Vũ Trụ Vô Địch Nửa Nông Dân

Chương 39: Chương 39: Đen Thôi! ĐỎ....!




Lộc Động Đình được mẹ dạy cho nấu ăn từ 6 tuổi, đến nay đã hơn hai mươi năm, mặc dù không phải thực chuyên nghiệp nhưng chắc chắn là không kém đi đâu.

Thời xưa nhà Lộc Động Đình tuy rằng không thiếu ăn thiếu mặc, nhưng cũng chẳng có các loại tiện nghi, đến quần áo cũng chỉ một năm được một món quần áo mới mà thôi.

Thời ấy không có bếp ga, không có nồi cơm điện, không có bếp từ, không có lò vi sóng.

Thời ấy Lộc Động Đình còn thường mặc đồ thừa của anh trai, có đôi lúc quần áo bị rách cũng là mẹ vá lại vẫn mặc bình thường.

Nói không phải bởi vì khó khăn không sắm sửa được tươm tất hơn, mà bởi vì khi đó tổ quốc còn nghèo.

Bởi vì tổ quốc nghèo nên nhân dân càng cần tiết kiệm, tất cả mọi người đều như thế.

Người lớn quần áo rách thì vá lại sử dụng tiếp, cũ quá thì cất riêng để lấy vải vá, đồ chật thì hoặc sửa lại cho con cái mặc hoặc đưa cho người khác mặc lại.

Nhỏ hơn mặc lại đồ của lớn hơn, tất cả mọi người đều làm vậy.

Một bộ đồ đều được mặc trên mười năm, không dùng được để may vá thì dùng để làm dẻ lau.

Không lâu trước đây Lộc Động Đình và cha mẹ xem một chương trình game show.

Lần ấy game show nói về một gã bê đê, gã này đi sang nước Khạp Khạp phẫu thuật chuyển giới.

Gã này chia sẻ rằng để tiết kiệm tiền trong bốn năm hắn không dám mua quần áo mới, khổ không nói nổi.

Những người khác tham dự game show đều chia sẻ rằng, không được mua quần áo mới thực sự là khổ.

Tất cả đám “nghệ sĩ” kia đều cho rằng đó là khổ nhất trần đời rồi, dẫn chương trình còn tung hê gã bê đê như một “người hùng tiết kiệm”.

Cả nhà Lộc Động Đình đều sợ hãi, chẳng lẽ đối với đám “nghệ sĩ” kia không mua quần áo mới là đáng sợ hơn không có cơm ăn hay sao?

Thậm chí cha mẹ Lộc Động Đình còn hoang mang hỏi hắn “bọn trẻ bọn mi cảm thấy không mua quần áo mới là thực sự khổ thật sao”.

Câu này thực sự hỏi khó Lộc Động Đình, vốn dĩ anh em hắn cũng có để ý quần áo bao giờ đâu.

Cũng như cha mẹ hắn, anh em hắn cũng từng mặc qua áo cũ áo vá, chỉ cần sạch sẽ gọn gàng lành lặn thì kể gì cũ mới.

Quả thật thời đại thay đổi, cuộc sống dần khá lên, giới trẻ thích ứng với nhịp sống ngày càng hiện đại, nhưng thật nhiều thứ lại bị lãng quên bỏ qua, hoặc thậm chí bị sự phù phiếm xa hoa che lấp lên.

Cũng không phải nói xã hội hủ bại mà vốn dĩ chính là như thế, mặt tốt đẹp phần lớn đều hiện ra trước mắt mọi người, mặt không được tốt đẹp đều bị mọi người tránh né bỏ qua.

Chuyển giới lên truyền thông kêu khổ, truyền thông vì bác lấy tròng mắt đại chúng kiếm tiền cũng tung hê.

Một đám sẽ tự cho là nhà đạo đức, dưới sự dẫn dắt của những kẻ trục lợi sẽ nhân truyền thông tung hê để đấu tranh cho bê đê quyền.

Thực may Tân Kỷ Nguyên tiến đến, Chính Phủ Liên Hiệp tăng cường quản lý chặt chẽ, các loại tổ chức phi chính phủ bị xử lý gần hết, các loại tổ chức xxx quyền đều chỉ có thể hoạt động chính quy

Những người không hiểu biết hoặc lũ ngốc cảm thấy đây là trào lưu liền bám theo chỉ vì trào lưu.

Những kẻ đu bám theo trào lưu thực sự là trò hề lớn nhất.

Giống những kẻ đấu tranh bê đê quyền vậy.

Lúc đầu bọn chúng sẽ nói bê đê cũng là người, họ cần được công bằng.

Sau đó vin vào bê đê khổ và bị kì thì liền nâng bê đê lên, cố gắng đào bới móc từ đâu đó ra một vài bê đê có thành công trong cuộc sống.

