Hồ Đảo Tâm.
Học sinh từ tất cả các trường đang đứng xung quanh đều ủ rũ cúi đầu, đem Tích Phân Bài chính mình thu thập được giao cho Vương Hạo.
Bọn họ cũng không muốn giao ra, nhưng cơ giáp cự lang bị chặt đứt đầu bên cạnh lại làm cho bọn họ không thể không làm vậy, bọn họ cũng không muốn có kết cục như cơ giáp cự lang, bị Vương Hạo chặt đầu.
- Vương Hạo, làm việc không cần thiết làm tận tuyệt như vậy đâu?
Đinh Hạo Kiệt lạnh mặt nói.
Vương Hạo bĩu môi:
- Cái gì gọi là tận tuyệt? Vừa rồi Trác Siêu đã một lưới bắt hết bọn ngươi, là ta cứu các ngươi, vì việc này, ta hao tổn mất mấy chục năm công lực, lẽ nào ta còn không nên làm như vậy?
Hao tổn mấy chục năm công lực em gái ngươi!
Ngươi mới có bao nhiêu tuổi! Còn dám nói mấy chục năm công lực!
Mọi người đen mặt nhìn Vương Hạo, tên này nhất định chính là người không biết xấu hổ điển hình.
Đinh Hạo Hiên vừa tỉnh lại nghe vậy nhịn không được bật cười, hắn có vẻ có chút rõ ràng Vương Hạo đang có chủ ý gì.
Nghĩ tới đây, Đinh Hạo Hiên miễn cưỡng đứng dậy, vẻ mặt kính nể nhìn Vương Hạo:
- Lần này thua ở trên tay Vương huynh, huynh đệ ta tâm phục khẩu phục, không bằng mọi người cùng nhau trao đổi cự kiếm để làm kỷ niệm có được không?
Đinh Hạo Kiệt sửng sốt, đệ đệ của hắn bị đánh đến choáng váng nên đột nhiên bị ngu sao?
Cự kiếm trong tay Vương Hạo là của Đinh Hạo Hiên, là cự kiếm hợp kim cấp 3, mà cự kiếm của hắn là cự kiếm hợp kim cấp bốn, huống chi hai thanh cự kiếm này đều là của nhà bọn hắn, tại sao còn muốn trao đổi với Vương Hạo, đồng thời còn muốn cho Vương Hạo chiếm lợi, lấy thanh cự kiếm cấp bốn?
Vương Hạo híp mắt, liếc nhìn cự kiếm hợp kim cấp bốn, vẻ mặt bội phục nói:
- Ta đối với anh em nhà họ Đinh hai người cũng rất bội phục, nếu mọi người cùng chí hướng như vậy, trao đổi một cái cự kiếm cũng không thành vấn đề.
Thấy hai người bắt đầu trao đổi cự kiếm, Đinh Hạo Kiệt càng thấy trong lòng gấp gáp, đệ đệ này của hắn đúng là phá của mà.
Cự kiếm hợp kim cấp bốn giá trị có thể đến hơn hai tỷ, lại vô duyên vô cớ đưa cho Vương Hạo, thật sự là đầu mới bị lừa đá hay sao.
- Vương huynh, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta hiện giờ cáo từ, lần sau gặp lại.
Đinh Hạo Hiên chắp tay, liền muốn rời đi.
Nhưng đúng lúc này, Vương Hạo kéo Đinh Hạo Hiên lại, vẻ mặt thành thật nói:
- Nếu chúng ta đã là huynh đệ, sau trận đại chiến này, nhất định phải đi uống một chén đó.
Đinh Hạo Hiên nở nụ cười, liên tục gật đàu nói:
- Nam tử hán đại trượng phu, nên như vậy, ta đây cùng với ca ca sẽ ở bên cạnh chờ Vương huynh, sau đó chúng ta không say không nghỉ.
