Bình Dân tinh, trong một tòa trang viên.
Phía trên là một tòa trang viên bình tĩnh, an tường, thế nhưng phía dưới lại bị móc rỗng, là một cái căn cứ cực lớn.
Đây là công ty Thiên Hỏa vì nghĩ cách cứu viện Thu Lôi, mấy năm qua chế tạo một trụ sở bí mật.
Mà lúc này trong căn cứ, Tuyết Thiên Cầm và Bách Biến đứng ở trước trụ tròn to lớn loé lên lôi quang, chung quanh cũng không thiếu người đang bận rộn.
Bách Biến nhìn Truyền Tống tháp sắp làm xong, có chút lo lắng nói:
- Thiên Cầm tiểu thư, anh xác định Vương Hạo thật sự có thể bằng vào vật này cứu ra Thu Lôi thiếu gia sao! ?
Tuyết Thiên Cầm vừa nghe đến hai chữ Vương Hạo, thoáng một toàn tâm toàn ý bạnh quai hàm, quả đấm nhỏ nắm chắc, xiết nghe tiếng răng rắc vang dội.
Bách Biến cười cười xấu hổ, cảm giác mình dường như nói sai. Lần trước Tuyết Thiên Cầm xong có thể nói là rất suy yếu, vừa nhìn thấy biết là bộ dạng bị rút huyết, sau khi kết hợp huyết của Ám Linh thể, cùng với thân phận Dược Tề sư của Vương Hạo, hết thảy liền hiểu toàn bộ rồi.
Lúc này, cửa tầng hầm ngầm bị mở ra, Tiểu Bạch gương mặt nóng nảy từ bên ngoài chạy như bay vào được.
- Tiểu Bạch!
Hai người Tuyết Thiên Cầm, Bách Biến quay đầu nhìn lại, thấy Tiểu Bạch nhanh chóng chạy về phía bọn họ.
Đồng thời, hai người nhẹ nhàng thở phào một cách khó hiểu. Bọn họ còn tưởng rằng là người nào đến căn cứ vào lúc này, thì ra là thỏ của Vương Hạo.
Chẳng qua là, điều khiến cho hai người bọn họ một mực không hiểu nổi chính là, con thỏ này của Vương Hạo rốt cuộc là cái giống gì, không chỉ có Thứ Nguyên không gian, còn biết nói chuyện, chỉ số thông minh cũng không thể có ai bì nổi.
Thậm chí có thể nói Tiểu Bạch ngoại trừ bề ngoài là con thỏ ra, những phương diện khác không có một chút khác biệt so với con người.
Mà Vương Hạo cũng không có tướng nuôi thỏ, hay coi Tiểu Bạch là thỏ để nuôi, có thứ tốt gì đều nghĩ về Tiểu Bạch, bao gồm đặc quyền đi vào cổng chính căn cứ, Tiểu Bạch đều có thể đơn độc có được.
Tiểu Bạch trực tiếp nhảy tới trên vai Tuyết Thiên Cầm, gấp giọng nói:
- Không xong, bọn Vương Hạo bị bắt đi rồi!
- Cái gì! !
Tuyết Thiên Cầm kinh hãi.
Sắc mặt Bách Biến thay đổi trong nháy mắt, biến thành ngưng trọng:
- Thiên Cầm tiểu thư cô hiện tại đi liền đi, tôi đi cứu bọn người Vương Hạo.
- Đợi một chút! !
Tuyết Thiên Cầm gọi lại Bách Biến:
- Anh đi như vậy, không thể nghi ngờ là đi chịu chết!
- Nhiệm vụ của tôi chính là nghĩ cách cứu viện Thu Lôi thiếu gia, sau khi thất bại, phải đi cứu bọn họ.
Bách Biến gương mặt nghiêm túc:
- Tôi phải mau đi cứu bọn họ mới được, nếu không bọn họ rời khỏi Bình Dân tinh, muốn cứu thì khó khăn rồi. Nếu như bị nhốt vào Tù tinh, vậy thì càng là người si nói mộng.
