Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 177: Chương 177: Song Tử Tinh




Liên Bang Diệu Thiên.

Phi thuyền Hắc Long đáp xuống một Hành tinh cấp bốn có tên Song Tử.

Nhóm người Vương Hạo sau khi xuống khỏi Phi thuyền, hiếu kỳ nhìn những người qua lại ở đây, giống hệt với họ, cũng là con người.

- Tôi cứ tưởng rằng Liên Bang Diệu Thiên là dị tộc!

Hạ Vi Vi lắc đầu thất vọng.

- Liên Bang Diệu Thiên giống hệt Liên Bang Tinh Tế, đều do con người thống trị, hơn nữa còn cùng một tổ tiên, cuối cùng chỉ vì mối quan hệ của cấp cao rạn nứt, mới khiến cho hai bên tách rời nhau.

Lăng Tiêu giải thích.

- Con người thật sự là loài động vật kỳ quái!

Vương Hạo lắc đầu, lịch sử xưa cho anh biết, khi mà nhân loại bị áp bức, họ sẽ đoàn hết một lòng, thể hiện một tiềm lực khác người thường.

Nhưng sau khi nguy hiểm đã được giải quyết, lập tức sẽ bắt đầu đấu tranh nội bộ, ai cũng muốn mình ngồi lên ngai vàng.

Tình hình bây giờ của Liên Bang Diệu Thiên và Liên Bang Tinh Tế chính là như vậy, đấu tranh qua lại, ai cũng muốn đánh bại đối phương, sau đó chiếm vị trí đứng đầu.

- Cậu nhóc nói không sai, con người đúng là loài động vật kỳ quái.

Một giọng nói truyền tới, mọi người quay đầu nhìn, chỉ nhìn thấy một người thư sinh mặc trang phục cổ, tay cầm quạt đi tới, tạo hình của anh không ăn khớp với tất cả mọi thứ ở xung quanh.

- Anh chính là Bách Biến!

Lăng Tiêu hỏi.

Vị thư sinh gật đầu, cười nói:

- Đúng, tôi là Bách Biến, mọi người giống hệt như trong hình, đều là trai đẹp gái xinh!

Nghe thấy vậy, tất cả đều cảm thấy mối quan hệ với Bách Biến trong chốc lát đã trở nên gần gũi, chả trách anh có thể dựa vào tu vi Võ Đế để thâm nhập vào Liên Bang Diệu Thiên, thì ra anh biết nói chuyện đến như vậy.

- Tại sao anh mặc trang phục cổ?

Hạ Vi Vi tò mò hỏi.

Bách Biến cười nói:

- Liên Bang Diệu Thiên tương đối sùng bái phong tục xưa, họ cảm thấy đồ vật của người thời xưa nung đúc tình cảm vô cùng sâu đậm, có thể khiến tư tưởng của con người thăng hoa, cho nên có rất nhiều người thích mặc trang phục cổ, tôi cảm thấy rất tốt, nên mặc.

- Thật sao?

Hạ Vi Vi vui mừng nói:

- Tôi sớm đã muốn mặc trang phục cổ rồi, nhưng chỉ là tôi lo sợ mặc ra đường, sẽ bị người khác nhòm ngó bàn luận.

Nhạc Huyên cốc đầu Hạ Vi Vi, nhắc nhở:

Chuyện mặc trang phục cổ để sau nói, không được quên, chúng ta đến làm gì.

- Lại cốc đầu tôi, còn cốc nữa thì tôi sẽ bị ngốc đó.

Hị Vi Vi tức giận trợn mắt nhìn Nhạc Huyên, nghĩ rằng đên nay nhất định sẽ vào phòng Nhạc Huyên, nói chuyện tế nhị với cô.

Bách Biến khẽ cười, đưa một tập tài liệu cho mấy người họ,

- Đây là tài liệu về nơi mà thiếu gia Thu Lôi bị giam giữ.

Vương Hạo mở ra coi, sau đó ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng một to một nhỏ ngay cả đến ban ngày cũng nhìn thấy ở trên trời kia, hỏi:

- Anh đừng nói với tôi là, người tên cái gì Lôi đó bị nhốt trên mặt trăng nhỏ nhé.

Bách Biến gật đầu, nói:

- Đúng vậy, thiếu gia Thu Lôi chính là bị nhốt ở trên mặt trăng nhỏ đó, nới đó là nhà giam kín đáo nhất của Liên Bang Diệu Thiên, tên là Tù Tinh.

- Nhà giam kín đáo nhất?

Lăng Tiêu tò mò nhìn lên Tù Tinh đó, anh cảm thấy nơi đó không kín đáo cho lắm! Chỉ cần điều khiển Phi thuyền là có thể lên đó được.

Bách Biến thở dài:

- Mọi người nhìn thấy mặt trăng lớn bên cạnh Tù Tinh không?

Tất cả gật đầu.

Bách Biến giải thích:

Song Tử Tinh, là chỉ hai Hành tinh, một là Hành tinh cấp bốn nơi mà chúng ta đang đứng, Dân Tinh, tất cả thường dân đều sống ở đây; Hành tinh khác chính là mặt trăng lớn trên trời kia, nó cũng là Hành tinh cấp bốn, mọi người gọi đó là Quân Tinh, trên đó là một khu quân sự được cảnh giới vô cùng nghiêm ngặt.

- Không phải chứ!

Tất cả mọi người sững sờ, ở đó có một khu quân sự cao cấp canh giữ, chỉ với mấy người bọn họ mà muốn đi cứu người, đang nằm mơ giữa ban ngày sao?

Nếu muốn cứu người, trước tiên cần phải lên được Tù Tinh.

