Tinh Tế liên bang, Đế tinh, phủ Tổng thống.
Nhóm người Võ thánh tập hợp toàn bộ vào một chỗ, đang nghe tin tức được tiền phương truyền về.
- Gần đây Diệu Thiên liên bang trưng binh ở biên giới rồi, các người biết tại sao không!?
Tổng thống nhẹ giọng hỏi.
Nhóm Võ thánh lắc đầu, bày tỏ bản thân mình không hề biết.
Tổng Thống nhìn về phía Thu Linh Hàn ngồi ở cuối cùng, hít sâu một cái hỏi:
- Thu Linh Hàn, cô không tính giải thích với mọi người một chút sao?
Thu Linh Hàn xoa nhẹ chân mày, rốt cuộc vẫn không tránh khỏi, đồng thời trong lòng cô hận không thể kéo tên tiểu tử Vương Hạo kia đến đây đánh một trận cho hả giận. Cô là bảo Vương Hạo đi cứu người, không phải bảo hắn đi cho nổ Tù tinh a!
Lần này gây ra động tĩnh lớn như vậy, cho dù Thu Lôi thành công vượt ngục, có thể chạy hay không vẫn là số kiếp chưa biết rồi.
- Căn cứ vào tin tức tình báo mới nhất mà tôi nhận được, mấy tên tiểu tử kia đã thành công cứu ra Thu Lôi, nhưng đồng thời bọn họ cũng cho nổ Tù tinh, khiến cho Diệu Thiên liên bang tiến vào trạng thái giới nghiệm cấp một.
Thu Linh Hàn thở dài, thật thà ngoan ngoãn thông báo.
- Cái gì!? Nổ Tù tinh!?
Tất cả Võ thánh ở đây đều hô lên cả kinh. Tinh Tế liên bang cũng có Tù tinh, trình độ nghiêm mật mạnh bao nhiêu bọn họ cũng đều biết, nhưng bây giờ lại có người nói với bọn họ, Tù tinh bị mấy tên nhóc chỉ có tu vi Võ sư kia đánh nổ, cái này xác định không phải ngày Cá tháng Tư!
Nói thật, vốn là bọn họ nghe được Thu Linh Hàn bảo mấy tiểu tử kia đi cứu người, căn bản không để ở trong lòng chuyện này.
Dù sao mấy tiểu tử kia làm sao có thể sẽ cứu được người ra từ trên Tù tinh nghiêm mật như thế, tối đa cũng chỉ đi vào trong đó chơi trò đả tương du (chơi cho có vậy thôi), tiếp theo kiến thức một chút về phong thổ của Diệu Thiên liên bang, sau nữa sẽ lắc lè cái đít quay trở về.
Điều lo lắng nhiều nhất bỗng chốc mấy tiểu tử kia vạn nhất bại lộ thân phận, bị bắt thì phải làm gì bây giờ.
Nhưng bây giờ Thu Linh Hàn nói, mấy tiểu tử kia không chỉ có cứu được người, còn nổ Tù tinh, điều này khiến cho đầu óc bọn họ trong nháy mắt như nằm mộng, hiển nhiên không hiểu nổi chuyện lớn như vậy, làm sao làm ra được!?
Tổng Thống thở mạnh ra:
- Tin tức mà ta nhận được cũng giống vậy. Mấy tiểu tử kia không hề biết tại sao làm vậy, không ngờ lại làm tê liệt Quân tinh trông coi Tù tinh, các loại thiết bị công nghệ cao toàn bộ mất tác dụng.
- Toàn bộ mất tác dụng!?
Nhóm Võ thánh lại cả kinh, ngay cả Tổng Thống nói xong, bày tỏ đó thật sự không phải là đang nói đùa.
Nhưng công nghệ cao trên Quân tinh, bị mất tác dụng toàn bộ, loại chuyện như vậy có khả năng sao!?
Tổng Thống tiếp tục nói ra:
- Hơn nữa ta còn nhận được tin tức, lần này mấy tiểu tử kia, không chỉ có cứu được Thu Lôi, còn lấy được 1 chiếc cự hình cơ giáp cấp năm, cùng với 1 chiếc cơ giáp điều khiển từ xa có chứa cảm ứng não.
