Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 637: Chương 637: Thu cháu nội đi




Vương Hạo cười thú vị nói:

- A Tu La, lần này có Lục Đạo làm chứng, ông cũng không nên sau này không nhận đã nói nha! ?

Tiếng chê cười của A Tu La truyền đến:

- Tiểu tử thúi, A Tu La ta có thể nói là Lục Đạo Chiến thần, nói ra đây chính là như đinh đóng cột, sao lại không tính toán gì hết.

Vương Hạo lại cười nói:

- Vậy ông làm tốt chuẩn bị gọi ông nội đi!

A Tu La khinh bỉ nói:

- Tiểu tử thúi, ngươi quá cuồng vọng, thật sự coi Nhân Gian đạo thần thông dễ lĩnh ngộ như vậy sao? Cho dù là Sở Thiên Bá cũng nhìn hơn năm nghìn năm mới lĩnh ngộ.

Vương Hạo bĩu môi:

- Không nên so sánh tôi với loại rác rưởi kia, tôi là thiên tài siêu cấp mà các người chưa từng thấy qua.

Lục Đạo không nói nên lời.

A Tu La không nói nên lời.

Loại người cuồng vọng này, chưa từng thấy qua trong sinh mệnh dài dòng buồn chán của bọn họ.

- Được thôi! Nếu ngươi muốn thử một lần, vậy cho ngươi năm phút.

Lục Đạo bất đắc dĩ nói:

- Thế nhưng ta nói trước lời xấu, nếu năm phút lĩnh ngộ không được, ta sẽ lập tức đưa cho ngươi trở về.

Vương Hạo chợt thức tỉnh, kêu lên:

- Hương Hương, lão ma đầu nhanh chóng đến đây hộ pháp cho ta năm phút, ta muốn đi thu cháu...

Hương Hương, lão ma đầu ngây ngẩn cả người, Vương Hạo này ngay cả nữ nhân cũng chưa có, ở đâu tới cháu a! ?

Khi bọn họ quay đầu nhìn về phía Vương Hạo, chỉ thấy hắn đã xụi xuống ở trên mặt đất.

Lão ma đầu thở dài:

- Vị gia này làm việc, thật là khiến người ta nghĩ không thấu a!

Hương Hương vỗ một chưởng khiến Thiên Vị Cảnh khôi lỗi thành mảnh vỡ. Sau đó cô nhanh chóng đi tới bên cạnh Vương Hạo, móc ra một cây kẹo que, đưa ra cái lưỡi mềm mịn liếm từng chút, trong lòng cầu nguyện Vương Hạo nhanh chóng trở về, trên người cô chỉ còn lại một cây kẹo que này đỡ thèm thôi.

“Ầm ầm...”

Tiếng nổ cuồng bạo vang rền không ngừng vang lên.

Tuyệt Trần không ngừng công kích phân thân của Đầu Gỗ, một bộ dạng không giết chết tên này quyết không bỏ qua.

Vô Cực Tử Thần trôi bay lở lửng bên cạnh, hứng thú say sưa nhìn Đầu Gỗ và Tuyệt Trần đại chiến.

- Vương Hạo!

Hai tròng mắt của Lý Vân Dương đỏ bừng, nhìn chằm chằm Vương Hạo trên đảo nhỏ.

Vô Cực Tử Thần liếc Lý Vân Dương một cái, thản nhiên nói:

- Ngươi và Vương Hạo chênh lệch thực tế lớn, muốn chiến thắng hắn, nhất định phải tập hợp lại cơn giận của ngươi, sau đó hoàn toàn bộc phát nó ra.

Lý Vân Dương thở hổn hển:

- nhưng ta đã sắp không áp chế được cơn giận của ta nữa rồi.

- Nếu như ngươi thật sự áp chế không nổi, vậy chuẩn bị tiếp nhận thất bại đi!

