Vũ Trụ Vô Địch Nửa Nông Dân

Chương 8: Chương 8: Chuyện cũ của nguyễn linh trúc




Tất cả các đại tư bản phản loạn cùng với người liên quan đều bị xử quyết toàn bộ gia tộc, đúng là gà chó không tha, ngay cả bí mật tình nhân đang mang thai hay bí mật con riêng cũng bị tìm ra xử quyết.

Vì điều không ít tổ chức nhân quyền nhân đạo hoạt động nhảy ra lên án cùng với biểu tình bạo động, những tổ chức này trước đây có không ít bóng dáng của đại tư bản.

Bọn họ nghĩ rằng mang lên mác nhân quyền nhân đạo, cùng lôi kéo một đám ngu xuẩn dân chúng ra làm bình phong, thì có thể đứng ở đạo đức điểm cao để chống lại Chính Phủ Liên Hiệp.

Nhưng không ngờ chỉ cần nổi lên liền lập tức bị bạo lực đàn áp, Chính Phủ Liên Hiệp cho phép giết bất luận tội, chỉ cần là tầng lớp lãnh đạo tổ chức thì cả nhà gà chó không tha. Những người khác hoặc đi tù hoặc phải bị trưng binh bắt buộc.

Đẫm máu huyết tinh, nhanh, chuẩn, tàn nhẫn!

Sơ ước tính số lượng người nhà phải chết chung gần 10 triệu người. Con số khiến cho bất kỳ ai cũng rét run sợ hãi.

Chỉ trong vài tiếng đồng hồ phản loạn đã bị Chính Phủ Liên Hiệp trấn áp hoàn toàn.

Sau đó phát ra quan điểm thông cáo.

“Chính Phủ Liên Hiệp thành lập nhằm mục đích đoàn kết toàn nhân loại. Nhân loại chỉ có thể đoàn kết để đấu tranh cho sinh tồn của toàn nhân loại.

Nhân loại trước mặt sắp phải đối diện là một hồi Chủng tộc chiến tranh.

Chủng tộc chiến tranh không có chính nghĩa không có tà ác, chỉ có chiến tranh, thắng hoặc bị mai một.

Nhân loại không có bất kỳ lựa chọn nào khác.

Vì toàn bộ chủng tộc sinh tồn Chính Phủ Liên Hiệp có thể bất kể đại giới bất kể thủ đoạn.

ĐÂY LÀ CUỘC CHIẾN QUYẾT ĐỊNH SINH TỒN CỦA TOÀN BỘ CHỦNG TỘC!”

Mấy năm nay nhờ có chính sách thép của Chính Phủ Liên Hiệp mà chính trị xã hội cực kỳ ổn định các loại khủng hoảng gần như không xảy ra. Dù xảy ra cũng được xử lý với hiệu suất cực nhanh.

Chỉ là nhân tính khó lường, dù cho mạo phải diệt tộc nguy hiểm cũng không ít kẻ bất chấp tất cả. Hoặc vì lực lượng hoặc vì tiền tài mà đầu người cuồn cuộn rơi xuống.

Mặc dù xử lý đại tư bản nhưng khoa học kỹ thuật không những không bị thụt lùi mà càng phát triển nhanh chóng. Không có thu mua không có chèn ép thiên tài nổi lên lớp lớp. Thiếu tiền phát triển Chính Phủ lo, thiếu cơ sở hạ tầng Chính Phủ lo… Chỉ cần phát triển khoa học kỹ thuật hoặc năng lực giả phát triển Chính Phủ Liên Hiệp đều phân phối đủ tài nguyên.

Nguyễn Linh Trúc biết nghe lời phải, đứng dậy đi xuống bếp liền định đem điện thoại ném vào bếp lò, lại bị Lộc Động Đình gọi lại.

“Lại đây!”

Nguyễn Linh Trúc quay lại đi tới bên cạnh Lộc Động Đình.

“Đưa điện thoại đây!”

Nguyễn Linh Trúc đầy đầu chấm hỏi đưa điện thoại cho Lộc Động Đình.

Lộc Động Đình buông chuột, một tay cầm lấy điện thoại của cô, ngón trỏ gõ vào cạnh của điện thoại.

“Rắc rắc…!”

Tiếng điện thoại nứt vỡ vang lên. Lộc Động Đình tiếp tục dùng ngón tay khẩy nhẹ tách ra làm hai phần. Đặt xuống bàn ngón trỏ cùng ngón cái cầm lấy pin ngón giữa ân trụ điện thoại liền nhẹ nhàng lấy pin ra.

Bên cạnh Lộc Động Đình Nguyễn Linh Trúc đã ngạc nhiên đến há mồm. Trong đầu thiên kỳ bách chuyển nhưng còn chưa tổ chức được ngôn ngữ để hỏi.

