Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 139: Chương 139: Rất Oan Ức




Hôm sau.

Cổng Cơ Sở 3, Đại học Tây Hoa.

Trên bàn dược tề trong suốt xếp thành từng hàng từng hàng, Linh Linh cẩn thận đếm số lượng.

Đằng xa, đám sinh viên hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào những lọ dược tề trong suốt, giống như chỉ lo số dược tề này chạy mất.

- Được rồi!

Linh Linh đếm xong, sau đó hô lên:

- Mọi người xếp hàng, sau đó từng người đến mua, nhất định không được lộn xộn, nếu không sẽ huy bỏ tư cách mua hàng.

Nghe thấy vậy, đám sinh viên nhanh chóng xếp hàng, cuối cùng thứ gọi là Thứ Nguyên Dược Tề xưa nay chưa từng thấy, thậm chí chưa từng nghe qua, bây giờ chỉ dựa vào một con thỏ biết Thứ Nguyên Không Gian, thì vẫn chưa nói rõ được tất cả.

Ít nhất họ phải tận mắt nhìn thấy, có người uống, sau đó lĩnh ngộ Thứ Nguyên Không Gian, nếu không thì sẽ không lên trước xếp hàng mua.

Rất nhanh, sinh viên mua dược tề đầu tiên đã xuất hiện, hơn nữa đã uống dược tề dưới ánh mắt hồi hộp của mọi người.

- Đây là dược tề gì vậy, tại sao lại mặn vậy!

Sinh viên này lè lưỡi ra, biểu cảm thật khó coi.

Linh Linh lắc đầu,

- Vị sinh viên này, anh không lĩnh ngộ được Thứ Nguyên Không Gian.

- Cái gì? Vậy đã hết rồi! ?

Vị sinh viên này ngẩn người nhìn lọ thuốc trong tay, anh tốn 1000 điểm cống hiến, kết quả chỉ cảm thấy như vừa uống một lọ nước muối, sau đó hết rồi, đang đùa gì vậy!

Linh Linh gật đầu, trả lời thỏa đáng:

- Dựa vào kinh nghiệm đã biết, nếu như anh uống và lĩnh ngộ Thứ Nguyên Không Gian, toàn thân sẽ phát ra luồng ánh sáng màu đen, đáng tiếc anh không có.

- Nếu như không lĩnh ngộ được, thì mau tránh ra.

- Đúng vậy, hôm qua Đại sư Vương Hạo đã nói, có thể lĩnh ngộ hay không còn xem cơ duyên, rõ ràng tiểu tử ngươi không có cơ duyên này.

- Mau tránh ra, không nên lãng phí thời gian của chúng tôi.

- Hôm qua tôi tìm người xem bói, sư phụ đó nói hôm nay tôi đại cát đại lợi, tiểu tử ngươi đừng lãng phí thời gian của tôi nữa.

.........

Dưới sự chỉ trích của nhiều sinh viên, sinh viên mua dược tề đầu tiên này vô cùng đau khổ rời đi, vì muốn mua được lọ Thứ Nguyên Dược Tề này, có thể nói anh phải khuynh gia bại sản, kết quả lại không được gì.

Thời gian trôi qua từng chút, các sinh viên từng người từng người

Vô cùng đau khổ rời đi, họ ngoài việc cảm thấy đó là nước muối ra, thì không có cảm giác nào khác.

Nếu như không phải tin vào danh tiếng của Công Hội Dược Tề, nói không chừng họ đã sớm đi tìm Vương Hạo liều mạng.

Trong Phi thuyền Hắc Long

Nhạc Huyên nhìn qua cửa sổ, nhìn đám sinh viên ngoài kia từng người một không nừng mắc bầy lừa gạt, không kiềm chế được mà thở dài.

Vương Hạo khua chân bắt chéo, ngồi ăn chuối,

- Tôi nói cô đây là biểu cảm gì vậy! ? Lẽ nào thấy tôi làm không đúng sao! ?

Nhạc Huyên trừng mắt, việc này nếu đúng,thì đúng là gặp ma rồi.

Có điều, với tính cách của Vương Hạo, cho dù cô có nói cũng không hề có tác dụng, chi bằng không nói, ít ra không cần phí nước miếng.

- Có ánh sáng màu đen rồi, người này lĩnh ngộ Thứ Nguyên Không Gian rồi! !

Đột nhiên, bên ngoài vọng lên tiếng kêu kinh ngạc, Vương Hạo quay đầu nhìn, chỉ thấy tên tiểu tử Trần Diệu hai mắt nhắm nghiền, toàn thân phát ra ánh sáng màu đen chói lọi.

- Vương Hạo, lọ Thứ Nguyên Dược Tề này bao nhiêu tiền! ?

Nhạc Huyên không kiềm được hỏi Vương Hạo, cô tu luyện thương thuật, nếu có Thứ Nguyên Không Gian, điều này đồng nghĩa với việc cô có thể mang thêm càng nhiều đạn dược, sự mê hoặc này không thể gọi là nhỏ.

- Cô muốn có?

Vương Hạo nhếch mày với Nhạc Huyên.

Nhạc Huyên lườm Vương Hạo,

- Nghiêm túc chút, không nên nghĩ thì không nên nghĩ lung tung.

Vương Hạo nhún vai, không có hứng thú,

- Chỉ cần cô dạy tôi Đạn Chân Khí của cô, thì tôi sẽ cho cô một lọ Thứ Nguyên Dược Tề.

- Đạn chân khí! ?

Chân mày lá liễu của Nhạc Huyên khẽ nhíu lại, Đạn Chân Khí mà cô tu luyện, là tuyệt kỹ độc môn của cha cô, Đạn Chân Khí Phá Không.

