- Cô Hạ, cô đang làm gì vậy? Tôi nói cho cô biết, tôi không phải loại người như vậy.
Vương Hạo liều mạng phản kháng kêu to
Nếu cô nhất định phải làm như vậy, vậy thì nhẹ nhàng với tôi một chút.
Mọi người đang có mặt trong nháy mắt trợn tròn, đây là cuồng nhân mạnh nhất bảng xếp hạng hả? Sao lại có thể đê tiện đến mức hết thuốc chữa thế này?
- Nhẹ nhàng em gái cậu ấy!
Hạ Vi Vi hung hăng trợn mắt liếc nhìn Vương Hạo, lấy huy hiệu Dược Tông trong cổ áo Vương Hạo ra.
Nhìn thấy huy hiệu Dược Tông, cả hội trường lặng ngắt như tờ.
Con mẹ nó, tên này còn là Dược Tông sao?
Một lát sau, trong đại sảnh lập tức sôi trào.
- Đây là Vương Hạo một ngày điên cuồng kiếm 500.000 điểm tích lũy sao?
- Quá con mẹ nó kinh khủng, tên này còn là người sao?
- Hai cửa võ kỹ Hồn Nhiên Thiên Thành, cộng thêm thân phận Dược Tông, cho dù là cao cấp nhất tinh cầu cũng không quái thai như thế này đi!
- Tôi là người Trái Đất, tất cả những gì liên quan đến Vương Hạo tôi đều biết cả, cậu ta không chỉ có hai cửa võ kỹ Hồn Nhiên Thiên Thành đâu, mà là ba cửa.
- Cái gì? Ba cửa?
- Đúng vậy, Vương Hạo còn có một môn chưởng pháp, cũng là Hồn Nhiên Thiên Thành.
- Con mẹ nó, so với Vương Hạo, tôi cảm thấy bản thân phải thật sự xin lỗi công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ rồi.
- Người anh em à, cậu không cần phải có lỗi với cha mẹ mình đâu, ít nhất cha mẹ cậu đã dạy dỗ nuôi dưỡng cậu thành người, còn Vương Hạo lại chính là một súc vật chính cống.
- Xin chỉ giáo thêm!
- Vương Hạo khi còn trong trường cấp 3 đã bán đấu giá một thiếu niên xinh đẹp quý giá như hoa cho một phụ nữ nặng 300 cân làm chồng.
- Khốn kiếp, hủy cả một đời con nhà người ta rồi, chỉ có kẻ hèn hạ mới làm việc này mà!
- Còn chưa tính là gì đâu, hắn còn đi thuê phòng với Hạ Vi Vi mà không trả tiền, cuối cùng còn phải để một cô gái trả tiền cho.
- Chết tiệt, hành vi này là của tra nam mà!
- Hắn còn dùng mị dược hối lộ hiệu trưởng, trong trường cấp 3 muốn làm gì thì làm.
- Con mẹ nó, dâm tài à! Rõ ràng tặng mị dược...
- Trong trận đấu, hắn còn cưỡng chế dắt một nữ sinh đi vào một ngôi nhà gỗ nhỏ, hắc hắc... khi ấy trong căn nhà gỗ có ba cô gái.
- Shit, cầm thú à!
- Hơn nữa còn có rất nhiều đại tỷ hắc bang điểm danh muốn ngủ với Vương Hạo.
- Tôi đi... khụ khụ, tôi đi! Phải xem xem hộp đêm thường thế nào.
- Các cậu có thể tới Trái Đất tham quan một vòng, sự tích ác liệt của Vương Hạo căn bản nói không hết đâu.
-.....
Mặc dù mọi người khinh thường Vương Hạo, nhưng cũng không ai dám tiến lên trừ hại cho dân.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết thiên phú mà Vương Hạo biểu hiện ra ngày hôm nay, tương lai không biết sẽ còn tạo ra những thành tựu như thế nào nữa.
Nếu Vương Hạo thật sự như người Trái Đất nói, vậy thì đánh chết bọn họ cũng không dám gây sự với Vương Hạo, chẳng lẽ thật sự chờ sau khi Vương Hạo thành công rồi trở về tìm bọn họ báo thù sao?
