Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 163: Chương 163: Phần tử khủng bố đột kích




- Vân tỷ tỷ, sao lúc này lại rảnh rỗi tới nơi đây vậy?

Vương Hạo mỉm cười vô hại chào hỏi.

Vân Sơ Dao liếc mắt nhìn bộ dạng thê thảm của Tô Mạc, lại nhìn nụ cười vô hại của Vương Hạo, trong lòng không nhịn được nghĩ, hỗn thế ma vương này thật sự là con của Vương Thiên Dật sao?

Phải biết rằng Vương Thiên Dật chính là nổi danh hào khí ngất trời, đại anh hùng, đại hào kiệt, nhưng đứa con này lại hèn hạ vô sỉ, gian trá giảo hoạt...

Hiệu trưởng Chung Ly lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Tô Mạc không chết, như vậy tất cả đều không tính là muộn.

Phải biết rằng Tô Mạc đang được xem trọng, học sinh thiên tài chuẩn bị tiến cử đến chủ viện, nếu như chết như vậy, hắn thực sự không biết ăn nói như thế nào với chủ viện.

Trương Trọng Quân vẻ mặt đau khổ, hắn là người đứng đầu bộ phận chấp pháp, hiện giờ Vương Hạo gây ra chuyện lớn như vậy, hắn nên bắt lại hay không bắt đây?

Bắt Vương Hạo? Người ta căn bản không để ý đến hắn, nếu như chọc tới Vương Hạo, cũng giống như trực tiếp dùng một pháo tiễn hắn gặp Diêm vương gia vậy.

Nhưng nếu là không bắt, nhiều sinh viên nhìn thấy như vậy, chức Phó hiệu trưởng này hắn còn muốn làm hay không?

- Bọn họ nhờ ta tới ngăn cản ngươi lại, nói rằng sau khi chuyện thành, sẽ có thù lao không nhỏ.

Vân Sơ Dao cười tủm tỉm nói.

- Thù lao không nhỏ?

Vương Hạo liếc mắt nhìn đám người hiệu trưởng Chung Ly, lập tức không có hứng thú, ba người này giá trị con người cộng lại còn chưa bằng một phần mười hắn, vậy mà có thể bỏ ra bao nhiêu tiền cho Vân Sơ Dao chứ?

Vân Sơ Dao nhún vai, quay đầu nhìn ba người hiệu trưởng Chung Ly, bất đắc dĩ nói:

- Ta giúp các ngươi nói rồi, nhưng là tiểu tử Vương Hạo này căn bản không nghe, được rồi, giao kèo giữa chúng ta đã xong, cho dù không thành công, ta cũng có thể được trả một nửa thù lao.

Sắc mặt ba người hiệu trưởng Chung Ly lập tức đen lại, đại tỷ, người trước sau chỉ nói đúng một câu, như vậy cũng có thể gọi là đã khuyên giải rồi sao?

- Vẻ mặt này của các ngươi là ý gì? Không phải là định nuốt lời chứ?

Gương mặt thanh tú của Vân Sơ Dao lập tức lạnh xuống.

Trong lòng ba người hiệu trưởng Chung Ly như vạn mã bôn đằng, bọn họ đúng là không nên tìm đến nữ lưu manh này, không chỉ có việc này không thành, còn muốn bọn họ trả một nửa số tiền, trên đời sao có thể có loại nữ nhân tham tiền thế này chứ, không phải, là Võ Đế đó!

Đồng thời, hiệu trưởng Chung Ly cũng vô cùng hối hận, đã để cho Vân Sơ Dao làm giảng viên.

Trước đây vì để có thể quản giáo được Vương Hạo, hắn phải đi mời Vân Sơ Dao xuất sơn, kết quả hoàn toàn trái ngược với mong đợi, không chỉ có ép buộc sinh viên ở lớp mua vũ khí, còn không quản không hỏi Vương Hạo, để hắn tùy ý gây chuyện khắp nơi.