Vô Cực Tử Thần thở dài, ông ta vốn muốn trực tiếp móc lấy trái tim Vương Hạo, nhưng đâu ngờ đến tâm ma của Lý Vân Dương không ngờ lại đến từ Vương Hạo.

Lần này nếu không khiến cho Lý Vân Dương tự tay đánh bại Vương Hạo, thì một truyền nhân có tâm ma này cần có hữu dụng gì nữa!?

Tuy nhiên cũng may, Lý Vân Dương đối với Vương Hạo tràn đầy tức giận, chỉ cần sự tức giận đó chuyển hóa thành giận dữ, như vậy thì có thể bạo phát ra năng lượng mạnh hơn mấy chục lần so với trước đây.

Tuy rằng như vậy sẽ đưa đến sau đó Lý Vân Dương vô cùng suy yếu, nhưng dù sao cũng phải tốt hơn nhiều so với tâm ma quấn thân, cuối cùng khiến cho giống như Đầu Gỗ, người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Hơn nữa, giết Vương Hạo còn có thể nhận được trái tim của hắn, từ đó bắt đầu tu luyện vô cực thần công của hắn.

Đây đối với Lý Vân Dương mà nói, hoàn toàn là buôn bán có lời rồi.

Lý Vân Dương hít sâu một hơi, không ngừng áp chế cổ bị kích động trong lòng mình. Lần này hắn nói gì cũng phải chiến thắng Vương Hạo, để hoàn thành sự kỳ vọng của sư phụ hắn Quan Anh Kiệt.

Vô Cực Tử Thần gật đầu hài lòng. Lực ý chí của Lý Vân Dương rất mạnh, thật sự là mầm móng tốt khó gặp.

Mà khi ánh mắt của Vô Cực Tử Thần rơi xuống trên người Vương Hạo, trong lòng liền không nhịn được thở dài.

Nếu thời gian có thể trở lại, ông ta nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp nhận Vương Hạo tên đồ đệ này.

Bởi vì thiên phú của Vương Hạo là trước đây chưa từng gặp, chỉ cần trải qua sự điêu khắc tỉ mỉ của ông ta, tương lai nhất định có thể vượt qua ông ta.

Đáng tiếc người có được ác ma nhãn là Lý Vân Dương, mà không phải Vương Hạo.

.. . . .

Lục Đạo Luân Hồi.

Nhân Gian đạo.

Nơi này có Quỷ Hồn màu trắng phiêu đãng khắp chốn, bọn chúng du đãng chẳng có mục đích, dường như một chút ý thức cũng không có. Nhưng ánh mắt đỏ thắm đó lại hướng về phía thế nhân tự thuật, bọn chúng không dễ chọc.

Vương Hạo đứng trước một cái cửa lớn màu đỏ, cảm giác mình như con kiến hôi nhỏ nhoi. Đây là Lục Đạo Luân Hồi đi thông Địa Ngục Chi Môn của nhân gian.

Đồng thời, trên Địa Ngục Chi Môn còn có khắc rất nhiều phù văn thần bí, nhìn qua thì có cảm giác thần quỷ không thể xâm phạm.

Thanh âm của Lục Đạo vang lên:

- Vương Hạo, ngươi nhớ kỹ, ngươi chỉ có năm phút, nếu như hết năm phút ngươi vẫn chưa lĩnh ngộ Nhân Gian đạo thần thông, ta sẽ đưa ngươi về, bởi vì nhục thể của ngươi ở bên ngoài rất nguy hiểm.

- Biết rồi, dài dòng quá!

Vương Hạo phất tay áo, bắt đầu kêu gọi hệ thống:

- Đổi tiểu Cảm Ngộ đan cho ta!

- Leng keng, chúc mừng Túc Chủ hao tốn 20 ức mua tiểu Cảm Ngộ đan.

Lúc này, trong đầu Vương Hạo một khu không minh, khi nhìn về phía phù văn thần bí trên Địa Ngục Chi Môn, lại có cảm giác xem hiểu.

