- Hít hà...
Vương Hạo hít thở sâu, khóe miệng chậm rãi giương lên. Hắn sử dụng chiêu tấn công phụ nữ mạnh nhất.
Dâm Trùng Mỉm Cười!
Bịch!
Hình như có tiếng của vật gì đó rơi xuống đất. Một bóng đen ngã từ trên cây xuống, đồng thời đất trời yên tĩnh.
Mặc kệ là phụ nữ ở đây, hay là phụ nữ đang xem trực tiếp, thì nụ cười tà ác kia, giống như đã in sâu vào đầu họ, muốn quên cũng quên không được.
Những cô gái hay ra vào hộp đêm, đều cảm thấy đó là nụ cười mê người nhất, khiến các cô yêu học sinh cấp ba này trong nháy mắt.
Trong đầu các cô chỉ có một suy nghĩ, không tiếc bất cứ giá nào, cũng phải ngủ với học sinh cấp ba này.
Sau một lát, thế giới khôi phục lại bình thường, nhưng lại sôi trào trong nháy mắt.
- Mọi người thấy không. Thằng đó chính là thằng Vương Hạo. Một thằng cặn bã nhất trong những thằng cặn bã. Nụ cười đó đã chứng minh tất cả.
- Không đúng! Nhất định đó là ảo giác. Vương Hạo Oppa không thể có nụ cười tà ác như vậy.
- Các em gái hãy tỉnh lại đi! Thằng Vương Hạo đó không giống như các em nghĩ đâu. Thằng đó là một tập hợp của cặn bã, vô sỉ và cầm thú.
- Chị đây là bà chủ của quán bar Thiên Dương. Chỉ rất thích thằng em này. Ai đưa được nó lên giường chị, thì chị sẽ thưởng mười triệu.
- Ha ha! Mười triệu mà cũng muốn ngủ em trai đáng yêu như thế. Cô đang nằm mơ giữa ban ngày à. Chị là chị đại của xã đoàn Hắc Thương. Chị ra giá một trăm triệu.
- Chỉ cần Vương Hạo đến hội Hắc Minh, thì Vương Hạo sẽ làm đại ca, còn bản tiểu thư sẽ người phụ nữ của hắn, sẽ ở nhà giúp chồng dạy con...
- Đám bà tám đã trảm một nghìn, trảm một vạn như các người, mà cũng muốn ngủ với Vương Hạo. Bản tiểu thư mới ngủ với một trăm người, chỉ cần Vương Hạo qua đây, thì bản thư sẽ rửa tay gác kiếm.
- Mẹ kiếp! Các chị đại trên giang hồ đều bắn tiếng!
- Lần này Vương Hạo sẽ xong đời. Hắn nhất định bị các bà ấy ép khô.
- Chết thì cũng vì dân trừ hại, chỉ là quá tiện nghi cho gã, được chết trên bụng phụ nữ...
Bởi vì một nụ cười, mà hình tượng của Vương Hạo đã sụp đổ. Nội bộ fan hâm mộ cũng xuất hiện những ý kiến bất đồng. Học sinh nam trường trung học phổ thông số 11 cũng xuất hiện, khuyên các con cừu non quay đầu là bờ.
Tô Mộc nhìn Vương Hạo trong video, lông mày nhíu lại. Nụ cười kia giống như một kiểu tấn công tinh thần nào đó, nhưng có phạm vi sát thương lớn như thế, thì đúng là chưa bao giờ thấy.
- Rốt cuộc thằng bé học nó ở đâu, có người dạy cho nó, hay là Thiên Dật đã trở về.
Tô Mộc lẩm bẩm.
Tô Mộc lắc đầu, không suy nghĩ chuyện này nữa, mặc kệ Vương Hạo học được ở đâu, thì cũng không quan trọng. Ông không phải là một người thích thăm dò bí mật của người khác.
Bây giờ, điều ông cần làm là giúp Vương Hạo mau trưởng thành. Nếu những người kia biết Vương Hạo còn sống, thì chúng sẽ không hi vọng Vương Hạo trưởng thành.
- Reng reng, chúc mừng chủ nhân đã bị nhận định là khốn nạn, thu được 10 điểm phản diện..
- Reng reng, chúc mừng chủ nhân đã bị nhận định là cặn bã, thu được 10 điểm phản diện.
- ....... thu được 10 điểm phản diện...
- Reng reng, chúc mừng chủ nhân, tổng cộng đã thu được 350000 điểm phản diện.
- Bao nhiêu?
Vương Hạo sửng sốt, hình như hắn vừa nghe thấy mình thu được tổng cộng là 350000 điểm phản diện, đây chính là tăng mười điểm một, vậy mà tăng lên được 350000 điểm!
- Hệ thống nhắc nhở, tổng cộng có 35000 người khinh bỉ chủ nhân, nhận định chủ nhân là kẻ xấu.
Vương Hạo ngẩng đầu nhìn lên trời, cũng tốt, chỉ có 35000 người, so với mấy tỷ người của Trái Đất thì chả đáng là bao.
Chẳng qua, cảm giác này quá sung sướng.
Một Dâm Trùng Mỉm Cười lại thu được nhiều điểm phản diện như vậy, hiển nhiên hắn đã nổi tiếng khắp Trái Đất.
