Trong hội trường của yến hội.
Quách Vân Tử cầm bút lông trong tay, múa bút như rồng bay phượng múa, bá bá bá viết ra mười chữ lớn:
“Khán nhân sinh bách thái, phẩm bách vị nhân sinh”
(Nhìn cuộc sống muôn màu, nếm trải trăm mùi vị của cuộc đời”
- Đẹp. . .
Bút vừa dứt, toàn hội trường đua nhau vang lên tiếng khen ngợi, cái này không những là chữ đẹp, mà còn có ý cảnh nữa.
Quách Vân Tử giơ tay vuốt chòm râu, cười nói:
- Tên nhóc kia, ngươi xem lão phu viết chữ này như thế nào! ?
- Ha ha...
Vừa dứt lời, toàn hội trường trong nháy mắt cười ra tiếng, người nào không biết chữ viết bằng bút lông này dựa vào chính là công lực. Quách Vân Tử luyện cả đời, sớm đã đạt đến khí hùng đẹp, xuất phát từ thiên nhiên, há là một thiếu niên có thể so sánh.
Sở dĩ Quách Vân Tử lời nói này, hoàn toàn chính là đang cười nhạo Vương Hạo không biết tự lượng sức mình.
- Xì!....
Vương Hạo bĩu môi khinh thường
- Lão già dịch thì chỉ là lão già dịch, chỉ biết bắt chước cách của cổ nhân ấy, không biết chút sáng tạo nào.
- Ừm, tên nhóc kia, lời này của ngươi có chút quá rồi.
Sắc mặt Quách Vân Tử trong nháy mắt lạnh xuống, một tên tiểu bối lại dám nói với ông ta như thế, thật sự là không biết điều.
Khóe miệng Vương Hạo hơi hơi nhếch lên, cầm bút lông trong tay, bút linh động mau lẹ, bút tích đầy sức lực, bá bá bá viết lên mười chữ lớn:
“Nhìn cuộc sống muôn màu, ngủ ngàn vạn mỹ nữ.”
- Cái này...
Toàn trường mọi người cả kinh nhìn Vương Hạo viết mười chữ lớn, không phải là bởi vì ý tứ lưu manh, mà là bị tự thể là cả kinh.
Đây là một loại tự thể không giống với bất luận một loại nào mà bọn họ biết rõ, chẳng qua là cực kỳ cá tính, khiến cho người ta liếc mắt nhìn cũng cảm giác khó có thể quên mất.
Cổ nhân viết chữ cần lưu ý thu liễm bao dung, cũng là cái gọi là Tàng Phong, thu hồi sự sắc bén, đề xướng nội liễm.
Thế nhưng chữ này của Vương Hạo lại lộ rõ tài năng, rất dứt khoát một nét viết từ đầu cho đến đuôi, có một loại cảm giáclực lượng thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành.
Vương Hạo nhìn ánh mắt người chung quanh rung động, trong lòng cực kỳ đắc ý, đều TM (con mẹ nó) trợn tròn mắt rồi chứ! Trước loại chữ Sấu Kim tự của Tống Huy Tông, người nào có thể so sánh nổi! ?
Phải biết, Tống Huy Tông có thể nói là đệ nhất thời thượng đại sư trong lịch sử năm ngàn năm Hoa Hạ. Ông ta trời sinh theo đuổi chính là sự không giống nhau với người khác.
Cho dù tiến nhập thời đại mới, các thứ của thời kỳ Tống Huy Tông đều là tác phẩm nghệ thuật của giới thời trang, khiến cho người đời sau đều lấy làm kỳ.
Hiện tại lấy ra dùng với những cái người bảo thủ ngoan cố này, bảo đảm chấn cho bọn họ rung khó ngủ trắng cả đêm.
- Lão phu thua...
Quách Vân Tử ngơ ngác đứng tại chỗ, tuy rằng trong lòng ông ta cực kỳ không ủng hộ cách làm người phải lộ rõ tài năng như thế này.
