- Nguyên soái, căn cứ theo tin tức chúng tôi lấy được, con thỏ này là do Vương Hạo nuôi.
Diệp Thiên Hùng liền vội vàng nói.
- Lại là Vương Hạo!
Triệu Khôn nhíu mày lại. Người thiếu niên này đã bị nhốt lại rồi, có thể nuôi thỏ lại còn có thể làm cho ông ta không sống yên được sao?
- Nguyên soái, chúng tôi đã hạ lệnh tìm con thỏ kia trên Bình Dân tinh rồi.
Đỗ Minh nói.
- Tìm cái rắm!
Triệu Khôn hừ một tiếng, Bình Dân tinh có thể nói là tinh cầu cấp bốn, thể tích lớn cực kỳ, ở phía trên đó tìm người còn tạm được, giờ đi tìm thỏ, ai có thể phân ra con thỏ nào là con thỏ nào! ?
Diệp Thiên Hùng do dự một chút, đi tới bên cạnh Triệu Khôn, thấp giọng nói bên tai ông ta:
- Nguyên soái, con tôi Diệp Thanh nói cho tôi biết một tin tức, Vương Hạo mượn danh nghĩa so đấu thi từ, tụ tập lại những đại văn hào ấy trên Song Tử tinh, sau đó hạ độc cho bọn họ, quay loại phim bất nhã đó.
- Còn có loại chuyện như vậy! ?
Triệu Khôn cau mày, suy tính, chẳng lẽ Vương Hạo là muốn dùng những đoạn phim bất nhã kia, bức bách đại văn hào thả Thu Lôi ra! ?
Nhưng cái này nói không thông, Thu Lôi thuộc về tội phạm đỉnh cấp, cho dù những đại văn hào này liên thủ, cũng không thể cứu người ra a!
Diệp Thiên Hùng gật gật đầu:
- Căn cứ tin tức của con tôi, những đại văn hào ấy đã thỏa hiệp, mang bộ cơ giáp có trang bị não cảm ứng từ xa kia đi. Đó chính là do Vương Hạo yêu cầu bọn họ lấy đi từ trên Quân tinh.
- Tiểu tử này không giống như là tới cứu người đó a! ?
Vẻ mặt Triệu Khôn vô cùng nghi hoặc, từ tình huống trước mắt mà xét, Vương Hạo làm nhiều chuyện như vậy, hoàn toàn là hướng về phía cơ giáp của Diệu Thiên Liên bang.
Hơn nữa kế hoạch của hắn còn rất thành công, bất kể là cự hình cơ giáp cấp năm, hay là cơ giáp cấp bốn, hoặc là trang bị não cảm ứng từ xa, đều đã bị hắn lấy vào trong tay.
Đồng thời những cơ giáp này một khi ly khai Song Tử tinh, như vậy Diệu Thiên Liên bang sẽ ở vào trạng thái cực kỳ bị động, thậm chí Tinh Tế Liên bang thoáng một cái khai chiến cũng rất có thể.
Đúng lúc này, một thanh âm phách lối truyền đến từ bên ngoài:
- Nhường ra, lão đầu họ Triệu đâu?
Triệu Khôn ngẩng đầu nhìn ra cửa, chỉ thấy một người trung niên nam tử phẫn nộ dẫn theo một thiếu niên đầu heo đi vào.
Cái thiếu niên đầu heo này chính là Tống Kiệt, sau khi bị Tiểu Bạch dùng Lưu Manh quyền hành hung xong, mặt mũi đã nhìn không ra bộ dáng như lúc trước nữa rồi.
Mà nam nhân trung niên chính là cha của Tống Kiệt, Thiên Hồng Nguyên soái của Diệu Thiên Liên bang, Tống Thành.
- Tống Thành, anh dám xông vào phòng làm việc của tôi? !
Sắc mặt Triệu Khôn trong nháy mắt lạnh xuống, tên tiểu bối này thực tế rất không coi ai ra gì rồi.
- Hừ!
Tống Thành bĩu môi khinh thường:
- Tôi là tới nói cho ông biết, phía trên quyết định cho ông đi nghỉ ngơi một chút, hiện tại Song Tử tinh do tôi thống lĩnh.