Sau đó tung hê lên rằng bê đê tài năng hơn người bình thường.

Ai lỡ đụng chạm hay có lời lẽ mang tính công kích bê đê thì chúng sẽ nhảy vào cắn xé mắng chửi.

Câu thường được sử dụng nhất là: “ai kì thị LGBT rồi người nhà hay con cháu cũng sẽ là LGBT”.

Thực buồn cười đúng không, coi bê đê là điều tốt đẹp, nhưng lại nguyền rủa người khác người nhà hay con cháu người khác là bê đê.

Thực tế thì bọn này trong thâm tâm chúng cũng không xem bê đê là điều gì tốt đẹp, bọn chúng chỉ ủng hộ tung hô bê đê vì “bê đê mới là hiện đại, bê đê mới là theo kịp trào lưu”.

Nói chỉ riêng bê đê cũng thực không công bằng cho bê đê.

Thời đại Cựu Kỷ Nguyên các loại tổ chức quyền này quyền nọ rất nhiều.

Từ đen quyền, nữ quyền, con hát quyền, bê đê quyền, động vật quyền, ăn rau quyền… thật nhiều thể loại xxx quyền tổ chức.

Các tổ chức này phần lớn bắt nguồn từ Tây Hạ châu.

Có một dạo Tây Hạ châu rầm rộ việc các con hát bị lạm dụng tình dục, lúc ấy thật nhiều cuộc biểu tình cùng phẫn nộ.

Nhưng buồn cười nhất những con hát kia đều tự nguyện, tự nguyện chấp nhận cuộc mua bán thân xác để đổi lấy cơ hội.

Đến cuối cùng những kẻ mua thân xác của họ lại bị tội, và những con hát bán thân lại thành nạn nhân.

Một lý luận buồn cười đến cực điểm, ở Tây Hạ châu lại trở thành khuôn mẫu đạo đức.

Ở nước Việt cũng có tệ nạn mại dâm, nhưng nếu bị bắt thì kẻ mại dâm hay kẻ mua dâm đều là phạm tội.

Có người da đen bị cảnh sát da trắng giết hại, người da đen liền phẫn nộ biểu tình bạo loạn cướp phá.

Buồn cười hơn là có thật nhiều người da trắng ủng hộ việc người da đen cướp phá.

Có những vụ án hung thủ giết người là người da đen, khi ra tòa, luật sư đưa ra bằng chứng là gã hung thủ là bê đê, phẫu thuật chuyển giới, thuở nhỏ bị bắt nạt, bị lạm dụng tình dục… hung thủ liền được giảm án.

Nhưng từ trước tới nay, tuyệt đối không có người da trắng Tây Hạ châu nào đấu tranh cho da đỏ, những người bản địa của Mẽo quốc, siêu cường quốc mạnh nhất thời đại Cựu Kỷ Nguyên.

Thời Cựu Kỷ Nguyên các loại tổ chức xxx quyền được tư bản đứng sau lưng nên càng ngày càng bành trướng, nhất là tư bản nước Mẽo.

Cho đến khi sự kiện chó quyền xảy ra.

Nói đên Mẽo quốc là một quốc gia rất thú vị, quốc gia này lúc nào cũng nói đến nhân quyền cùng các loại xxx quyền, nhưng như đã nói ở trên, không có người da đỏ.

Có câu: “Đen thôi, đỏ chết hết rồi!”

Quốc gia này thú vị nhất ở chỗ, chỉ cần có tiền, từ tổng thống đến lẻ ăn mày, tất cả đều sẵn sàng bán đứng tổ quốc.

Người Mẽo rất tự hào vì mình là người Mẽo, nhưng chỉ cần có đủ tiền họ có thể cho nổ tung cả nước Mẽo.

Có tổng thống Mẽo cùng sau lưng đại tư bản đều xuýt nữa phải bị bắt vì tội hợp tác với quốc gia đối địch.

Thậm chí có tổ chức còn dám đề thư yêu cầu một chính phủ quốc gia thay đổi luật pháp theo ý chúng.

Thật may, cũng chỉ có một số quốc gia là “con” của Mẽo quốc mới ngoan ngoãn làm theo, đại biểu là nước Đại Rèn Xẻng