Thế nhưng Vương Hạo chỉ là thiếu niên 17 tuổi, đang bước vào thời kỳ phản nghịch, tài năng lộ rõ là sự miêu tả chân thật đối với hắn.
Nhưng chính là một thiếu niên phản nghịch như vậy, không ngờ lại hoà tan cá tính của mình ở bên trong chữ của mình, sáng chế ra một loại tự thể hoàn toàn mới, đây quả thực là nghe điều chưa từng nghe.
“Ào ào...”
Vừa dứt lời, toàn hội trường ồ cả lên, một thiếu niên 17 tuổi không ngờ lại thắng một đại văn hào về mặt thư pháp, đây là đang nói đùa sao! ? Cho dù thiếu niên này từ khi sinh ra là bắt đầu luyện tập thư pháp rồi, cũng không đến mức có loại công lực này chứ! ? Huống chi thiếu niên này còn tự chế ra một môn tự thể.
Các cô gái trẻ ở đây nhìn Vương Hạo với ánh mắt lóng lánh. Người tiểu nam nhân này toàn thân cao thấp tiết lộ ra khí chất lưu manh, hơn nữa văn vẻ siêu quần, khiến cho người có gan biết rõ là trên núi có hổ, lại cứ muốn đi vào hang hổ.
Lúc này, đám người Nhạc Huyên nhìn Vương Hạo giống như nhìn thấy quỷ sống vậy, chữ ấy đúng thật là do Vương Hạo viết sao! ?
Thế nhưng Vương Hạo là viết ngay trước mặt các nàng, tuyệt đối không thể làm giả, nhưng tại sao trong đầu lại cảm thấy mông lung dữ thế này! ?
- Lão đại vô địch!
Tiền Vạn Dương chấn động nói.
Trần Diệu lắc đầu, gương mặt bội phục nói:
- Ta thực tế không cách nào ngờ, lão đại đã lười thành như vậy, tại sao còn có thể viết ra có chữ bút lông cá tính như vậy! ?
Lăng Tiêu gật gật đầu, bày tỏ cũng cực kỳ muốn biết bí mật trong đó là gì.
Trong khoảng thời gian Tại gần nhất chung đụng với Vương Hạo này, hắn phát hiện Vương Hạo mỗi ngày không phải ở nhà chơi cái trò chơi khăm đồng đội, thì ôm Tiểu Bạch ra phố đi cua ghệ, hay hoặc chính là đi gội đầu, tắm, xông hơi, căn bản không có thấy hắn cầm bút lông viết chữ gì.
Thậm chí ngay cả tu luyện đối với hắn mà nói, đều là một loại khổ sở hành hạ.
Nhưng chính là một người chỉ biết chơi như vậy, lười đến cốt tủy như vậy, lại có thể bảo đảm tu vi không giảm xuống, trình độ dược phẩm vượt xa bạn cùng lứa tuổi, chơi âm nhạc cái gọi là nhất lưu, còn viết thư pháp thì tự theo một phái, lại ba bước thành thơ, mỗi bài chắc chắn sẽ tồn tại khắp thiên cổ.
Sự chênh lệch trong này, khiến cho bọn họ là những bạn cùng lứa tuổi này phải làm sao mà sống đây a! ?
Lúc này, Triệu Y Linh đứng ở đàng xa yên lặng nhìn hết thảy diễn ra ở đây, trong lòng lại có một cổ tự hào khác. Đây là nam nhân nàng lựa chọn, văn thái đã không thể dùng từ xuất chúng để hình dung, quả thực có thể nói là khai sáng một thời đại mới.
- Tiểu thư, cô xác định cô có thể cưa đổ loại người như thế sao! ?
Nữ nhân áo đen không nhịn được hỏi.
- Cái này...
Triệu Y Linh có chút chần chờ rồi, Vương Hạo viết chữ tự có cảm giác tài năng lộ rõ, điều này cũng biểu thị Vương Hạo có cá tính là loại người không biết thỏa hiệp.