- Anh nói cái gì, ai dám khiến cho Nguyên soái đi nghỉ ngơi?
Hai người Diệp Thiên Hùng, Đỗ Minh thoáng một cái quát hỏi Tống Thành. Bọn họ là tâm phúc của Triệu Khôn, cũng là tiểu đệ, lão đại bị làm nhục làm sao có thể nhịn.
Triệu Khôn giơ tay lên, ngăn hai người lại, nheo mắt quan sát Tống Thành:
- Tôi ngày hôm qua mới vừa liên lạc qua với phía trên, nói muốn dùng mấy hài tử này để bóc lột Tinh Tế Liên bang, nhưng hôm nay lại cho tôi đi nghỉ ngơi, đây có phải có nghĩa là phía trên không có ý định thả mấy hài tử này hay không?
Tống Thành cười lạnh nói:
- Ông đã già, đã không có hùng tâm, chỉ biết hoà đàm, sở dĩ phía trên để cho ông về nhà dưỡng lão.
- Đị... mẹ nó cái rắm thối, thời điểm Nguyên soái chúng tôi đánh trận, anh con mẹ nó còn chưa ra đời nữa.
Diệp Thiên Hùng lửa giận ngút trời, muốn tiến lên đánh cái tên khốn nạn này.
- Tống Thành, anh khóe miệng sạch sẽ một chút, Nguyên soái chúng tôi còn chưa tới phiên anh chỉ chỉ chõ chõ ở chỗ này.
Hai tròng mắt Đỗ Minh hiện lên hung quang, có lòng kích động muốn tiến lên chém chết tên khốn nạn này.
- Ha ha. . .
Triệu Khôn đột nhiên cười ha hả:
- Tốt, tốt, tốt, nếu như phía trên đã quyết định, lão phu chỉ đành trở về nghỉ ngơi một chút.
- Nguyên soái! !
Gương mặt Diệp Thiên Hùng, Đỗ Minh đầy vẻ bất ngờ nhìn Triệu Khôn, làm sao có thể dễ dàng đem quân quyền giao ra như vậy chứ!
Triệu Khôn phất tay áo, sau đó nhấc chân đi ra khỏi phòng làm việc.
Hai người Diệp Thiên Hùng, Đỗ Minh thấy thế, không dám nói thêm cái gì, vội vàng đi theo. Nếu Triệu Khôn quyết định về nhà nghỉ ngơi, vậy bọn họ cũng đúng lúc trở về nghỉ ngơi một chút, hơn nữa, bọn họ cho dù lưu lại, Tống Thành có dám dùng bọn họ không! ?
- Già rác rưỡi!
Tống Thành khinh thường cười cười, trước khi hắn tới đây đều đã làm tốt chuyện dùng vũ lực bắt Triệu Khôn giao ra binh quyền, thế nhưng ai có thể nghĩ tới Triệu Khôn không ngờ lại không một chút phản kháng nào, thật là làm mất mặt người làm lính của Diệu Thiên Liên bang rồi.
Triệu Khôn trước khi ra cửa, quay đầu lại nói một câu:
- Nói cho anh một câu, lão phu lớn tuổi rồi, đầu óc không dễ xài, rơi lên cái bẫy của người ta, mất mấy chục chiếc cơ giáp, chẳng qua là cũng may bọn chúng vẫn còn trên Bình Dân tinh. Hiện tại Thiên Hồng Nguyên soái anh đến rồi, tôi nghĩ bọn chúng nhất định không có cách nào ly khai phạm vi Song Tử tinh.
- Đó là dĩ nhiên, có bổn soái ở chỗ này, trên Bình Dân tinh cho dù là một cây kim cũng đừng hòng mang đi.
Tống Thành đắc ý cười.
- Vậy cũng tốt, vậy cũng tốt. . .
Triệu Khôn mỉm cười gật đầu, sau đó quay đầu ly khai.