“Cầm đi ném vào trong bếp, nói chung quăng thùng rác cũng được, nhưng bỏ bếp cho nó chắc.”

Ngạc nhiên đến ngẩn người Nguyễn Linh Trúc, ngốc ngốc vâng lời đem điện thoại bỏ vào bếp lò nghe tiếng nổ tách tách mới thanh tỉnh.

Trên nhà trên, Lộc Động Đình vẫn đang tập trung chơi game. Hắn biết Nguyễn Linh Trúc có nhiều thắc mắc nhưng hắn chẳng để ý. Trước nay Lộc Động Đình vẫn luôn như thế, hắn không bao giờ tự động giúp đỡ ai trừ khi đó là nhiệm vụ trách nhiệm.

Người phần lớn đều như thế, không nói lại muốn người khác hiểu, nếu người khác không hiểu thì sẽ bắt đầu oán trách. Lại như vậy nhưng phần lớn họ chẳng thể hiểu người lại bắt người hiểu họ, thực là “nghiêm với người mà khoan với mình”.

Lộc Động Đình cũng là “nghiêm với người mà khoan với mình” như vậy, chỉ là hắn cũng chưa nghĩ người khác hiểu ý hắn. Chỉ là Lộc Động Đình chắc chắn không đi hiểu người khác, vì hắn cũng không để ý người.

Nguyễn Linh Trúc đi tới Lộc Động Đình sau lưng, nhìn nhìn Lộc Động Đình chơi game mở miệng hỏi.

“Anh là năng lực giả à?”

“Ừ!”

“Từ bao giờ vậy? Năng lực của anh là gì?”

“Hôm qua. Không biết, quá nhiều, coi như là toàn năng đi.”

“Hôm qua? Có thật không? Anh làm sao để có năng lực vậy, ở đây có Cổng Không gian à?”

“Thật chứ, anh lừa em thì được gì? Kiếm đâu ra cổng không gian. Em muốn thành năng lực giả không? Như anh thì không được nhưng để anh cố kiếm xem có cái nào mạnh mạnh lại dễ không chế lại phù hợp cho em.

Ngày mai đi! Ngày mai để anh đi mua cho em cái điện thoại mới rồi anh đi kiếm cho.

Mà sao em lại chưa thành năng lực giả, đáng lẽ như em hẳn phải có được suất trở thành năng lực giả rồi chứ nhỉ? Hoặc ít ra cũng thành huấn luyện viên pokemon chứ, trường em đối xử với thiên tài kém nhỉ!”

Nguyễn Linh Trúc nghe vậy thở dài “A…!” một tiếng rồi kể. truyện teen hay

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Ba năm trước.

Thiên tài thiếu nữ Nguyễn Linh Trúc đầu tuần trước nhận được thông báo, 10hsáng hôm nay cần thiết phải có mặt tại cổng không gian Phàm Nhân Tu Tiên thế giới, để làm thủ tục cùng nhận trang bị tiến vào Phàm Nhân Tu Tiên thế giới học tập tu tiên.

Qua hơn một năm Chính Phủ Liên Hiệp cố gắng cùng câu thông trả giá, phần lớn các thế giới có nhân loại làm chủ đều chấp nhận cho địa cầu nhân loại tiến đến học tập và bồi dưỡng.

Tuy nhiên vì thiên hạ không có miễn phí bữa trưa bữa tối bữa khuya cả bữa sáng nữa, cho nên không phải ai cũng có thể đi “du học”, chỉ có tư chất tốt mới được chấp nhận tiến tu học tập, Chính Phủ cũng cần phải chi trả một số lớn “học phí”.

Vậy nên 23 tuổi đồng tu 2 chuyên ngành vật lý lượng tử, cùng siêu năng năng lượng tiến sĩ, cao cấp giảng viên đại học Bách Gia, thiên tài thiếu nữ Nguyễn Linh Trúc nghiễm nhiên được chọn đi du học tu tiên tại Phàm Nhân Tu Tiên thế giới.

Sáng sớm Nguyễn Linh Trúc 8h đến trường để giao lại số liệu cùng tài liệu nghiên cứu cho trường học để đi du học tại Phàm Nhân Tu Tiên. Bàn giao xong số liệu cùng chìa khóa Nguyễn Linh Trúc vui vẻ rời đi.

Vừa tới cuối hành lanh Nguyễn Linh Trúc thì bị người gọi lại.

“Giảng viên Nguyễn Linh Trúc.”

Nguyễn Linh Trúc quay đầu thì thấy người gọi cô là hiệu trưởng cùng 2 người lạ mặt mặc áo bảo vệ. Nguyễn Linh Trúc chưa thấy 2 người này bao giờ, bảo vệ trường học chỉ có 5 người mà thôi. Nhưng lại thấy đi cùng hiệu trưởng cho nên Nguyễn Linh Trúc nghĩ họ là nhân viên bảo vệ mới tuyển thêm.