Vương Hạo cũng hơi buồn, sau này khi đi ra đường, chắc phải đeo khẩu trang, hi vọng không bị ném trứng thối vào mặt.
Lúc này, Hạ Vi Vi và Nhạc Huyên cũng lui về sau hai bước, giữ khoảng cách với Vương Hạo.
Nụ cười tà ác kia, chắc chắn hai cô không bao giờ quên.
Nhất là Hạ Vi Vi, đây là lần thứ ba cô nhìn thấy nụ cười tà ác kia, hai lần trước, sau khi cô trông thấy nó, thì cô cũng bị nụ cười đó dọa tỉnh ngủ giữa đêm khuya.
Vương Hạo không quan tâm hai cô bé đang nghĩ gì, cầm cự kiếm đi về phía Tuyết Thiên Cầm, bỗng nhiên ánh mắt Tuyết Thiên Cầm khiến hắn cảm thấy hơi lạnh, lạnh thấu xương, rồi lạnh đến mức hắn hít thở không thông. Hắn càng nhìn thì cảm thấy mình sắp bị đóng băng.
Bỗng nhiên con ngươi Vương Hạo co rụt lại, không hề nghĩ ngợi, hai chân đạp xuống đất, rồi bay về phía sau, đồng thời rút ra dao găm cấp hai, đâm về phía đùi Tuyết Thiên Cầm.
- A...
Tuyết Thiên Cầm bị đau, nên hét lên.
Đồng thời Vương Hạo cũng vung lên mấy kiếm, lưu lại vài vết thương trên người Tuyết Thiên Cầm, khiến cô ta mất sức chiến đấu trong nháy mắt.
- Trứng thối! Anh... làm... gì thế.
Hạ Vi Vi giận giữa mắng Vương Hạo. Bỗng nhiên cô cảm thấy đầu óc mê muội, không còn tí sức lực nào, xụi lơ ngã xuống đất.
- Vi Vi...
Nhạc Huyên kinh hoảng, vội vàng chạy lại, nhưng vừa chạy được hai bước thì cũng ngã xuống đất,
- Tại sao lại như vậy.... Chúng ta đã uống thuốc giải rồi mà!
Hạ Vi Vi nắm chặt tay, nhưng không có tí sức nào.
Vương Hạo lại bước đến bên người Tuyết Thiên Cầm, chỉ kiếm về phía cô ta, lạnh lùng nói:
- Cô đã thua, giao ra thuốc giải mau.
- Thuốc giải!
Hạ Vi Vi tò mò nhìn về phía Tuyết Thiên Cầm. Điều này dường như hơi sai sai, đội mình dùng thuốc độc mà.
- Cô là Ám Linh Thể!
Nhạc huyên nhìn chằm chằm ngôi sao nhỏ màu đen trên ấn đường của Tuyết Thiên Tầm. Đó là ký hiệu của Ám Linh Thể, không trách Vương Hạo lại chém Tuyết Thiên Cầm mấy nhát.
- Cô ta là Ám Linh Thể.
Hạ Vi Vi kinh hô.
Ám Linh Thể mà một thể chất rất đặc biệt, có thể bỏ qua độc tố, lấy kịch độc trong thiên hạ làm thức ăn, có thể ngưng tụ độc tố vào ngôi sao màu đen nằm trên ấn đường.
Khi cô ta cần, có thể phóng độc trong nháy mắt.
Đồng thời, những độc tố này có thể khiến các tế bào trong người cô ta giả chết, khiến người khác không thể phân biệt được đâu là người sống, đâu là người chết, dù là cảm tri giả cũng không thể phân biệt được.
Cho nên mọi người đều nói: Ám Linh Thể là áo tàng hình cao cấp, là sát thủ trời sinh, chỉ cần bọn họ muốn, trong thiên hạ không ai có thể thoát được bọn họ ám sát.
Tuyết Thiên Cầm ho một tiếng:
- Nếu anh đã biết tôi là Ám Linh Thế, thì hẳn phải biết tôi không có thuốc giải.
Hạ Vi Vi tức giận trừng mắt Tuyết Thiên Cầm:
- Cô không có thuốc giải, thì tại sao lại hạ độc.
- Vi Vi, không nên kích động.
Nhạc Huyên khuyên nhủ:
- Nếu cô ta muốn giết chúng ta, thì chúng ta đã chết rồi. Độc này không phải là kịch độc. Nó chỉ khiến chúng ta mất đi năng lực hành động.
- Đồng đội của cô đâu?
Vương Hạo nhìn Tuyết Thiên Cầm, tò mò hỏi.
Tuyết Thiên Cầm hơi uể oải nói:
- Chúng tội bị Trác Siêu đánh bại. Tôi dựa vào đặc tính ẩn núp của Ám Linh Thể và áo tàng hình cấp hai, nên mới tránh được một kiếp.
Lông mày Vương Hạo nhăn lại. Tên Trác Siêu chơi cơ giáp này, có vẻ không đơn giản.
Bỗng nhiên Vương Hạo sửng sốt, áo tàng hình cấp hai, vừa rồi Tuyết Thiên Cầm nói cô ta dựa vào áo tàng hình cấp hai, mới tránh được một kiếp.&