Vương Hạo, trước đây cha mẹ của nàng cũng xem trực tiếp trận cuối cùng Trăm trường tranh bá, kết quả tất cả đều nhận định Vương Hạo là một tên vô sỉ, cho nên để phòng ngừa Vương Hạo làm gì nàng, đã không quản ngày đêm đưa nàng đến Công hội Dược Tề.

Đồng thời dặn đi dặn lại, nhất định không được có bất kỳ quan hệ gì với Vương Hạo.

- Anh chính là Vương Hạo?

Một cô gái trẻ tuổi sau lưng Mạch Manh Manh, bước đi ưu nhã như mèo bước, mũi quỳnh lung linh tinh xảo, đôi môi hồng mịn như anh đào, nước da trơn mềm hoàn mỹ không một tì vết.

Nhất là trên gương mặt lộ ra một vẻ bất đắc dĩ nhàn nhạt, vô cùng làm người khác muốn yêu thương.

- Đây là sư phụ của em, một trong Tứ đại Phó hội trưởng của Công hội Dược Tề, Băng Xảo.

Mạch Manh Manh giới thiệu:

- Sư phụ em rất có hứng thú với vi-rút zombie, người cho rằng vi-rút zombie tuy là có thể hủy diệt nhân loại, nhưng cũng có thể khiến chúng ta có thể mở ra một thời kỳ mới của tân nhân loại, cho nên mỗi lần tổ chức khủng bố DY sử dụng vi-rút zombie, nàng sẽ mang đoàn đội của mình, đến thu thập tư liệu.

Nghe giới thiệu xong, mọi người liền vội vàng chào hỏi:

- Chào Băng Xảo hội trưởng.

- Băng Xảo hội trưởng nhận thức đứa nhỏ này sao?

Kim Uy cung kính hỏi.

Băng Xảo mỉm cười:

- Đứa nhỏ này là đệ nhất thiên tài của Công hội Dược Tề chúng ta, chỉ là giống như trong tin đồn, đặc biệt... tinh nghịch.

Con ngươi Kim Uy chợt co rụt lại, hóa ra là đệ nhất thiên tài của Công hội Dược Tề, thảo nào một lời không hợp đã dám nã pháo giết người.

Chẳng qua, điều khiến Kim Uy hơi nghi hoặc một chút chính là Vương Hạo không phải đang đeo huy hiệu trường Đại học Thiên Bắc sao? Tại sao lại trở thành đệ nhất thiên tài của Công hội Dược Tề rồi?

Nhưng bất kể như thế nào, hắn đều biết, đứa trẻ này hắn không thể trêu vào, cũng không thể bắt lại được.

- Băng Xảo hội trưởng, vậy tôi cáo từ trước!

Kim Uy thi lễ một cái, sau đó liền mang binh lính thủ hạ rời đi.

Mà những người nằm trên đất kêu rên, sau khi nghe thấy Vương Hạo là đệ nhất thiên tài của Công hội Dược Tề, lập tức không còn chút tinh thần nào nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn lê lết một thân tổn thương, thành thành thật thật rời đi.

So với người của Công hội Dược Tề, đúng là đám nghèo như bọn họ không thể sánh được...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.