Vừa nói xong, liền kéo ca ca Đinh Hạo Kiệt đi đén bên dưới một cây lớn ngồi xuống, còn chuyện của Tích Phân Bài, hai bên đều bày vẻ nhưu đã quên mất rồi giống nhau, không ai nhắc lại nữa.
Thấy vậy, lúc này Đinh Hạo Kiệt mới phản ứng được, cho Đinh Hạo Hiên một ngón tay cái, mặt mang vẻ bội phục.
Một thanh cự kiếm hợp kim cấp bốn không chỉ đổi lấy được hai danh ngạch trong đợt thi tuyển của Tứ Đại đại học trọng điểm, còn đổi được tình hữu nghị với Vương Hạo, vậy thì vụ đổi trác buôn bán này, bọn họ cũng không phải là thua thiệt.
- Leng keng, chúc mừng chủ nhân làm ra một việc dối trá, thu được 10000 điểm phản diện.
Vương Hạo bĩu môi bĩu môi, chỉ có một vạn điểm, thực sự chẳng đáng là bao, aiz...
Lúc này, cũng có rất nhiều người cũng sinh bắt đầu ngộ ra ẩn ý bên trong, nhao nhao tiến lên lôi kéo làm quen với Vương Hạo.
- Lần này thua ở trong tay Vương huynh, ta tâm phục khẩu phục, không bằng mọi người trao đổi một chút được không?
Vương Hạo vừa nhìn dao găm hợp kim cấp bốn, quyết đoán lại dối trá một phen, dùng dao găm cấp 2 trao đổi với đối phương, sau đó qua cửa đi đến bên cạnh nghỉ ngơi, vào nhóm những người sẽ cùng hắn không say không về.
- Leng keng, chúc mừng chủ nhân làm ra một việc dối trá, thu được 10000 điểm phản diện.
- Lần này thua ở trong tay Vương huynh, ta cũng là tâm phục khẩu phục, hay là chúng ta trao đổi một cái nhẫn điện từ để kỷ niệm có được không?
Vương Hạo vừa nhìn thấy nhẫn điện từ cấp hai chân chính, cách biệt một trời một vực với loại thứ phẩm của hắn, chuyện này còn phải nói thêm sao, liền đồng ý trao đổi, sau đó để cho người này qua cửa, đi đến bên cạnh nghỉ ngơi...
- Thực lực của Vương huynh thật khiến cho ta bội phục, cái chuôi kiếm laser cấp ba này ở trong tay ta quả thực giống như áo gấm đi đêm, không được ta trọng dụng, hy vọng Vương huynh có thể dẫn nó nổi danh.
- Quân tử không đoạt cái người khác thích.
Vương Hạo nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt.
- Nhưng quân tử cũng có thể giúp người thành công mà!
- Chuyện này... Vậy được rồi!
Vương Hạo nhận lấy kiếm laser cấp ba.
...
Nhìn Vương Hạo trao đổi đồ đạc với những học sinh khác, những người này sau khi đổi đồ xong đều có thể ngồi dưới gốc cây chờ đợi thắng lợi cuối cùng, các học sinh còn lại trong lòng đều trở nên gấp gáp vô cùng.
Bọn họ cũng rất muốn tiến lên trao đổi, nhưng phần lớn vũ khí trong tay bọn họ đều là vũ khí cấp một cấp hai, lúc này đưa ra, Vương Hạo nhất định sẽ nhìn không thuận mắt.
Một gã mập mạp đi ra, chắp tay nói:
- Vừa rồi Vương huynh cứu chúng ta, tổn thương nguyên khí nặng nề, tiểu đệ thực sự băn khoăn, cố ý báo tin cho gia phụ, cho ta 10 ức (1 ức = 100 triệu) coi như tiền điều dưỡng cho Vương huynh, hy vọng Vương huynh sớm ngày khôi phục.
- 10 ức là quá nhiều rồi, sao ta có thể lấy được.
Người học sinh mập mạp kia có chút mất hứng nói:
- Lẽ nào ở trong mắt Vương huynh, mạng nhỏ của bọn ta còn không đáng 10 ức?
