Vũ trụ đen như mực.
Một cái lỗ đen thật lớn đang được tạo thành từ từ, đồng thời cái lỗ đen đó còn chứa đựng lực hấp dẫn cường đại, hết thảy chung quanh đều bị hút vào trong đó.
Mà ở cửa của cái lỗ đen, phi thuyền Hắc Long hào đang mở đủ mã lực bay ra phía ngoài, nhưng lực hút thực tế quá mạnh, khiến cho phi thuyền Hắc Long hào không có cách nào thoát ra.
Trong phi thuyền, Vương Hạo nhíu mày, nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ làm thế nào cũng không thể tiến vào Thứ Nguyên không gian.
- Bách Biến, chúng ta phải ra tay rồi!
Thu Lôi quát to một tiếng, một cổ khí tức kinh khủng bộc phát ra từ trong cơ thể.
Bách Biến gật đầu, đồng dạng bạo phát ra một cổ khí tức kinh khủng.
- Các người đây là muốn làm gì!? Chớ quên, tu vi của các người đã vượt qua Võ đế, không thể ra tay, nếu không không gian sẽ bị sụp đổ lần nữa...
Nhạc Huyên luôn miệng kêu lên.
- Yên tâm đi, chúng tôi biết phân tấc.
Thu Lôi gật đầu, sau đó cùng Bách Biến hai người hai tay dính chặt nhau trên phi thuyền Hắc Long hào.
Một giây kế tiếp, quanh thân phi thuyền Hắc Long hào được bọc lại một tầng hộ thuẫn trong suốt, đồng thời không tiếp tục không có cách nào tránh thoát lực hút của lỗ đen nữa, mà chậm rãi bay đi về bên ngoài cái lỗ đen đó.
- Thông minh, lợi dụng chân khí sinh ra lực đẩy cường đại, lại phối hợp thêm lực đẩy của Hắc Long hào, từ đó chạy thoát ra khỏi lỗ đen.
Lăng Tiêu ngạc nhiên nhìn Thu Lôi và Bách Biến, phát hiện con đường mà họ muốn đi còn rất dài, ít nhất thiếu kinh nghiệm cũng đủ để khiến hắn mất mạng.
Chỉ chốc lát, phi thuyền Hắc Long hào thoát khỏi lực hút của lỗ đen.
Nhưng ngay vào thời điểm mọi người đều cho rằng cuối cùng cũng có thể thở phào, Linh Linh ở phòng điều khiển đột nhiên bắt đầu kinh hoảng:
- Chúng ta có phiền toái lớn rồi, phi thuyền chịu không được chân khí của Võ đế quán thâu, đã nhanh chóng sắp vỡ ra rồi.
- Cái gì!?
Mọi người la hoảng lên.
Thu Lôi gãi gãi cái ót, lúng túng cười nói:
- Ta quên mất, vỏ ngoài phi thuyền của các người là dùng hợp kim cấp bốn chế tạo, có vẻ đúng là chịu không được chân khí của Võ đế.
- Nhớ kỹ, anh thiếu tôi một chiếc phi thuyền.
Vương Hạo liếc Thu Lôi một cái, sau đó ra lệnh:
- Linh Linh, tra tìm xem có tinh cầu nào gần nhất, chúng ta lên đó trước đã.
- Đi vào tinh cầu của dị tộc hả!?
Mọi người đều sửng sốt.
- Chẳng lẽ các người muốn nhìn phi thuyền bị tan rã trong vũ trụ sao?
Vương Hạo bĩu môi.
- Ai...
Mọi người thở dài, tuy rằng đi vào rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng trước mắt xem ra, cũng không có biện pháp khác, hơn nữa phi thuyền hư mất, bọn họ cũng cần tìm những phi thuyền vũ trụ khác mới được.
- Tìm được rồi, tinh cầu gần nhất là một cái tinh cầu cấp bốn có tên Thú Vương tinh.
Linh Linh ngạc nhiên kêu to lên, lấy trạng thái của phi thuyền Hắc Long hào trước mắt, bay đến nơi đó vẫn không hề có một chút vấn đề.
- Dị tộc cư ngụ trên Thú Vương tinh hẳn là một đám Bán Thú nhân, bọn họ nửa người nửa thú, chúng ta ngụy trang một chút rất dễ dàng trà trộn qua.
Thu Lôi ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- Nửa người nửa thú!?
Vương Hạo hết sức tò mò đối với dị tộc, liền vội vàng kéo Thu Lôi qua một bên, hỏi thăm về sự tình của Bán Thú nhân.
Còn ba cô gái Nhạc Huyên, Hạ Vi Vi, Tuyết Thiên Cầm đều kích động. Các cô lớn như vậy vẫn chưa từng thấy qua dị tộc là dạng gì nữa, bây giờ cuối cùng có thể gặp một lần rồi.
Thời gian không lâu, phi thuyền Hắc Long hào đi tới trước một cái tinh cầu khổng lồ, đồng thời phá vỡ tầng khí quyển, cấp tốc rơi xuống dưới.
Nhưng vào lúc này, ma sát sinh ra kình khí cường đại, khiến cho lớp vỏ cứng bên ngoài phi thuyền Hắc Long hào đột nhiên nổ tung vang lên một tiếng bịch, một cái lỗ hổng lớn xuất hiện, cơn lốc cuồng bạo không ngừng tràn vào.
- Ai ôi!!! Thỏ cục cưng tôi không có tay, không nắm giữ được đồ vật a...
Tiểu Bạch trong nháy mắt bị gió nhấc lên bay ra ngoài Hắc Long hào.
- Tiểu Bạch!