“Chào hiệu trưởng! Thầy gọi em lại có việc gì ạ?” Nguyễn Linh Trúc đi tới gặp hiệu trưởng.

“Số liệu cô giao hình như có chút sai lệch với số liệu lưu trữ trong phòng thí nghiệm. Cô cùng tôi đi tới phòng thí nghiệm lấy số liệu lưu trữ so sánh lại một chút.” Hiệu trưởng nghiêm mặt nói với Nguyễn Linh Trúc.

“Sai lệch sao được ạ, số liệu thí nghiệm là tự truyền lên kho lưu trữ mạng của nhà trường mà. Số liệu em bàn giao là số liệu tải xuống trực tiếp từ trên đó, nếu có sai lệch thì chỉ cần tải lại để so sánh là được thôi. Lưu trữ trong máy tính của phòng thí nghiệm chỉ là dự phòng, hơn nữa cũng là tải từ kho số liệu xuống thôi.”

Hiệu trưởng có vẻ bực bội quát:

“Tôi không cần biết, tôi nhận được báo cáo là số liệu cô giao bị sai lệch, cô phải cùng tôi đi tới phong thí nghiệm lấy số liệu lưu trữ.” Nói rồi cầm chìa khóa phòng thí nghiệm đưa cho Nguyễn Linh Trúc rồi bước đi trước.

Nguyễn Linh Trúc thấy hiệu trưởng tức giận quát cũng hơi sợ hãi, liền im lặng đi theo, sau lưng là 2 bảo vệ lạ mặt.

Đến phòng thí nghiệm, Nguyễn Linh Trúc cầm chìa khóa mở cửa nhưng lại thấy ổ khóa đã bị hỏng.

“Thưa hiệu trưởng, ổ khóa không biết vì sao hỏng rồi ạ, em không mở được. Ở ngoài cổng trường có ông thợ khóa để em ra gọi ông ấy vào sửa.” Nói đoạn uay người đi nhưng lại bị 2 bảo vệ lạ mặt chặn lại.

Lại nghe hiệu trưởng lạnh băng nói:

“Không cần, để tôi gọi điện thoại gọi người đến sửa cũng được. Cô đứng đó chờ đi.”

Nghe vậy Nguyễn Linh Trúc đứng yên tại chỗ cúi đầu xem đồng hồ đã thấy gần 9h rồi. Cô nói với hiệu trưởng:

“Thưa hiệu trưởng, 10h là em phải có mặt tại cổng không gian Phàm Nhân Tu Tiên để làm thủ tục và tiến vào thế giới ạ. Chút nữa mở cửa ra em lấy ra số liệu rồi em xin phép đi cho kịp giờ ạ.”

Hiệu trưởng không nói một lời mà lạnh băng nhìn cô. Nguyễn Linh Trúc cũng không hiểu vì sao thái độ của hiệu trưởng lại ác liệt đến vậy.

Thí nghiệm cô đang làm chỉ là thí nghiệm phân tích thành phần thông thường, dẫu có sai lệch số liệu cũng không ảnh hưởng gì. Chỉ cần lấy lại một chút mẫu rồi làm lại, không phức tạp không khó khăn không tốn thời gian.

Hơn nữa để tránh sai sót, tất cả số liệu và quá trình thí nghiệm đều được truyền tải đồng bộ lên kho lưu trữ mạng của trường học. Như vậy việc sai lệch số liệu là không thể xảy ra.

Nghĩ ngợi ngẩn ngơ chờ một hồi, Nguyễn Linh Trúc nhìn đồng hồ trên điện thoại đã hơn 9h, mang nói vội hỏi hiệu trưởng:

“Thợ khóa sắp đến chưa thầy hiệu trưởng? Đã hơn chục phút rồi vẫn chưa tới.”

“Im lặng! Chờ đi, sắp đến rồi.” Hiệu trưởng quát.

Bị quát lớn, Nguyễn Linh Trúc vừa sợ lại vừa tủi, nước mắt từ từ dâng lên, im lặng cúi đầu. Hít hít mũi cố để không chảy nước mắt.

Lại chờ thêm một hồi lâu nữa, Nguyễn Linh Trúc càng cảm thấy sốt ruột, thậm chí tâm thần không yên, cảm giác như sắp mất đi cái gì.

Giật mình lục lọi túi xách, kiểm tra tất cả đều đầy đủ, Nguyễn Linh Trúc mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù vẫn còn chút cảm giác sắp mất đi thứ gì, nhưng lại nghĩ rằng vì sốt ruột căng thẳng quá mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.