Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 599: Chương 599: Thuốc thần cấp chín




Dược Thần Hào.

Trong sòng bạc.

Ái Nhi nhìn những thẻ đánh bạc chồng chất trước mặt Vương Hạo giống như núi, cô không nhịn được mà nuốt nước miếng, vận khí này quả nhiên quá tốt.

Vương Hạo lại cười nói:

- Các vị có muốn đặt tiền cược mua trang cùng hay không? Tôi cảm thấy trang này tối thiểu phải mở 100 lần.

Vẻ mặt mọi người xung quanh khinh bỉ, sao có thể mở liên tiếp 100 lần trang được, anh cho rằng sòng bạc là nhà anh mở ra à?

Vương Hạo vuốt tay.

- Nếu các người không tin, vậy lát nữa đừng hối hận... tiếp tục mua trang cho tôi...

Đúng lúc này, từng tiếng kêu kinh ngạc vang lên từ phía xa.

- Hết tiền rồi, máy đánh bạc hết tiền rồi, bị con thỏ này lấy hết rồi.

- Mẹ nó, những máy đánh tiền này khó thắng như vậy, nó còn có thể vượt qua, con thỏ này có vận khí gì vậy?

- Đây là thỏ nhà ai vậy, tôi bỏ ra 1 trăm triệu thẻ đánh bạc để mua nó.

- Mua cái đầu anh, tiền con thỏ này thắng được sẽ không chỉ 1 trăm triệu thẻ đâu.

- Tôi nhớ ngay từ lúc đầu nó chỉ có một trăm thẻ.

- Điên rồi, con thỏ này điên rồi, kiếm lại gấp mười vạn lần.

- Đây đã là cái gì, bên kia còn có một người liên tiếp đặt ba mươi lần trang, dùng mấy nghìn thẻ và thắng được hơn hai mươi ngàn vạn.

- Bên kia có một người chơi luân bàn, một trăm thẻ đánh bạc kết quả thắng hơn 5 nghìn vạn.

- Mẹ nó, những người này đều là quái vật ở đâu tới vậy?

- Nếu như cứ tiếp tục như vậy, sòng bạc sẽ nhanh chóng không còn gì mất.

- Chưa dừng lại đó, tôi cảm thấy họ sẽ còn thắng thêm nữa, Dược Thần Hào đều sẽ về tay bọn họ.

-...

Đúng lúc này, một uy áp khủng khiếp đột nhiên hạ xuống.

Mọi người quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy một chàng trai đẹp trai với đôi cánh thiên sứ trên mặt mỉm cười bước về phía Vương Hạo.

Ái Nhi nhanh chóng đứng trước Vương Hạo ngăn cản, vẻ mặt cảnh giác nhìn chàng trai có đôi cánh thiên sứ này.

Ba người Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu thất kinh, nhanh chóng bỏ lại thẻ đánh bạc trong tay, vọt tới trước mặt Vương Hạo rút vũ khí của mình ra.

Tiểu Bạch lại nhảy lên trên vai của Vương Hạo, lấy ra Hỗn Độn Thanh Trúc đề phòng.

Chàng trai mỉm cười.

- Các người không cần khẩn trương như vậy, tôi không có ác ý.

Ái Nhi vẫn cảnh giác nói:

- Anh là ai, tới đây làm gì?

Nam tử tự giới thiệu bản thân mình:

- Tôi là Ba Nhĩ, là người quản lý của Dược Thần Hào, mọi người gọi tôi là Ba Nhĩ tổng quản, tôi tới là muốn đưa ra một khoản giao dịch với vị tiểu huynh đệ này.

- Giao dịch?

Vẻ mặt Vương Hạo nghi ngờ.

Ba Nhĩ khẽ gật đầu.

- Đám người của tiểu huynh đệ có vận khí nghịch thiên, sòng bạc chúng tôi thực sự không có cách nào tiếp nhận, cho nên muốn sử dụng một lọ thuốc cấp chín, đổi lại tiểu huynh đệ và bằng hữu của anh sẽ không bước vào sòng bạc nữa.

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó xì xào bàn tán những tiếng thảo luận vang lên.

- Khốn khiếp, lại có thể chỉ cho một lọ thuốc cấp chín, thực sự kiếm lời quá.

- Kiếm lời cái đầu anh! Với vận khí của tiểu tử này, không chỉ một lọ thuốc cấp chín, cho dù là năm sáu lọ thuốc cấp chín cũng không có vấn đề gì.

- Điều kiện tiên quyết là hắn có thể tiếp tục thắng, nhưng bây giờ Ba Nhĩ tự mình đứng ra, đây coi như là cảnh cáo.

- Không sai, nếu như tiểu tử này còn không biết điều, rất có thể sẽ phải dùng vũ lực.

- Tôi cảm thấy không đến mức phải dùng vũ lực, dù sao tiểu tử này chỉ là vận khí tốt, Dược Thần Hào không có lý do để động thủ với hắn.

- Có đạo lý, nếu như Dược Thần Hào vô duyên vô cớ động thủ, như vậy uy tín của bọn họ sẽ bị hủy hoại, lần sau người tới đây nhất định sẽ vô cùng ít.

- Không sai, nếu như Dược Thần Hào dám động thủ, điều này chứng tỏ bọn họ đã thua rồi.

- Lần này có kịch hay để xem, xem thiếu niên này lựa chọn như thế nào.

- Tôi cảm thấy hắn hơn phân nửa sẽ thỏa hiệp, dù sao vẫn phải để lại danh dự cho Dược Thần Hào.

- Có đạo lý!

-...

Vẻ mặt Vương Hạo khinh bỉ nói:

- Thứ thuốc cấp chín này, bình thường tôi đều sử dụng làm nước súc miệng, anh cảm thấy tôi thiếu thốn sao?