Người Đại Rèn Xẻng rất tự hào về dân tộc mình, nhưng chỉ cần bố Mẽo nói, cả quốc gia liền ngoan ngoãn cụp đuôi làm theo.

~~~~~~~~ Nói đến có chút xa ~~~~~~~~

Lật thịt xong, đứng nói chuyện với Sindragosa khoảng một phút rồi tắt bếp.

Cũng không gắp thịt ra, mà là để nguyên trong chảo, đậy nắp lại.

Lúc này vừa lật thịt không lâu, thịt chưa chín hoàn toàn.

Lộc Động Đình vẫn để nguyên thịt trên chảo, lúc này vì chảo là chảo đá, giữ nhiệt được khá lâu.

Lúc này thịt sẽ được nhiệt độ của chảo từ từ làm chín, như vậy thịt càng thêm non mềm.

Hương vị của thịt càng thêm thơm nồng, như vậy cho dù có để một thời gian thịt cũng không bị nguội.

Lộc Động Đình lúc này từ trong tủ lạnh lấy ra một ít rau xà lách, vài quả cà chua và dưa chuột, thêm một ít rau thơm.

Cà chua và dưa chuột cùng rau xà lách đã được rửa sách trước khi cất vào tủ lạnh.

Cà chua và dưa chuột xử lý cũng dễ dàng.

Nhưng rau xà lách cũng không dễ dàng xử lý, rau xà lách là loại rau khó bảo quản và dễ hỏng.

Muốn bảo quản rau xà lách được lâu, đầu tiên cần tách lá rau để rửa sạch, phải cẩn thận nhẹ nhàng không làm lá rau bị tổn thương hay rách.

Sau đó để nơi khô thoáng mát để ráo nước.

Sau khi rau đã ráo nước thì cho sắp xếp lá rau theo từng kích cỡ, bọc bằng khăn giấy bỏ vào tủ lạnh.

Khăn giấy sẽ hút đi hơi nước thoát ra từ lá rau, cũng như là màng chắn giữ độ ẩm cho rau.

Lộc Động Đình thì làm cách khác, hắn xếp đũa tre thành nhiều tầng, mỗi tầng sẽ xếp một ít lá rau, sau khi xếp hết thì sử dụng màng bọc thực phẩm bọc kín.

Như vậy mặc dù khá là kỳ công, nhưng bởi vì các lá rau được thông thoáng, lại bọc kỹ bằng màng bọc thực phẩm.

Lá rau sẽ tươi lâu hơn, cũng không có tình trạng lá rau dính nhau bị úng nước.

Lộc Động Đình cắt lát cà chua, và dưa chuột, bày ra đĩa.

Hắn không xếp ra đĩa riêng mà là bỏ vào một đĩa chung, sau đó lấy một chiếc đĩa khác đựng xà lạch cùng rau thơm.

Sắp xếp xong rau quả, Lộc Động Đình quay sang chảo bít tết.

Lúc này thịt cũng đã chín hoàn toàn, Lộc Động Đình mở tủ chén, lấy ở góc ra một chiếc hộp nhỏ, từ trong hộp lấy ra một thanh kim loại nhỏ, dài khoảng 15cm, dày vài milimet.

Sau đó lấy một chiếc ly thủy tinh, lấy phích đổ đầy nước nóng vào trong ly, thả thanh kim loại vào trong để làm sạch và diệt khuẩn.

Nếu có người biết y học hiện đại liền nhận ra đây là một cán dao phẫu thuật.

Cũng từng trong hộp ra lấy một túi nhỏ dao phẫu thuật CPT số 22, từ trong túi lấy ra một chiếc dao phẫu thuật CPT số 22 xé bỏ vỏ, vớt cán dao ra rồi gắn vào.

Mở nắp chảo vẫn để các miếng bít tết ở trong chảo, dùng đầu đũa ấn nhẹ để giữ cho miếng thịt khỏi bị trượt, sau đó dùng dao phẫu thuật cắt dọc ba đường, cắt ngang năm đường đều nhau.

Trong chốc lát các miếng bít tết được Lộc Động Đình cắt thành nhiều miếng nhỏ vuông vức đẹp mắt lại vừa ăn.

Không như dao cắt thịt thông thường trên bàn ăn tây, loại dao này có những răng cưa nhỏ được mài sắc nhọn.

Mặc dù cắt thịt dễ dàng hơn dao thông thường, nhưng cũng vì có những răng cưa nhỏ cho nên cần được chú ý bảo trì thường xuyên để duy trì sắc nhọn.

Lộc Động Đình thích dùng dao phẫu thuật cắt bít tết.

Miếng bít tết thông thường dày khoảng gần 1 cm, rất vừa để sử dụng dao phẫu thuật để cắt.

Vết cắt thịt từ dao phẫu thuật trơn mịn, không bị day kéo thành xơ, thịt không bị đè ép làm mất nước.

Sử dụng dao phẫu thuật cắt thịt rất nhẹ nhàng, không tốn sức lực, chỉ cần không phải miếng thịt quá dày, sử dụng dao phẫu thuật vết cắt đều phải thẳng tắp và đều.

Chưa kể dao phẫu thuật mặc dù là dùng một lần, nhưng đối với sử dụng với mục đích không phải là y tế, hoàn toàn có thể rửa sạch bảo quản chống oxi hóa, đều có thể dùng đi dùng lại thật nhiều lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.