Bọn họ đi rồi, Tống Kiệt sưng mặt sưng mũi không thể chờ đợi nói:
- Cha, con sẽ đi ngay bây giờ tìm đám thiên tài Tinh Tế Liên bang kia để báo thù.
- Đi đi! Chỉ cần không chết người, tùy con xử bọn họ thế nào cũng được.
Tống Thành nhìn bộ dạng của Tống Kiệt, lại nổi lên cơn tức giận. Hắn không nỡ đánh con trai của mình như thế, không ngờ đám người này lại cứ dồn vào chỗ chết mà đánh.
- Con sẽ không giết bọn họ, con muốn khiến cho bọn họ hối hận đã đi tới trên cái thế giới này.
Tống Kiệt sắc mặt dữ tợn đáng sợ, giống như hung thú sắp cắn người.
. . .
Trên Quân tinh, một chiếc phi thuyền đang bay thật nhanh ở tầng trời thấp.
Bên trong phi thuyền này đang ngồi ba người Triệu Khôn, Diệp Thiên Hùng, Đỗ Minh.
Diệp Thiên Hùng không nhịn được hỏi:
- Nguyên soái sở dĩ nhường ra quân quyền, là không muốn bị dính líu! ?
Triệu Khôn gật đầu nói:
- Bất kể là cái con thỏ mang Thứ Nguyên không gian kia, hay là những đoạn phim bất nhã của những đại văn hào ấy, đều là phi thường khó xử lý. Những chuyện này nếu có cái nào xử lý không tốt, vậy coi như không phải là chuyện nhỏ a!
Hai người Diệp Thiên Hùng, Đỗ Minh vội vàng gật gật đầu, nếu như thỏ chạy rồi, như vậy cái này cũng có nghĩa là kỹ thuật mũi nhọn của Diệu Thiên Liên bang bị tiết lộ, phía trên nhất định sẽ rất giận dữ.
Mà đoạn phim bất nhã nếu lộ sạch, không chỉ làm mất mặt Diệu Thiên Liên bang bọn họ, còn chọc giận những đại văn hào ấy.
Cho dù hai chuyện giải quyết tốt đẹp, cái này giống như cũng không có bất kỳ chỗ tốt nào, dù sao vấn đề cơ giáp xuất hiện ở tự thân bọn họ, phía trên không trách tội đã không tệ rồi, làm gì còn có chỗ tốt.
Về phần đoạn phim bất nhã của đại văn hào, hay là coi như không hề biết cho thỏa đáng, nếu không ai biết những đại văn hào cần mặt mũi này sẽ làm ra những chuyện gì! ?
Vừa nghĩ như thế, rõ ràng là hoàn toàn tốn công mà không có kết quả tốt gì, còn không bằng núp xa xa, về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt mới là vương đạo.
- Chẳng qua là, khiến cho lão phu không nghĩ tới chính là, phía trên lại có thể quyết định khai chiến cùng Tinh Tế Liên bang.
Triệu Khôn thở dài, ông ta cực kỳ không coi trọng việc khai chiến ngay bây giờ cùng Tinh Tế Liên bang.
- Đoán chừng phía trên cảm thấy, bắt được mấy hài tử này, có thể khiến cho Tinh Tế Liên bang có chút kiêng kỵ a!
Đỗ Minh gãi gãi cằm nói.
- Nếu như là như vậy, phía trên kia tất cả đều là một đám ngu si ngớ ngẩn!
Triệu Khôn hừ một tiếng:
- Tinh Tế Liên bang vì mấy hài tử này đích xác sẽ khai chiến, nhưng tuyệt đối sẽ không vì mấy hài tử này mà thỏa hiệp.
Hai người Diệp Thiên Hùng, Đỗ Minh gật gật đầu, mấy hài tử này cho dù thiên phú có mạnh mấy đi nữa, cũng không có cách nào ảnh hưởng đến loại đại chiến giữa các vì sao này.
Nếu như song phương khai chiến, bọn họ kéo những hài tử này tới tiền tuyến, bức bách Tinh Tế Liên bang đầu hàng, đoán chừng nghênh tiếp bọn họ sẽ không là đàm phán, mà là đạo đạn dày đặc trời đất. . .