Vương Hạo thở dài:
- Bởi vì chúng ta cũng không có ai lên được hành tinh quân sự và Tù Tinh, cho nên từ đầu tôi đã nói, chỉ có hai mươi, ba mươi phần trăm là cứu được Thu Lôi.
- Chẳng lẽ không còn ai lên được Tù Tinh và hành tinh quân sự nữa sao?
Lăng Tiêu nhíu mày hỏi.
Vương Hạo lắc đầu:
- Trên hành tinh bình dân, chỉ có mấy người mới lên được hai hành tinh này. Nhưng họ không phải là người không dễ đối phó, không dễ lừa như Diệp Thanh. Hành tinh quân sự bảo vệ rất nghiêm, dù hai Đại tướng như Diệp Thiên Hùng và Đỗ Minh muốn rời khỏi, thì cũng phải xin công văn của Nguyên Soái Triệu Khôn.
- Cho nên muốn Diệp Thanh mang được nhện máy lên hành tinh quân sự, thì cũng phải được Triệu Khôn đồng ý.
Lăng Tiêu nhíu mày. Điều này chính là đang đánh cược xem, Triệu Khôn có đồng ý cho Diệp Thanh lên hành tinh quân sự và Tù Tinh hay không.
- Hai anh muốn tìm Triệu Khôn.
Lúc này, Hạ Vi Vi và Nhạc Huyên vừa về, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Vương Hạo
- Hai em không phải đang đi tu luyện ở dã ngoại hay sao. Tại sao lại chật vật như vậy.
Lăng Tiêu đứng trên cao nhìn xuống, thấy hai cô bé đầy bụi, vô cùng chật vật.
- Đừng nói nữa!
Hạ Vi Vi rót một chén nước uống ực một cái.
- Bọn em tu luyện trong rừng rậm. Kết quả là gặp phải cháu gái của Triệu Khôn. Đồng thời cô ta đang bị thương nặng, nên tụi em giúp cô ta. Nhưng cô ta lại coi Nhạc Huyên nhà chúng ta là dâm tặc.
- Hạ Vi Vi! Cô nói chuyện thì hãy sờ vào lương tâm của mình, rồi hãy nói.
Nhạc Huyên nổi giận đùng đùng. Nếu không phải tiểu la lỵ bạo lực đáng chết này háo sắc, sàm sỡ Triệu Y Linh, thì sao có nhiều chuyện như vậy.
Hạ Vi Vi bắt quả dưa hấu bên trái của Nhạc Huyên, rồi nói nghiêm túc:
- Tôi đang sờ lên lương tâm đây. Tất cả chuyện tôi nói đều là sự thật.
- Hạ Vi Vi.
Nhạc Huyên giận dữ, hất tay Hạ Vi Vi.
- Hai em không được làm ầm ĩ. Ai có thể nói cho anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vương Hạo nghi hoặc hỏi.
- Vì sao hai em lại nói đến cháu gái của Triệu Khôn.
- Ài! Kể ra thì dài dòng lắm.
Hạ Vi Vi thở dài.
- Vậy thì nói ngắn gọn đi.
Nhạc Huyên trợn mắt nhìn Hạ Vi Vi. Con nhóc này không biết học ai, quả thật là nữ lưu manh.
- Anh Vương cứu tôi với.
Đúng lúc này, tiếng gào thét như heo bị chọc tiết của Diệp Thanh vang lên.
- Thằng này lại bị gì nữa.
Mọi người đều ngây người. Ở hành tinh bình dân, ai có thể khiến Diệp Thanh thê thảm như vậy.
-Sau khi Diệp Thanh đến. Mặt như đưa đám, ôm quyền với Nhạc Huyên:
- Anh Phi Long! Mấy hôm nay, tôi chỉ quan tâm hưởng lạc mà không để ý đến anh, mong anh không nên trách tội.
- Cút đi.
Diệp Thanh chưa nói xong, thì bị một cô gái áo đen đẩy ra.
Nhưng Diệp Thanh cũng không nổi giận như mọi người tưởng tượng. Mà gã giống như nàng dâu bị nạt, đứng yên một bên.
Nhạc Huyên và Hạ Vi Vi nhìn nhau, trong lòng rất khẩn trương. Cô gái áo đen này chính là người của Triệu Y Linh. Chẳng lẽ Triệu Y Linh đã tra ra thân phận của hai cô. Nhưng như vậy thì quá nhanh.
Cô gái áo đen đánh giá Nhạc Huyên một lát, rồi khẽ nói:
- Tiểu thư nhà tôi bảo. Tối nay, cô ấy sẽ tổ chức một buổi tiệc thơ ca, mời tất cả mọi người đến làm khách.
- Một buổi tiệc thơ ca, còn mời chúng tôi đến làm khách.
Nhạc Huyên và Hạ Vi Vi sững sờ. Triệu Y Linh muốn làm gì. Chẳng lẽ là Hồng Môn Yến, định hốt gọn bọn họ.
- Người đẹp! Đại tiểu thư không mời tôi chứ.
Diệp Thanh khẩn trương nhìn cô gái áo đen, hiển nhiên gã không muốn đi.
- Tôi không biết!