- Cái gì!?
Võ thánh ở đây hoàn toàn bị kinh ngạc rồi, đồng thời cũng bắt đầu hoài nghi, Diệu Thiên liên bang có phải đã hoàn toàn hủ bại rồi chăng? Nếu không mấy tiểu tử kia sao lại cứu được người ra từ ngục giam nghiêm mật, còn lấy được kỹ thuật cơ giáp mũi nhọn như thế.
- Từ biện pháp mà những tiểu tử đó nghĩ ra lấy được cơ giáp, lão phu khẳng định đây là việc của Quân bộ Lý Vân Dương chúng tôi làm được.
Một vị Quân bộ Võ thánh tay vuốt chòm râu bật cười ha hả.
Vừa dứt lời, ánh mắt khi dễ của các Võ thánh còn lại đua nhau quăng tới.
Một tên Võ thánh của nhóm Mạo Hiểm giả lạnh giọng hừ một tiếng:
- Nhạc Huyên là con gái của Nhạc Viễn Quang, là đồ tôn của Trần lão. Cô trời sanh đã có tinh thần mạo hiểm, cho nên những chuyện này nhất định là Nhạc Huyên làm.
- Thúi lắm!
Một vị Võ thánh của phủ Tổng thống xì một tiếng khinh miệt:
- Lăng Tiêu là nhân vật thiên tài được bồi dưỡng trọng điểm tương lai của phủ Tổng thống chúng ta, từ nhỏ tiếp thu giáo dục bậc cao, có thể nói là văn võ song toàn, loại chuyện như vậy tuyệt đối là cậu ta làm.
Một vị Võ thánh của công ty Thiên Hỏa nhìn không được nữa:
- Các người không nên nói bậy nói bạ nữa. Tuyết Thiên Cầm là Ám Linh thể, là đồ đệ thân truyền của đại tiểu thư. Lần này lẻn vào Quân tinh phá đổ nó, sau đó lại đi Tù tinh cứu người, nhất định đều là công lao của cô ấy.
Tô Mộc cùng với bốn vị hiệu trưởng liếc mắt lẫn nhau, tất cả đều nhìn ra ý nghĩ của đối phương. Lần này nhất định đều là Vương Hạo tiểu tử quỷ đó giở trò.
Mấy tên nhóc còn lại tuy rằng thiên phú, nhưng suy nghĩ của bọn chúng vẫn thuộc về trung quy trung củ, không có khả năng có lối suy nghĩ thiên mã hành không giống Vương Hạo, làm ra công việc bề bộn như vậy.
Chỉ có điều khiến cho bốn vị hiệu trưởng không nghĩ tới chính là, Vương Hạo không ngờ lại có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy.
Lúc này Phó hội trưởng của hội Dược phẩm, Băng Xảo liếc Thu Linh Hàn, thấp giọng hỏi:
- Không phải là thằng bé Vương Hạo đó chứ!?
Thu Linh Hàn cười khổ gật đầu:
- Không sai, đây hết thảy sự tình đều là Vương Hạo làm ra. Mấy đứa nhóc còn lại đều là hạng người theo cho có, toàn bộ đều là một mình Vương Hạo biểu diễn.
- Cái gì!?
Nghe vậy, những Võ thánh khác mất hứng. Sao gọi hài tử nhà bọn họ là hạng người theo cho có chứ, Thu Linh Hàn này có biết nói chuyện hay không?
Khụ khụ. . .
Tổng Thống tằng hắng một cái, giơ tay đè xuống tỏ ý mọi người im lặng.
- Thu Linh Hàn nói không sai. Tin tức mà ta nhận được cũng đã nói, lần này bất kể là giúp Thu Lôi vượt ngục, hay là có được cơ giáp mũi nhọn của Diệu Thiên liên bang, đều là công lao của một mình Vương Hạo.
Tổng Thống nhẹ giọng nói.