Cho nên tất cả mọi người đều tự thầm nhủ trong lòng rằng, Vương Hạo này không thể chọc vào, nhưng cũng không thể kết giao, vẫn cần phải quan sát thêm một chút thì tốt hơn.
- Thấy rõ ràng chưa?
Hạ Vi Vi đặt huy hiệu Dược Tông trước mặt đám lính, tức giận nói
Mau trả lại dược tề khôi phục cấp 3 cho bản tiểu thư.
Đội trưởng đội lính sững sờ nhìn huy hiệu Dược Tông cấp 3, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì?
Đúng lúc này, trong tai nghe của đội trưởng đội lính truyền tới mệnh lệnh trả lại dược tề cho Hạ Vi Vi, sau đó ngoan ngoãn dẫn thủ hạ đi tuần tra.
Sau khi lấy được dược tề, Hạ Vi Vi ném trả lại huy hiệu cho Vương Hạo, sau đó dẫn mấy tiểu đệ bị thương bỏ đi.
Thấy vậy, Vương Hạo vỗ ngực, hít thở thật sâu, thì ra không phải muốn thượng hắn. Thấy bản thân đã vô sự, hắn xoay người đi về phía khu phòng an toàn, quyết định trở về ngủ một giấc thật ngon, hi vọng sáng mai thính lực có thể khôi phục lại bình thường.
...
Ban đêm trên sa mạc.
Hi Dung Hiên ngồi trên một gò đất, tự hỏi bản thân kế tiếp nên làm gì.
Bảo hắn hoàn toàn tin tưởng Vương Hạo, điều này rõ ràng là không thể, nhưng với kẻ như hắn mà nói, ngoại trừ lựa chọn tin tưởng ra, căn bản không thể lựa chọn thứ khác.
- Đại ca, anh thật sự tin tưởng thằng nhóc Vương Hạo kia sao?
Đám tiểu đệ của Hi Dung Hiên không kiềm chế được hỏi.
Dù sao ở Trái Đất thì bọn họ xác thực từng bị Vương Hạo lừa, thậm chí cũng không ai ngờ được rằng tố chất tâm lý của một học sinh cấp 3 như Vương Hạo lại tốt như vậy, trò chuyện vui vẻ trước mặt bọn họ chưa tính, còn có thể hốt gọn bọn họ chỉ trong một mẻ như vậy.
- Mày cảm thấy với tình hình hiện tại của chúng ta, có thể không tin được sao!
Hi Dung Hiên thở dài, nếu hắn còn có đường sống để lựa chọn, hắn chắc chắn sẽ không hợp tác với gã hồ ly nhỏ Vương Hạo này.
Bởi vì không ai biết được câu nói kia của Vương Hạo rốt cuộc là thật hay giả, đáng sợ nhất chính là tố chất tâm lý của Vương Hạo thực sự quá tốt, vốn dĩ không phải tố chất mà một học sinh trung học nên có.
- Đại ca, hôm nay chúng ta mới thu nhận thêm 100 tên tù nhân, nếu phải tiếp tục, Vương Hạo có khi nào chơi xỏ chúng ta hay không?
Một tiểu đệ dè dặt hỏi.
- Đây cũng chính là điều khiến tao đau đầu.
Hi Dung Hiên nhăn mày lại
Nếu Vương Hạo thực sự chơi xỏ chúng ta, chúng ta căn bản không có cách nào cả.
Nghe vậy, các tiểu đệ trong nháy mắt trở nên khẩn trương, bọn họ không muốn chết, nhất là khi còn chết trong tay một học sinh yếu đuối tay chưa từng dính máu này.
- Đại ca, chi bằng chúng ta tìm Tư Đồ Tù, hiện giờ trong tay hắn có hai trăm nghìn tù nhân, em nghĩ Vương Hạo nhất định sẽ vui lòng tích được nghìn ấy điểm...
Một tiểu đệ muốn nói lại thôi.
Hai mắt những người xung quanh tỏa sáng, nếu thu nhận tù nhân hiệu quả rõ ràng như vậy, vậy thì cướp tài nguyên trong tay người khác dễ dàng rồi.