Cô gái áo đen từ tốn nói:
- Tiểu thư nói là mời tất cả mọi người. Tôi không biết tất cả mọi người này có anh hay không. Nhưng nếu anh cảm thấy mình không ở trong đó, thì không đi cũng được.
Cô gái áo đen nói xong, bèn xoay người rời đi.
Trong nháy mắt, sắc mặt Diệp Thanh xụ xuống. Triệu Y Linh là ai. Cô ta chính là cháu gái ruột của Triệu Khôn. Mà Triệu Khôn là lãnh đạo của cha gã. Vạn nhất Triệu Y Linh mời gã, mà gã không đi. Đây chẳng phải không coi Triệu Y Linh ra gì. Đó chính là muốn chết.
Diệp Thanh chỉ cần nghĩ đến bà cô Triệu Y Linh này, thì không nhịn được rùng mình. Trên thế gian này, gã có thể chọc bất kỳ người phụ nữ nào. Nhưng chỉ có Triệu Y Linh, là gã không dám.
Bời vì bà cô này đánh gã từ nhỏ đến lớn, khiến gã có bóng ma tâm lý. Trước mặt Triệu Y Linh, ngay cả thở mạnh gã cũng không dám.
Chỉ là Diệp Thanh không hiểu. Triệu Y Linh không phải đang đi học ở Học Viện Hoàng Gia của Liên Bang Diệu Thiên hay sao. Tại sao bà cô này lại về Song Tử Tinh.
Phải biết rằng: Sở dĩ gã không dám đi học, chính là vì tránh mặt Triệu Y Linh, để không bị bà cô này bắt được, khi gã làm chuyện gì xấu, sau đó sẽ bị đánh một trận nhừ tử.
- Anh Phi Long! Em biết anh có tài hoa hơn người, rất có cá tính. Nhưng Triệu Y Linh không là người mà anh chơi xong, mặc quần vào là không có chuyện gì.
Diệp Thành cầu khẩn Nhạc huyên. Gã không biết tại sao Triệu Y Linh lại quen Nhạc Huyên. Nhưng nếu Triệu Y Linh chỉ mặt gọi tên Nhạc Huyên, thì không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Ngọc Diện Tiểu Phi Long cua được Triệu Y Linh.
Còn chuyện tại sao cua được, thì lấy bản lĩnh của đám súc sinh Lang Bang, đoán chứng tám chín mươi phần trăm là cua được.
Sở dĩ gã cầu xin Nhạc Huyên từ bỏ. Bởi vì gã không muốn nhìn thấy Triệu Y Linh bị lừa gạt tình cảm và chiếm đoạt thể xác. Sau đó, bà cô này không tìm thấy Nhạc Huyên.
Nếu Nhạc Huyên mất tích. Triệu Y Linh không chuyển lửa giận sang gã, thì mới là chuyện lạ.
- Diệp thiếu! Vị Triệu tiểu thư này đáng sợ như thế?
Vương Hạo nhịn không được bèn hỏi. Hắn đúng là lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thanh sợ một người như vậy, nên khiến hắn tò mò.
Diệp Thanh cười khổ một tiếng:
- Anh Vương! Vị đại tiểu thư này ghê lắm, năm nay hai mươi hai tuổi, tu vi đạt đến Võ Vương, là thiên tài nổi tiếng của Liên Bang Diệu Thiên. Hơn nữa cô ta còn là hòn ngọc quý trên tay Triệu Khôn. Nếu ai dám động vào cô ta, thì mấy trăm nghìn quân sẽ đi đến cổng. Ai lại không sợ.
- Không thể.
Hạ Vi Vi sủng sốt:
- Chúng tôi chỉ nhìn thấy cô ta ở dã ngoại. Lúc đó, cô ta đang bị thương nặng cơ mà.
Diệp Thanh giải thích:
- Vị đại tiểu thư này có sở thích, là ra ngoài săn yêu thú một mình. Mỗi lần đều khiến cho cả người bị thương. Chẳng qua, đội hộ vệ của cô ta sẽ tìm đến rất nhanh, đồng thời tiến hành các biện pháp cứu chữa.
Nhạc Huyên vuốt trán, nếu biết có người cứu Triệu Y Linh, thì cô cũng không mang cô ta vào khách sạn. Lần này thì hay rồi, Hạ Vi Vi và cô lại gậy ra chuyện lớn.
- Thời gian không còn sớm nữa. Mọi người chuẩn bị chút đi.
Diệp Thanh nhìn đồng hồ thì bị hù, vội vàng về nhà thay quần áo. Triệu Y Linh mời, gã không dám đến muộn.
Sau khi Diệp Thanh đi, Vương Hạo hỏi:
- Bây giờ, hai em có thể nói cho anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhạc Huyên thở dài, bèn thành thật kể lại toàn bộ câu chuyện.
Sau khi Vương Hạo và Lăng Tiêu nghe xong, đều trợn mắt hốc mồm. Bọn họ không hiểu phụ nữ, hay năm nay phụ nữ cởi mở như vậy.
Đây quả thật là anh hùng cứu mỹ nhân trong truyện cổ tích. Sau đó mỹ nhân lấy thân báo đáp. Nhưng anh hùng lại là phụ nữ…