Vương Hạo kinh hãi, nắm lại cái tai thỏ của Tiểu Bạch, nhưng một giây kế tiếp, tốc độ gió to lớn khiến cho dưới chân Vương Hạo không vững. Một người một thỏ cứ như vậy trong nháy mắt bị mang bay ra khỏi phi thuyền Hắc Long hào.
- Vương Hạo!
- Sư đệ!
- Lão đại!
Mọi người hô lên một tiếng cả kinh, muốn đưa tay bắt lấy Vương Hạo, nhưng hết thảy chỉ xảy ra trong phút chốc, chờ bọn họ kịp phản ứng, Vương Hạo đã biến mất khỏi phi thuyền Hắc Long hào.
- Bách Biến anh đi tìm Vương Hạo, bọn họ giao cho tôi.
Thu Lôi chống lên chân khí hộ thuẫn, bảo vệ đám người Lăng Tiêu.
Bách Biến gật đầu, thả người nhảy một cái xuống phi thuyền Hắc Long hào.
Lúc này, Vương Hạo ôm Tiểu Bạch đang cấp tốc rơi xuống cả vùng đất, bên tai vang lên tiếng gió dồn dập.
- Xong đời rồi, không nghĩ tới thỏ cục cưng ta được thế nhân sủng ái, lại phải ngọc nát hương tan rồi.
Tiểu Bạch che mắt không dám nhìn tiếp nữa.
Vương Hạo đảo cặp mắt trắng dã, con thỏ này có biết dùng thành ngữ hay không, thỏ đực mà còn ngọc nát hương tan nữa chứ, ngươi chết không có gì đáng tiếc đi!
Một tiếng phịch, Tiểu Bạch đột nhiên cảm giác tốc độ hạ xuống trở nên chậm lại. Nó ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một cái dù để nhảy hiện ra ở đỉnh đầu của bọn họ.
- Chà, Vương Hạo, thỏ cục cưng em thực tế quá yêu anh rồi...
Tiểu Bạch dùng cái đầu nhỏ bé cọ cọ vào gò má của Vương Hạo.
- Không được ồn ào, ta cảm giác phiền phức của chúng ta mới bắt đầu.
Vương Hạo nhìn phía dưới, chỉ thấy cả vùng đất có hai nhóm nhân mã đang đại chiến, số lượng ít nhất có hơn ngàn người, hơn nữa hai phe đó đều không phải là người, một bên có đầu sói, là Lang nhân mà Thu Lôi nói, còn một bên mang một cái đầu trâu, thuộc về Ngưu Đầu nhân.
Thân thể Tiểu Bạch rụt vào trong lòng ngực Vương Hạo:
- Nghe nói những dị tộc này đối với nhân loại các người, vô cùng không hữu hảo có phải không vậy?
Vương Hạo gật đầu, căn cứ Thu Lôi nói, một khi nhân loại bước lên tinh hệ của dị tộc, chỉ cần bị phát hiện, rất ít có khả năng đào thoát, mà trong hai phe nhân mã phía dưới, tu vi Võ tông quả thật không ít.
Nếu phải đánh nhau, hắn chỉ có tu vi Võ sư cấp tám, nhất định thua thiệt lớn.
- Anh từ từ trao đổi với bọn họ, thỏ cục cưng ta ngủ trước cái đã.
Tiểu Bạch bị hù trực tiếp bò vào trong cái mũ sau lưng Vương Hạo, ngáp một cái, bắt đầu ngáy o o.
Vương Hạo đảo cặp mắt trắng dã, cái tật xấu hết ăn lại nằm của con thỏ này, rốt cuộc học ai vậy chứ!?
Lúc này, hai phe nhân mã cũng phát hiện Vương Hạo trên không trung, đồng thời đều tự giác ngừng chiến đấu.
- Đó là loài người đúng không?
Một tên Lang nhân nhíu mắt lại, loan đao trong tay đã rục rịch ngóc đầu dậy rồi.
- Các vị, không nên hiểu lầm, tôi không phải loài người, chúng ta đều là Bán Thú nhân.
Vương Hạo phất tay áo, thoáng một cái khởi động kỹ năng ngụy trang, trên đầu thay đổi hiện ra một đôi sừng trâu nhỏ.
- Thúi lắm, anh làm như ánh mắt lão tử mù vậy, nhìn không ra anh là loài người sao?
Một tên Lang nhân hầm hừ tức giận nói.
Sau khi Vương Hạo hạ xuống, thoáng một cái chạy tới bên phía Ngưu Đầu nhân, chỉ vào cái sừng trâu trên đầu mình nói:
- Tôi là Ngưu Đầu nhân, chỉ là có chút biến dị.
Ngưu Đầu nhân sửng sốt một chút. Cái sừng này cùng sừng của bọn họ giống vô cùng, chỉ có điều trình độ biến dị cũng quá triệt để rồi ha!? Hoàn toàn không tìm được một chút bộ dạng mà Ngưu Đầu nhân nên có a!?
- Oa oa...
Vương Hạo đột nhiên gương mặt khóc lên bi thống:
- Ta từ nhỏ bị loài người bắt đi, bọn họ hành hạ ta, giày xéo ta, ngược đãi ta, còn bắt ép phẫu thuật thẩm mỹ cho ta. Nếu không phải ta thề sống chết bảo vệ đôi sừng trâu này, ta cũng không có mặt mũi trở lại...
- Grừ...ừ...ừ Grừ...ừ...ừ. . . Loài người đáng chết!
Đám Ngưu Đầu nhân liên tục rống giận, huynh đệ nhà mình không ngờ lại bị loài người kéo đi phẫu thuật thẩm mỹ. Ngưu đầu vốn dĩ anh tuấn đẹp trai là vậy, không ngờ lại chỉnh sửa thành tiểu bạch kiểm của nhân loại rồi, loại chuyện như vậy làm sao có thể không nổi giận chứ!?