Thử hỏi người như thế, liệu có thể làm giảng viên không!

Đáng tiếc người ta là Võ Đế, hắn còn có thể làm gì đây? Chỉ có thể vờ như không thấy.

- Đang đang đang đang...

Đột nhiên, trong Thành phố số 11 vang lên một hồi tiếng cảnh báo khẩn cấp.

- Chuyện gì xảy ra thế?

Hiệu trưởng Chung Ly biến sắc, loại cảnh báo này là cảnh báo cấp bậc cao nhất, có ý nghĩa là có kẻ thù bên ngoài đến xâm lấn.

Khi mọi người ngẩng đầu nhìn trời, lập tức hoảng sợ, chỉ thấy một phi thuyền vũ trụ khổng lồ đang chậm rãi hạ xuống, mặt trên có ký hiệu của tổ chức khủng bố DY.

- Đám súc sinh này tại sao lại đến đây?

Hai mắt hiệu trưởng Chung Ly trợn tròn, sau đó tê tâm liệt phế hét lớn:

- Lập tức mở ra Hệ thống phòng ngự của Thành phố số 11.

Ngay giây sau, có rất nhiều chỗ mặt đất trên Thành phố số 11 lún xuống, một khẩu pháo đường kính lớn nhô lên, đạt tới thương tổn cấp ba.

- Bắn pháo cho ta!

Trương Trọng Quân hét lớn.

- Ùng ùng...

Lúc này, từng đạo lửa đạn vang lên, từng viên đạn pháo hướng lên phi thuyền vũ trụ khổng lồ trên không trung vọt tới.

Tiền Vạn Dương đi tới bên người Vương Hạo, thấp giọng nói:

- Lão đại, bọn chúng là người của tổ chức khủng bố DY, chắc là tới đoạt không gian bảo thạch, chúng ta vẫn là tránh đi một chút thì hơn.

Trần Diệu lập tức tiếp lời:

- Đúng vậy! Lão đại, chúng ta vẫn là trốn đi đợi viện quân đến đi!

- Tránh thì tất nhiên phải tránh, nhưng chiếc phi thuyền này trông thật không tồi nha.

Vương Hạo ngẩng đầu nhìn chiếc phi thuyền vũ trụ khổng lồ kia, nghĩ thầm trong chiếc phi thuyền vũ trụ này, hẳn phải có tinh thạch năng lượng vô hạn.

Sau khi phi thuyền Hắc Long lắp đặt thêm pháo quỹ đạo, một viên tinh thạch năng lượng vô hạn rõ ràng có chút không đủ dùng rồi.

Mỗi khi sử dụng pháo quỹ đạo, thì trong vài giây, trên phi thuyền Hắc Long, những loại pháo khác hay cả lá chắn năng lượng tất cả đều sẽ mất tác dụng.

Tuy là chỉ có ngắn ngủn mấy giây, nhưng chính là mấy giây này cũng đủ để bị địch nhân bắn trúng.

Nhưng nếu là có hai viên tinh thạch năng lượng vô hạn, thì phi thuyền Hắc Long cũng sẽ không xuất hiện hiện tượng thiếu năng lượng như vậy nữa.

- Lão đại, không phải là anh lại đánh chú ý lên chiếc phi thuyền này chứ?

Tiền Vạn Dương thử thăm dò.

- Ta không thích phi thuyền cỡ lớn như vậy.

Vương Hạo lắc đầu.

- Phi thuyền cỡ lớn tuy là hỏa lực mạnh mẽ, nhưng bên trong cần nhiều người mới có thể điều khiển được, hơn nữa chi phí bảo dưỡng mỗi ngày đều hàng trăm triệu trở lên, không có thực dụng như phi thuyền loại nhỏ.