- Các người trước hết không được ầm ĩ nữa. . .
Tiểu Bạch đột nhiên sững sờ, sau đó nhắm mắt lại, cái đầu nhỏ bé liên tục gật đầu.
Hai người Tuyết Thiên Cầm, Bách Biến nghi ngờ liếc nhìn Tiểu Bạch, con thỏ này làm sao vậy? Không sao tự nhiên ở nơi này mắc kinh phong gật đầu làm cái gì?
Một lát sau, Tiểu Bạch nhảy xuống từ trên vai Tuyết Thiên Cầm:
- Vương Hạo bảo tôi nói cho các vị biết, nhanh chóng lắp đạt truyền tống trận cho tốt, bản thỏ bảo bảo còn có việc phải đi trước.
- Vương Hạo bảo cậu nói cho chúng tôi! ?
Tuyết Thiên Cầm thần tình sững sờ, Vương Hạo này không phải là bị bắt sao? Nói cho Tiểu Bạch khi nào vậy a! ?
Tiểu Bạch gật gật đầu:
- Bản thỏ bảo bảo và Vương Hạo có thể tiến hành trao đổi tâm thần, cho dù là khoảng cách xa, chúng tôi cũng có thể liên lạc.
Nói xong, Tiểu Bạch lao nhanh ra khỏi căn cứ.
Tuyết Thiên Cầm và Bách Biến nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn thấy được vẻ kinh hãi sâu đậm, Vương Hạo này nuôi thỏ cũng quá lợi hại rồi chứ! ? Lại còn có thể tâm thần cảm ứng!
Lúc này, Linh Linh đi tới, nhìn chung quanh:
- Tôi vừa rồi dường như nghe thanh âm của Tiểu Bạch! ?
Trong khoảng thời gian này, Linh Linh một mực đợi ở bên trong căn cứ, ngoại trừ chơi đùa, chỉ có duy trì phi thuyền Hắc Long, đều sắp buồn đến chết, hiện tại Tiểu Bạch đến rồi, nói cái gì cũng không thể để nó chạy được, nhất định phải lưu lại cho đi theo nàng.
- Không cần lo Tiểu Bạch, bọn người Vương Hạo bên kia xảy ra chút sự việc, kế hoạch của chúng ta có thể phải tiến hành sớm rồi.
Tuyết Thiên Cầm hít sâu một hơi, bắt đầu hạ mệnh lệnh không tiếc bất cứ giá nào, nhanh chóng xây dựng thiết bị truyền tống cho tốt.
- Kế hoạch tiến hành sớm hơn dự tính rồi!
Gương mặt xinh đẹp của Linh Linh nghiêm túc, nhưng sau đó chuyển thân đi về phía Hắc Long hào. Cô cần kiểm tra Hắc Long hào hết lần này đến lần khác, chuẩn bị sẵn sàng cho việc đưa mọi người chạy trốn.
. . .
Quân tinh, trụ sở huấn luyện tân binh của Diệu Thiên Liên bang.
Nơi này có các loại công nghệ cao của Diệu Thiên Liên bang, cũng có các loại hỏa lực được phối chế ở đây, là quân khu nghiêm mật nhất của Diệu Thiên Liên bang, mà đoàn người Vương Hạo thì bị mang đến nơi này.
Phòng làm việc của Nguyên soái.
Triệu Khôn sắc mặt nghiêm túc nghe Triệu Y Linh giảng thuật về Nhạc Tiểu Hiên, cũng là sự tình của Vương Hạo.
- Gia gia, ông có phải sai lầm hay không? Ông nói Nhạc Tiểu Hiên là con gái của Nhạc Viễn Quang, Nhạc Huyên, thế nhưng hắn thế nào lại là cái. . .
Triệu Y Linh nói tới đây, thoáng một cái nhớ tới cử động cỡi quần của Vương Hạo, gương mặt xinh đẹp cũng trong nháy mắt đỏ như gấc chín.
- Hắn căn bản không phải là Nhạc Huyên, hắn hẳn là Vương Hạo.