Nhưng muốn lên được đó chỉ có hai cách, một là phạm tội bị đưa vào, hai là được phê chuẩn cho vào.

Nếu dám khở động Phi thuyền làm loạn, có lẽ chỉ mới tới gần thôi, đã bị khu quân sự phát hiện, sau đó sẽ tiếp nhận thử thách của các loại đại bác.

Nhưng lựa chọn cách phạm tội để vào, có lẽ ngay cả đến bản thân cũng không thoát ra được, chứ đừng nói đến việc đưa Thu Lôi đi, vì vậy phương pháp này không thể thực hiện được.

Còn phương pháp thứ hai càng khó hơn, muốn nhận được phê chuẩn vào nhà giam quan trọng này, người có quyền hạn cho phép việc đó, chỉ nghĩ thôi cũng đã biết được rằng đây là nhân vật tầm cỡ như thế nào, họ muốn tiếp cận thôi cũng khó.

- Đây chính là nguyên nhân khiến cho chúng tôi trước nay không thể cứu được thiếu gia Thu Lôi.

Bách Biến thở dài,

- Ngay cả cơ hội lên Tù Tinh chúng tôi cũng không có, càng không nói đến chuyện cứu người.

- Vậy Phi thuyền tàng hình, hoặc khởi động hệ thống xuyên không gian cũng không được sao?

Nhạc Huyên hỏi.

Bách Biến lắc đầu,

- Khu vực Quân sự cấp cao trên Quân Tinh đó, có hệ thống ra- đa hiện đại nhất, không có hệ thống tàng hình nào có thể tàng hình trước mặt nó, còn xuyên không gian, thật xin lỗi, họ còn có sóng nhiễu không gian, một khi sử dụng xuyên không gian, thì sẽ bị rơi vào Thứ Nguyên Không Gian, không thể quay về được.

Tất cả kinh sợ, đẳng cấp của nhà giam này cũng quá kinh khủng đấy chứ.

Không những có một khu quân sự canh giữ, mà còn có các loại kỹ thuật cao hỗ trợ, khiến cho họ ngay cả hy vọng có thể vào bên trong cũng không có, chả trách Thu Lôi bị bắt năm năm rồi, mà vẫn không được cứu.

- Vương Hạo, anh có suy nghĩ gì?

Bác Biến hỏi.

Khi Thu Linh Hàn gửi tin nhắn cho anh, đặc biệt nói, những chủ ý khác người của Vương Hạo rất nhiều, rất có thể nhìn thấy chỗ sơ hở của thiên la địa võng này, bảo anh phục tùng mệnh lệnh của Vương Hạo.

- Vẫn chưa nghĩ ra!

Vương Hạo nhún vai, sau đó chìa tay ra trước mặt Bách Biến,

- Đưa tiền cho tôi, chúng tôi phải đi nghe ngóng tin tức.

Bách Biến cũng không nói nhiều, đưa luôn cho Vương Hạo một trăm nghìn tiền Diệu Thiên, gía trị của tiền ở đây giống với tiền của Liên Bang Tinh Tế, chỉ có điều là không thể dùng chung.

-

- Anh dự định đi nghe ngóng tin tức gì? Nói không chừng tôi biết đó!

Bách Biến tò mò hỏi.

- Tôi muốn đi nghe ngóng xem Song Tử Tinh này, club nào có nhiều gái đẹp nhất, anh có thông tin nội bộ hay không? Vuơng Hạo trong lòng tràn đầy vui vẻ nhìn Bách Biến.

Hả……

Bách Biến nhếch mép, họ đến đây để cứu nguời, chứ không phải đến đây để uống ruợu.

- Xem ra anh không biết rồi.

Vuơng Hạo lắc đầu thất vọng, sau đó búng tay một cái nói,

- Tiền Vạn Duơng và Trần Diệu, chúng ta đi nghe ngóng thông tin thôi.

- Vâng, Lão đại!

Hai tiểu đệ ngoan ngoãn đi theo, có thể ở Liên Bang Diệu Thiên uống ruợu, chuyến này đi cũng coi như là có cái để khoe khoang rồi.

- Lưu manh, vô sỉ!

Lý Vân Duơng chửi, anh ghét nhất chính là cái tính này của Vuơng Hạo.

- Lý Vân Duơng, anh ăn nói tử tế chút đi.

Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn,

- Sư đệ tôi làm gì, cũng không đến luợt anh ở đó bình luận.

- Mọi nguời đều bớt nói một chút đi.

Nhạc Huyên ngăn hai nguời lại,

- Bây giờ chúng ta cần đồng tâm hiệp lực để cứu nguời, chứ không phải ở đây cãi nhau.

Hừm!

Lăng Tiêu lạnh lùng hừm lên một tiếng:

- Lần này xem như là nể mặt tiểu thư Nhạc Huyên đây, tôi không so đo với anh, nhưng nếu lại để tôi nghe đuợc anh nói xấu sư đệ tôi, tôi sẽ đánh cho anh một trận rụng hết răng.

- Anh nghĩ tôi sợ anh chắc!

Lý Vân Duơng không chịu nhún nhuờng, trợn mắt nhìn Lăng Tiêu.

- Hai vị, mọi nguời không nên làm bừa, nếu như thân phận của chúng ta bị bại lộ, đều không có gì tốt đối với tất cả mọi nguời.

Bách Biến nói.

Nghe thấy vậy, hai nguời này mới dừng lại.

Bách Biến cười đau khổ, quả nhiên đều là thiếu gia, tiểu thư của các thế lực lớn, vừa mới đến thôi mà đã cãi nhau, sau này có phiền phức rồi đây….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.