Nếu như nàng thật sự lựa chọn Vương Hạo, mà Vương Hạo lại không thỏa hiệp, vẫn đi ra ngoài lưu tình khắp nơi nơi, điều này làm cho nội tâm kiêu ngạo của nàng làm sao có thể chịu được.
- Hiện tại ta đã có chút hy vọng võ đạo thiên phú của hắn không quá mạnh, ít nhất không có mạnh bằng ta.
Triệu Y Linh nói lầm bầm, chỉ có khi tu vi của nàng mạnh hơn của Vương Hạo, như vậy mới có thể áp chế cái tên có tình cảm không chuyên nhất này.
Nữ nhân áo đen bĩu môi, biểu tình cực kỳ khinh thường. Võ đạo thiên phú của Triệu Y Linh Diệu Thiên liên bang, là tồn tại số một số hai. Hiện tại một kẻ lưu manh tài tử, cũng muốn tỷ võ đạo thiên phú với Triệu Y Linh, quả thực là đang nói đùa.
Nếu như Triệu Y Linh thật sự lựa chọn Vương Hạo, như vậy cái này cũng có nghĩa là Vương Hạo chỉ có thể thật thà ngoan ngoãn nhận mệnh, ở nhà ngoan ngoãn nghiên cứu học vấn, chăm nom con cái, nếu không chỉ cần dám không thành thật, nhất định sẽ bị đánh chết đi sống lại.
Chỉ có điều hiện tại Vương Hạo dường như căn bản không có một chút giác ngộ ở nhà chăm nom con cái a.
Lúc này, Quách Vân Tử nhìn Vương Hạo liên tục gật đầu:
- Tên nhóc kia, văn học thiên phú của ngươi là tồn tại lão phu trước đây chưa từng gặp, nếu như ngươi có thể lắng xuống tâm tình lo tu luyện, ta nghĩ ngươi vào lúc trước hai mươi tuổi nhất định có thể lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất.
- Trước hai mươi tuổi lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất! !
Toàn trường mọi người kinh hô một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Vương Hạo hoàn toàn không giống với lúc trước.
Diệu Thiên liên bang sở dĩ thịnh hành phong cách cổ, cũng là bởi vì đã từng có rất nhiều người cường giả lĩnh ngộ ra Thiên Nhân Hợp Nhất từ trong thơ của cổ nhân.
Mà càng là những đại văn hào kiến thức uyên bác kia, tỷ lệ bọn họ lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất cũng càng cao, sở dĩ cái này cũng là nguyên nhân thúc đẩy phong cách cổ thịnh hành ở Diệu Thiên liên bang.
- Thiên Nhân Hợp Nhất!
Vương Hạo suy nghĩ một chút, nghĩ tới Thiên Nhân Hợp Nhất là cái gì rồi.
Truyền thuyết Thiên Nhân Hợp Nhất là một loại ý cảnh, cũng có thể nói là một loại thần kỹ, nó không có cách nào truyền thụ, chỉ có thể bằng vào bản thân mình cảm ngộ.
Nhưng một khi cảm ngộ đến Thiên Nhân Hợp Nhất, thì có thể đã có được một loại thị giác của Thượng Đế (nhìn từ trên cao, có thể nhìn rõ mọi thứ). Tại thời điểm chiến đấu, cả người hoà tan vào trong thiên địa, có thể cảm giác rõ ràng chiêu thức của đối thủ, cho dù đối phương công kích từ góc độ gì, đều có thể rõ ràng hiện ra ở trong đầu.
Mà lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất, đây tuyệt đối là vương giả bên trong lớp ngang cấp, ngoại trừ dùng chiến thuật biển người để làm chết đối phương mệt, những cái khác hoàn toàn không có khả năng chiến thắng.
Chẳng qua là Diệu Thiên liên bang thích dùng cổ phong để cảm ngộ, thì Tinh Tế liên bang lại thích dùng lữ hành, nhìn hết phồn hoa của nhân thế để cảm ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất. Dù sao hai bên đều có con đường riêng, ai cũng không thể nói người nào đúng người nào sai.
Chỉ có điều, võ giả có thể lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất, thực tế quá ít. . .