Triệu Khôn sắc mặt nghiêm túc, Vương Hạo thiên phú thực tế quá mạnh, cho dù là nghe chuyện thần thoại xưa cũng cảm giác chân thực hơn so sánh với nghe về thiên phú của Vương Hạo.
Thiếu niên 17 tuổi, không chỉ có lĩnh ngộ vài môn võ kỹ Tự Nhiên Thiên Thành, còn lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất, còn có bản lãnh Dược vương bốn cấp, thử hỏi người như thế làm sao có thể mới mười bảy tuổi! ?
Cho dù là những lão bất tử kia bên trong liên bang, cũng không kinh khủng như Vương Hạo, dĩ nhiên cái này cần phải bỏ tu vi qua một bên không tính đến.
- Hắn là Vương Hạo! ?
Triệu Y Linh nhíu lông mày, ngẫm nghĩ, cô lần đầu tiên nhìn thấy Nhạc Huyên, đối phương có thể nói không có một chút bộ dạng lưu manh nào.
Cũng chính là nói, người lúc trước cứu nàng, là hai nữ nhân Nhạc Huyên và Hạ Vi Vi này, mà sau đó Vương Hạo giả mạo Nhạc Huyên, bắt đầu tiếp xúc cùng nàng.
Nghĩ tới chỗ nầy, Triệu Y Linh vừa nổi giận vừa thẹn, tên nam nhân này không chỉ có thân phận là giả dối, ngay cả cái mặt đều là giả dối, đây cũng chính là nói, mối tình đầu của cô chỗ nào cũng tràn đầy lời nói dối.
- Y Linh, cháu có phải rất thích cái tên Nhạc. . . Không, Vương Hạo này hay không! ?
Triệu Khôn đột nhiên mở miệng hỏi.
Triệu Y Linh hơi sững sờ, đàng hoàng gật gật đầu, cô cũng không phải là một người thuộc loại nhan khống (chỉ ưa thích vẻ bề ngoài). Cô thích chính là sự tài hoa của Vương Hạo, cho dù Vương Hạo lừa gạt cô, khiến cho cô rất tức giận, nhưng cô vẫn rất thích cái cảm giác ở cùng với Vương Hạo.
Triệu Khôn đưa tay vuốt chòm râu, lẩm bẩm nói:
- Thiên phú cường đại đến khoáng cổ thước kim, mà cháu gái của ta lại ưa thích hắn, nếu như thu hắn làm cháu rể, đây không phải là vẹn toàn đôi bên sao! ?
- Gia gia! !
Triệu Y Linh xấu hổ giậm mạnh chân, sau đó ôm gương mặt xinh đẹp đỏ thấu như trái hồng xông ra ngoài.
Cô vốn tưởng rằng sự tình với Vương Hạo như vậy là thất bại, ai ngờ Triệu Khôn lại có chủ ý giữ Vương Hạo lại.
- Nha đầu kia, trước mặt gia gia mà còn xấu hổ!
Triệu Khôn vuốt chòm râu cười ha hả, thế nhưng trong đầu lại đang suy tư, cần phải dùng biện pháp gì để lưu Vương Hạo lại đây.
Dù sao với thiên phú của Vương Hạo, Tinh Tế Liên bang tuyệt đối sẽ không nới lỏng tay, cho nên muốn lưu hắn lại, sẽ phi thường khó khăn.
Chẳng qua là bây giờ người ở trong tay ông ta, quyền chủ động cũng nằm ở bên này của ông ta, ông ta có thể để thời gian dần kéo dài ra, kéo dài cho tới khi hai người Vương Hạo và Triệu Y Linh gạo đã nấu thành cơm.
Hơn nữa điểm trọng yếu nhất chính là, ông ta điều tra được, trải nghiệm của Vương Hạo tại Tinh Tế Liên bang cũng không tốt đẹp gì, đường đường là con trai của Trấn Uy Nguyên soái, không ngờ lại luân lạc tới hành tinh mẹ là Địa Cầu để sinh sống bảy tám năm. . .