Loại đạn này không những sức công phá vô cùng lớn, hơn nữa sức xuyên thấu vô cùng mạnh, quan trọng là, một viên Đạn Chân Khí không cần quá nhiều chân khí, có thể liên tục bắn nhiều phát súng.

Hơn nữa trong Liên Bang Tinh Tế, chưa có một thương thủ nào có thể ngưng tụ Đạn Chân Khí, có thể sánh với Đạn Chân Khí Phá Không.

- Tôi có thể dạy anh, nhưng anh nhất định phải hứa với tôi hai điều.

Nhạc Huyên nghiêm túc nói.

- Nói nghe xem!

Vương Hạo gật đầu.

Nhạc Huyên nói:

- Thứ nhất, anh không được truyền cho người khác Đạn Chân Khí Phá Không. Thứ hai, tôi muốn ba lọ Thứ Nguyên Dược Tề.

- Ái chà,

- Tiểu Huyên Huyên không nhìn ra được, em cũng tham quá đấy chứ!

Vương Hạo nhảy lên,

- Điều thứ nhất tôi có thể đồng ý với cô, nhưng cô biết một lọ Thứ Nguyên Dược Tề giá thành bao nhiêu không? Ba tỷ! Bây giờ cô muốn ba lọ, vậy cần mười tỷ, cô chắc chắn mình không đùa chứ! ?

Nhạc Huyên tức giận lườm Vương Hạo,

- Đạn Chân Khí Phá Không là bí kíp tuyệt kỹ của cha tôi, tất cả Liên Bang Tinh Tế cũng không có Đạn Chân Khí nào có thể đẹp bằng nó, bây giờ nói nah lấy mười tỷ ra mua, anh rất oan ức sao! ?

- Rất oan ức!

Vương Hạo gật đầu,

Nếu như thêm hai chiêu thức thương thuật, tôi nghĩ sẽ không oan ức.

- Anh, anh.....

Nhạc Huyên bị chọc tức mặt đỏ lên.

- Anh xem, người này thật sự lĩnh ngộ Thứ Nguyên Không Gian rồi!

Ngoài Phi thuyền, đám sinh viên xôn xao, chỉ nhìn thấy Trần Diệu đứng trước mặt mọi người, lấy một viên đá thu vào Thứ Nguyên Không Gian, sau đó lại lấy ra.

- Nhìn thấy cảnh đó, tất cả sinh viên đều bị kích động, ngay đến cả những sinh viên đứng xem xung quanh cũng bắt đầu tới tấp xếp hàng.

Tuy xắc suất rất thấp, nhưng ngộ ngỡ trúng thưởng thì sao? Đó tuyệt đối là đãi ngộ một bước lên trời.

Ở trường, họ sẽ trở thành đối tượng mà các Xã Đoàn lớn tranh giành, tốt nghiệp rồi, họ sẽ trở thành nhân tài mà các Công Hội Người Mạo Hiểm lớn và các Công ty lớn tranh giành.

Thử hỏi dưới sự mê hoặc này, ai không muốn đi thử một chút.

- Nhạc Huyên, mọi người đều là bạn, vì thế tôi mới cho cô đi cửa sau.

Vương Hạo đầy thiện ý khuyên:

Nếu không thì, cô chỉ có thể giống như những người ngoài kia, ôm một trái tim khát khao tương lai, kết quả chỉ có thể đạt được một lọ nước muối thất vọng.

Nhạc Huyên lườm Vương Hạo, bị Vương Hạo nói vậy, hình như thật sự có cảm giác chiếm được lợi thế nhất, nhưng xét một cách kỹ lưỡng, không đúng, bản thân bị lừa thê thảm rồi.

Đồng thời, cô cũng phát hiện ra rằng điều đáng sợ ở Vương Hạo không phải là trí khôn cảo quyệt như hồ ly, cũng không phải là tính cách không có quy củ, mà là cái miệng biết nói chuyện.

- Xem như tôi sợ anh, tôi sẽ dạy anh chiêu thức muá kiếm của cha tôi.

Nhạc Huyên lắc đầu không còn cách nào khác, tuy tuyệt kỹ thương thuật của cha cô rất quý báu, nhưng so với Thứ Nguyên Không Gian, cô vẫn cảm thấy Thứ Nguyên Không Gian quan trọng hơn một chút.

- Được!

Vương Hạo thở dài,

- Ai bảo mọi người đều là bạn chứ! Tôi chịu thiệt chút, bán rẻ cho cô!

Nhạc Huyên nhìn Vương Hạo đầy căm ghét, miệng nói là bạn bè, nhưng việc anh làm có điểm nào giống việc bạn bè nên làm! ?

- Đúng rồi, cô không sao cô cần ba lọ Thứ Nguyên Dược Tề làm gì! ?

Vương Hạo tò mò hỏi.

- Một lọ cho mẹ tôi, một lọ tôi dùng, một lọ cho Vi Vi.

Nhạc Huyên đếm ngón tay.

- Cho Hạ Vi Vi! ?

Vương Hạo hơi sững sờ, cho Vân Sơ Dao anh còn có thể hiểu, nhưng cho Hạ Vi Vi là ý gì? Lẽ nào quan hệ của hai người tốt lên rồi!

Nhạc Huyên khẽ cười, không trả lời, đừng thấy bây giờ Hạ Vi Vi không có ai thương, không có ai yêu, nhưng đến một thời khắc nhất định, chỗ dựa vững chắc này phải khiến rất nhiều người khiếp sợ.......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.