Đại quân năm mươi nghìn tù nhân nhanh chóng rầm rộ rời khỏi sa mạc.
...
Lúc này, ba vị hiệu trưởng của trường đại học Đông Diệu, đại học Tây Hoa, đại học Vũ Nam đang căm tức nhìn Tô Mộc, hận không thể quơ lấy hai con dao cắt dưa hấu chặt Tô Mộc thành tám khúc.
- Ba vị không nên kích động.
Tô Mộc mỉm cười nói
Thật ra đống đồ chơi dược tề đó đối với Vương Hạo mà nói chỉ có thể tính là đánh nhỏ giỡn nhỏ mà thôi, khó trèo lên nơi thanh cao được, ba vị không cần tức giận vì loại chuyện này, ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe đâu.
Con mẹ nó ấy!
Dược Tông 17 tuổi còn gọi là đùa giỡn, vậy trong mắt Tô Mộc ông thì cái gì mới gọi là chuyện lớn hả?
Ba vị hiệu trưởng hận đến nghiến răng ken két, đều tự trách bản thân nhất thời không suy xét kĩ, kết quả là tin tưởng lão hồ ly Tô Mộc này, lần này thì hay rồi, một siêu cấp thiên tài phát triển toàn diện cứ mất trắng như vậy.
Đồng thời còn liên lụy đến hai siêu thiên tài đẳng cấp là Hạ Vi Vi và Nhạc Huyên nữa.
- Hừ!
Vương Côn Luân trừng mắt liếc nhìn Tô Mộc
Món nợ này ông nhớ kỹ cho lão phu, sớm muộn gì ông cũng sẽ phải trả lại.
Tô Mộc mỉm cười, nhưng trong lòng mắng to, ngu xuẩn, ông thật sự cho là loại thiên tài như Vương Hạo là củ cải trắng, sau này vẫn có thể mọc ra được thêm sao?
Cho dù có thể mọc thêm, đó cũng là giống của thằng nhóc Vương Hạo này, từ nay về sau nếu không phải thằng nhóc đó dẫn dắt thì ông cho rằng sẽ đến lượt của ông sao?
- Tô lão đầu, ông cũng đừng đắc ý quá.
Vũ Thiên Luân lạnh lùng nói
Căn cứ theo tin tức từ những khu thi đấu tinh cầu khác truyền tới, bọn họ cũng phát hiện ra rất nhiều thiên tài, không ít đều đã lĩnh ngộ võ kỹ đạt tới đỉnh cao, đồng thời cũng xuất hiện học sinh cấp 3 lĩnh ngộ võ kỹ Hồn Nhiên Thiên Thành không hề kém so với Vương Hạo.
Tô Mộc vuốt chòm râu cười lớn một tiếng nói:
- Thời nay thiên tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, vậy hãy để chúng ta nhìn xem rốt cuộc thiên tài nhà ai mạnh hơn nào!
- Ông có vẻ rất có lòng tin Vương Hạo sẽ đánh bại được tất cả thiên tài nhỉ?
Hoa Tử Húc nghi hoặc hỏi.
Vẻ mặt Tô Mộc trong nháy mắt nghiêm túc hẳn lên:
- Cha cậu ta có thể dùng một cây trường thương quét ngang cả Liên Bang Tinh Tế, tại sao cậu nhóc đó lại không thể?
Đồng tử cả ba vị hiệu trưởng co rút mãnh liệt, kinh ngạc hô lên:
- Cậu ta là con trai của Vương Thiên Dật?
Tô Mộc hơi gật đầu.
Ba hiệu trưởng cùng liếc mắt nhìn nhau, trong nháy mắt hiểu ra ý tứ của Tô Mộc, hừ lạnh một tiếng nói:
- Yên tâm, chuyện xảy ra năm đó, đến khi chúng tôi nhận được tin tức thì đã kết thúc rồi, nhưng hiện giờ nếu học viện Hoàng Gia dám gây ra phiền toái gì, đảm bảo bọn họ có đến mà không có về.
Tô Mộc cười lớn một tiếng, đích thân rót rượu cho ba vị hiệu trưởng, bày tỏ lòng cảm ơn...