- Thất lễ rồi.
Vương Hạo áy náy chặn lại nói.
- Vậy ta đành nhận lấy vậy.
Người học sinh mập mạp thoả mãn gật đầu, cũng đi đến dưới tán cây lớn nghỉ ngơi...
Những học sinh khác trợn mắt há mồm, như vậy cũng được sao?
Trác Siêu nhìn thấy nhóm của Vương Hạo đã chiếm mất tới tám danh ngạch, bây giờ mà còn không đi thì sẽ không còn cơ hội nữa. Vì vậy, đành cắn răng một cái, giậm chân phi đến phía trước, cũng dối trá nói:
- Thiên phú của Vương huynh kinh thiên động địa, tương lai nhất định lên như diều gặp gió, bay lên chín tầng trời, vừa rồi tại hạ đã đắc tội, hy vọng Vương huynh đừng để trong lòng.
Vương Hạo thở dài nói:
- Trác huynh nói đi đâu rồi, ta cũng là nhờ có vận khí tốt, may mắn thắng được mà thôi, chứ thực ra cơ giáp của Trác huynh khiến ta kinh hồn bạt vía đó.
Kinh hồn bạt vía em gái ngươi!
Nghe hắn nói đến cơ giáp, lửa giận trong lòng Trác Siêu lại bùng lên.
Trong lòng Trác Siêu chửi rủa Vương Hạo là đồ vô sỉ, lại còn làm ra bộ dạng như hận không thể đoạt được cơ giáp cự lang từ trong tay mình.
Phải biết rằng, cơ giáp này được trang bị những loại vũ khí chỉ có quân bộ của Liên Bang Tinh Tế mới có thể mua, trên thị trường căn bản mua không được, hơn nữa con cơ giáp cự lang này hao tốn hơn ba tỷ mới chế tạo xong.
Bây giờ bảo hắn đưa cho Vương Hạo vô điều kiện, nếu trong lòng vẫn có thể thoải mái thì chắc đầu óc hắn không bình thường rồi.
Trác Siêu mặt đen lại, đang định từ chối Vương Hạo thì đột nhiên bên tai vang lên một đạo âm thanh vừa dầy vừa nặng:
- Đưa cơ giáp cự lang cho Vương Hạo, đồng thời đáp ứng phục hồi cơ giáp cự lang cho hắn.
Trác Siêu biến sắc, đây là tiếng của cha hắn, nhưng tại sao muốn cha lại muốn tặng không cơ giáp cự lang cho Vương Hạo chứ?
- Quên đi, khi trở về hỏi sau vậy!
Trác Siêu hít sâu một cái, tiếp tục dối trá nói:
- Nếu Vương huynh thấy cơ giáp cự lang kinh hồn bạt vía, ta đây liền tặng nó cho Vương huynh, như vậy Vương huynh cũng sẽ không phải e ngại nữa rồi.
Hai mắt Vương Hạo tỏa sáng, hô hấp có chút gấp gáp, nói:
- Thật sự tặng cho ta sao?
- Nam tử hán đại trượng phu, lời đã nói ra tất nhiên phải tuân thủ!
Trác Siêu gật đầu nói.
- Đồng thời, ta cũng sẽ phục hồi cơ giáp cự lang rồi mới giao cho Vương huynh.
Vương Hạo cười lớn, nhiệt tình đỡ Trác Siêu đến dưới cây để nghỉ ngơi, lại còn lấy hoa quả, đồ ăn uống các loại ra chiêu đãi Trác Siêu.
Mọi người thấy thế khóe miệng co giật một cái, tên Vương Hạo này đúng là tên thực dụng điển hình.
Chỉ có điều, khiến người ta cảm thấy quỷ dị là sao Trác Siêu lại tặng không cơ giáp cự lang cho Vương Hạo, đồng thời còn hứa hẹn sẽ phục hồi cơ giáp cự lang rồi mới giao...