Đồng thời theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, Vương Hạo cảm giác giữa mình và Địa Ngục Chi Môn dường như đã thành lập nên liên hệ nào đó.

Lục Đạo tịnh địa.

Lục Đạo và A Tu La đang uống trà.

A Tu La cười ha hả nói:

- Tiểu tử này đúng là khoác lác, lại còn nói năm phút lĩnh ngộ Nhân Gian đạo thần thông, ta chưa từng thấy qua người nào thổi phồng mạnh như thế.

Lục Đạo cười khổ một tiếng:

- Tiểu tử này cái khác đều tốt, chỉ có điều làm người thực tế quá kiêu ngạo, thậm chí phải dùng cuồng vọng để hình dung, đây đối với sự trưởng thành sau này của hắn thật không tốt, cứng quá dễ gãy a!

A Tu La phất tay áo, lại cười nói:

- Không cần mày ủ mặt ê, chúng ta vừa lúc mượn cơ hội lần này khiến cho tiểu tử ấy hiểu rõ, làm người không nên quá lớn lối, người mềm yếu mới có thể không đánh bại.

Lục Đạo thở dài nói:

- Ta chỉ sợ, da mặt của tiểu tử này còn dày hơn so với tường thành, căn bản không coi ra gì, quay đầu liền quên mất.

A Tu La sửng sốt một chút, cảm giác Lục Đạo nói rất có lý.

Với cá tính không cần phải mặt mũi đó của Vương Hạo, đích xác có loại hiềm nghi không xem lúng túng ra gì.

- Vậy chúng ta làm sao mới có thể khiến cho tiểu tử này trí nhớ lâu chứ! ?

A Tu La không nhịn được hỏi.

Lục Đạo ngẫm nghĩ, đáp:

- Ta xem nếu không như vậy...

“Ầm ầm...”

Lời còn chưa dứt, một tiếng nổ thật to vang triệt toàn bộ Lục Đạo Luân Hồi.

- Chuyện gì xảy ra! ?

Lục Đạo, A Tu La kinh hãi, liền vội vàng đứng lên tra xét.

Nhưng chỉ chốc lát sau, Lục Đạo và A Tu La hoàn toàn sợ ngẩn người tại chỗ, chỉ thấy bên trong Nhân Gian đạo, Vương Hạo và Địa Ngục Chi Môn tất cả đều bạo phát ra một đạo hồng quang, dường như hô ứng lẫn nhau.

- Không thể nào!

Lục Đạo bị chấn động trong đầu trống rỗng.

- Má ơi, đây rốt cuộc là yêu nghiệt gì a!

Trong lòng A Tu La nháy mắt nguội lạnh phân nửa, chẳng lẽ ông ta thật sự sẽ thêm ra một người ông nội!?

Trong Địa ngục đạo.

Đầu Gỗ nhăn mày lại, lẩm bẩm nói:

- Tiểu tử Vương Hạo này không ngờ lại nắm giữ 4 môn Lục Đạo Luân Hồi thần thông, cái này cũng yêu nghiệt quá mạnh mẽ chứ hả? Tuy nhiên, ta phải tăng thêm tốc độ mới được, nhất định phải hoàn toàn nắm trong tay Lục Đạo Luân Hồi, đến lúc đó Sở Thiên Bá ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ.

Chỗ sâu Lục Đạo Luân Hồi.

Sở Thiên Bá chậm rãi mở mắt, khóe miệng không tự chủ lộ ra một chút nụ cười:

- Lão phu biết tiểu tử này tuyệt không phải vật trong ao, mười tám mười chín tuổi tuổi đời không ngờ lại lĩnh ngộ 4 môn Lục Đạo Luân Hồi thần thông, hắn nhất định mang Thiên Thánh Thần tộc nhất thống vũ trụ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.