Hai người Trần Diệu, Tiền Vạn Dương gật đầu, nếu như bây giờ bọn hắn có một con thuyền khổng lồ như thế kia, cho dù Vương Hạo kiếm tiền vô liêm sỉ như thế nào, phỏng chừng cũng khó mà cung cấp đủ chi phí bảo dưỡng cho nó, thậm chí sẽ còn bị phi thuyền cỡ lớn này làm cho suy sụp.

Hơn nữa, phi thuyền Hắc Long sau khi trải qua mấy lần cải tạo, phương diện hỏa lực đã kinh khủng đến mức đủ hù chết người, không kém những phi thuyền cỡ lớn này là bao.

- Lão đại, vậy ý của anh là?

Trần Diệu hiếu kỳ hỏi.

Vương Hạo đột nhiên vỗ tay một cái:

- Chúng ta về nhà trước rồi nói, Thành phố số 11 sắp thất thủ rồi.

- Thành phố số 11 thất thủ?

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, cho dù tổ chức khủng bố DY tấn công Thành phố số 11, nhưng Quân Bộ cũng không phải ngồi không, chỉ cần phát một tín hiệu cầu cứu, bọn họ đã có thể đến trong vòng nửa canh giờ, Thành phố số 11 sao có thể rơi vào tay giặc?

...

Lúc này, từ phi thuyền của tổ chức khủng bố DY, một đám người bay ra, đánh xuống Thành phố số 11.

- Lập tức mở ra hộ thuẫn của thành phố!

Hiệu trưởng Chung Ly hét lớn.

Ngay giây sau, một quang tráo khổng lồ đột ngột từ mặt đất mọc lên, bắt đầu bao trùm Thành phố số 11.

- Mau phát tín hiệu cầu cứu, báo tin cho Quân Bộ ở tinh cầu gần nhất, để cho bọn họ nhanh chóng tới cứu viện.

Phó hiệu trưởng Hồng gấp giọng kêu lên.

Sắc mặt Vân Sơ Dao biến lạnh, nhanh chóng từ mặt đất bay lên, hướng về phía cửa hàng trang bị Viễn Quang bay đi, nếu như Nhạc Huyên xảy ra chuyện gì, nàng nhất định sẽ giết sạch đám phần tử khủng bố này.

- Không nghĩ tới, ở Thành phố số 11 còn có Võ Đế.

Một thanh âm khàn khàn già nua vang lên phía trên Vân Sơ Dao.

- Là kẻ nào!

Vân Sơ Dao ngẩng đầu, chỉ thấy một lão giả gầy như que củi đang mặt không biểu tình, nhìn nàng chằm chằm.

- Ngươi là Khô Ma của tổ chức DY!

Con ngươi Vân Sơ Dao chợt co rụt lại, thân thể nhanh chóng bay lên không, một thanh trường kiếm soạt một tiếng đã xuất hiện ở trong tay.

- Ngươi là tân nhân loại?

Khô Ma hơi sững sờ, vừa rồi hắn không có nhìn lầm, tay Vân Sơ Dao rung một cái, trường kiếm đã lập tức xuất hiện trong tay của nàng.

- Có phải hay không thì liên quan gì đến ngươi.

Vân Sơ Dao hét lớn một tiếng, trường kiếm trong tay bộc phát ra tia lửa lóa mắt, thân ảnh giống như sao băng, lướt về phía Khô Ma.

- Bé con à, ngươi còn quá non nớt rồi.

Khô Ma cười cạp cạp, vươn bàn tay khô héo, đón lấy một kiếm này.

Đinh một tiếng, con ngươi Vân Sơ Dao chợt co rụt lại, chỉ thấy bàn tay gầy guộc của Khô Ma, lại có thể nắm chặt kiếm của nàng ở trong tay.

Đúng lúc này, cái tay còn lại của Khô Ma cũng chậm rãi giơ lên, chộp tới Vân Sơ Dao.

- Không hay rồi!

Vân Sơ Dao hoảng sợ, vội vã bỏ trường kiếm trong tay, thân thể nhanh chóng lui lại...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.