Nhưng trong đầu lại đang suy tư, phải làm sao lôi kéo được Vương Hạo từ Công hội Dược phẩm đến phủ Tổng thống bọn họ.
Năm đó ông ta hết sức coi trọng Vương Thiên Dật, cho rằng người này sẽ là đệ nhất thị vệ trưởng của phủ Tổng thống bọn họ. Thế nhưng người tính không bằng trời tính, cuối cùng Vương Thiên Dật lại không ngờ đi Quân bộ trở thành Nguyên soái.
Hiện tại gặp thiên tài cường đại hơn Vương Thiên Dật, ông ta nói thế nào cũng không thể bỏ qua.
Chỉ có điều trên tài liệu viết, 17 tuổi trở thành Dược vương cấp bốn, chỉ riêng điều này thôi, đoán chừng Công hội Dược phẩm dù chết cũng sẽ không buông tay, tuy nhiên ông ấy vẫn chưa cam tâm, muốn thử một lần.
- Không thể nào, Vương Hạo là gì, làm sao có thể mạnh hơn so với Lý Vân Dương!
Quân bộ Võ thánh khuôn mặt không tin.
- Đúng vậy, Nhạc Huyên có thể nói là con gái của Nhạc Viễn Quang và Vân Sơ Dao, làm sao có thể cho một tên nhóc không có danh tiếng gì theo cho có chứ!?
Võ thánh của Công hội Mạo hiểm gương mặt chê cười, hiển nhiên cũng không tin.
- Tổng Thống, Lăng Tiêu là người của phủ Tổng thống chúng ta, ngài sao có thể lấy tay bắt cá
a đâu!?
Võ thánh của Phủ Tổng thống cho ông ấy một ánh mắt khó chịu.
Tổng Thống bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ thở dài:
- Các vị, Vương Hạo cũng không phải là tiểu tử không có danh tiếng gì. Cậu ta là con trai của Vương Thiên Dật.
- Con trai Vương Thiên Dật? Là cậu nhóc năm đó bị đuổi ra khỏi Học viện Hoàng Gia, sau đó lại bị đuổi ra khỏi Đế tinh hả!?
Võ thánh ở đây đột nhiên kịp phản ứng. Đối với chuyện năm đó bọn họ đều biết, chỉ có điều đấy cũng là chuyện sau đó, tuy rằng bọn họ cho rằng Quân bộ và Học viện Hoàng Gia làm thật quá mức.
Nhưng lúc đó Vương Thiên Dật đã mất tích, ai còn đứng ra giúp một đứa bé chứ!?
- Vương Hạo đó có tài đức gì, không chỉ làm nổ banh Tù tinh, còn lấy được cơ giáp mũi nhọn của Diệu Thiên liên bang sao!?
Hai tròng mắt của Quân bộ Võ thánh lóe ra một đạo ánh sáng lạnh, tay siết chặc, có thể nhìn thấu nội tâm cũng không an tĩnh.
Dù sao năm đó Vương Thiên Dật thiên phú rành rành trước mắt mọi người, nếu Vương Hạo kế thừa thiên phú của người này, như vậy sau trăm năm, một cường giả cái thế xuất thế, Quân bộ bọn họ bất kể thế nào xem cũng sẽ có phiền toái.
Đồng thời, Quân bộ Võ thánh cũng vô cùng buồn bực. Năm đó bọn họ thấy Vương Hạo không thích tu luyện, hơn nữa cấp bậc dược phẩm ngay cả dược đồ cấp một đều không đạt được, cho nên mới đồng ý cho cậu ta đi khỏi Học viện Hoàng Gia, để tránh người này ném đi mặt mũi của Học viện Hoàng Gia.
Nhưng bây giờ Vương Hạo không chỉ đã trở thành đệ nhất thiên tài dược tề sư của Công hội Dược phẩm, lại còn bày mưu tính kế sự kiện vang trời cướp ngục giam cứu người lần này. Nếu Vương Hạo cũng dùng chiêu thức ấy đối với Quân bộ, vậy thì mặt mũi này Quân bộ đã có thể đánh mất quá độ rồi. . .