Tất cả mọi người ở đó đều cảm thấy rất khó chịu, cảm thấy tên tiểu tử này đang bốc phét, ngay cả lời nói dối cũng chẳng thèm chuẩn bị chút nào.

Vương Hạo híp mắt, giống như hổ đói rình mồi, nhìn chằm chằm vào Ba Nhĩ.

- Vẻ mặt anh như vậy là sao, lẽ nào anh cho rằng tôi là người từ nhỏ là thành viên của đội Thiếu Tiên, lớn lên là một chính nhân quân tử, một trong mười thanh niên lớn được vũ trụ bình chọn lại nói dối sao?

Ba Nhĩ cảm thấy khó chịu, cảm thấy tiểu tử này không phải là không biết xấu hổ, là đặc biệt không biết xấu hổ.

Nếu không phải vừa có thuộc hạ báo lại, nói Vương Hạo và Đại Dược Tiên có quen nhau, hắn sớm đã dùng thủ đoạn của mình để đuổi họ ra ngoài, làm gì có chuyện ở đây từ tốn nói chuyện chứ?

Đồng thời, Ba Nhĩ cũng hết sức tò mò, vì sao Đại Dược Tiên phải gọi Vương Hạo là tiền bối?

Ái Nhi kéo Vương Hạo lại, đỏ mặt nói:

- Vương Hạo đại nhân chú ý thân phận của anh, chúng tôi cũng không muốn mất mặt.

- Hừ, thậm chí ngay cả cô cũng không tin tôi!

Vương Hạo hầm hừ nói:

- Vậy thì hôm nay tôi sẽ cho cái người thấy, cái gì gọi là thuốc thần cấp chín.

Vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó trong nháy mắt yên tĩnh không tiếng động, sau đó bộc phát ra những tiếng cười châm chọc.

- Ha ha, thuốc thần cấp chín? Tôi không nghe lầm chứ!

- Chỉ là một tên tiểu tử như vậy, tại sao có thể là thuốc thần cấp chín?

- Nếu như hắn là thuốc thần cấp chín, tôi đã có thể điều chế thuốc cấp mười rồi.

- Hiện tại thuốc cấp chín đều do những Dược Tiên cấp tám được gia nhập Long Mạch mới có thể điều chế được, một mình tên tiểu tử xấu xa như hắn cho dù bắt đầu luyện tập từ trong bụng mẹ, cũng không có khả năng đạt được đến Dược Tiên cấp tám.

- Cũng không hoàn toàn là kiệt tác của các Dược Tiên cấp tám, chủ nhân của Dược Thần Hào chính là thuốc thần cấp chín, hắn cũng có thể điều chế thuốc cấp chín.

- Không sai, chủ nhân hiện tại của Dược Thần Hào chính là Dược Thần cấp chín duy nhất trong vũ trụ.

- Cho nên tổng kết lại sẽ phát hiện, tiểu tử này chính là đang khoác lác.

- Hơn nữa khoác lác cũng không sao, nhưng hắn lại còn chưa từ bỏ ý định muốn tiếp tục nói phét tiếp.

- Ai, những người trẻ bây giờ thực sự ham vinh quang hư ảo, nói năng tuỳ tiện.

-...

Ba Nhĩ đảo mắt một vòng, lại cười nói:

- Nếu như anh có thể điều chế ra thuốc cấp chín, sòng bạc kia vẫn sẽ mở ra cho anh, tuyệt đối không ai đuổi các người ra ngoài, mà nếu như anh không điều chế được, vậy thì về sau anh không được đến sòng bạc nữa anh thấy sao?

Vương Hạo sảng khoái gật đầu nói:

- Nếu đã như vậy, vậy anh nên để tôi chuẩn bị những dược liệu để điều chế thuốc cấp chín!

- Được!

Ba Nhĩ thoáng lộ ra vẻ cười khinh bỉ, cảm giác tiểu tử này thật là một tên ngốc, cho hắn thuốc cấp chin cũng không cần, không cần phùng má mà giả làm người mập.

Lăng Tiêu không nhịn được kéo Vương Hạo lại, vẻ mặt lo lắng nói:

- Sư đệ, nếu như tôi nhớ không lầm, cấp bậc dược sư của anh là Dược Đế cấp năm, làm sao có thể điều chế thuốc cấp chín gì đó chứ?

Vương Hạo nhún vai.

- Ai biết có thể điều chế ra được hay không, cứ thử vận khí một lần rồi tính tiếp.

- Thử vận khí một lần?

Lăng Tiêu kinh sợ đứng ngây ra tại chỗ, hoàn toàn hết chỗ nói nổi với Vương Hạo.

Thứ thuốc này trước giờ nếu có thể thì đã điều chế được, không thể thì là không thể, làm gì có chuyện thử vận khí một lần chứ?

Rất nhanh, những thảo dược để điều chế thuốc cấp chín đều đã được mang đến.

Ba Nhĩ lại cười nói:

- Đây là những thảo dược mà thuốc thần cấp chín cần có để điều chế, thuốc thần cấp chín cần phải điều chế trong hai giờ, xác suất thành công là ba mươi phần trăm, tôi hiện tại đã cho anh năm phần, còn cho anh thêm ba canh giờ nữa, nếu như không điều chế được, từ nay về sau anh không thể vào sòng bạc.

- Tôi điều chế thuốc từ trước đến nay đều không vượt quá nửa giờ.

Vương Hạo tràn đầy tự tin nói.

- Nửa giờ?

Ba Nhĩ không nhịn được cười lớn tiếng, đây là lần đầu tiên hắn thấy một người thích nói phét đến vậy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.