Vũ Trụ Vô Địch Nửa Nông Dân

Chương 23: Chương 23: Diễn xuất quá nhiều gấu trúc người




Toàn bộ gấu trúc người đều cúi đầu im lặng không nói, kiêu ngạo gấu trúc người, ảnh võ giả càng là kiêu ngạo hơn. Nhưng sự thật hiển nhiên, bọn họ kiêu ngạo không hề có ỹ nghĩa, kể cả trong truyền thuyết hoàng đế Thiếu Hạo cũng không thể chiến thắng nhân loại kia.

Không cúi đầu, có khả năng sẽ bị hủy diệt, không chỉ là ảnh võ giả, còn có thể là Ảnh Tung Thiền Viện, thậm chí là cả gấu trúc người. Gấu trúc người từng nhờ sự giúp đỡ của thần Bạch Hổ để cùng với các chủng tộc khác trên Pandaria nổi dậy đánh bại Lôi Thần(Mogu) giành lại tự do cho dân tộc. Nhưng nay họ lại phải đối mặt với một lần nữa trở thành nô lệ, lựa chọn của các ảnh võ giả lần này rất có thể là lựa chọn hoặc chết trong tự do hoặc trở thành nô lệ.

Ảnh võ giả có thể chấp nhận đối diện với cái chết, chết trong chiến đấu chết chết khi đấu tranh đều có thể, vì họ cho rằng cái chết có ý nghĩa. Nhưng chiến đấu với Lộc Động Đình, không một ảnh võ giả nào cho rằng đó là nên lựa chọn.

Không phải là sợ hãi mà cũng là sợ hãi, họ có thể đối đầu kẻ địch mạnh hơn mình, có thể sẵn sàng hi sinh tính mạng chỉ để chém kẻ địch một phát, Lôi Thần cũng tường bị đánh bại như vậy.

Vấn đề ở đây là họ không có tự tin có thể cũng nhân loại kia chiến đấu, toàn bộ đều là nghiền áp, không một tia phản kháng hi vọng. Lộc Động Đình chỉ đấm một phát liền đánh nát gấu trúc người kiêu ngạo và tin tưởng.

Trước sự lựa chọn khó khăn này, các ảnh võ giả cũng như Taran Zhu đều im lặng, rốt cục lựa chọn nào đối với họ cũng là khó có thể chấp nhận.

Liều chết thậm chí chết một cách vô nghĩa để bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng, không chỉ là của các ảnh võ giả mà còn là tôn nghiêm cuối cùng của gấu trúc người.

Lựa chọn nhẫn nhục, trở lại thành nô lệ, Pandaria sẽ trở lại giống như thời kỳ đen tối nhất, thời đại mà các chủng tộc trên Pandaria phải làm nô lệ. Không một ai muốn như vậy, gấu trúc người không muốn các chủng tộc khác cũng không có khả năng muốn.

Khác với Lôi Thần, họ không thể chiến thắng nhân loại kia, kêu gọi trợ giúp của thần Bạch Hổ có thể là hi vọng cuối cùng. Nhưng chưa nói đến việc gấu trúc người có thể xin trợ giúp thần Bạch Hổ hay không, cho dù có thể thần Bạch Hổ chưa chắc đã đánh bại được Lộc Động Đình.

Rốt cuộc thần Bạch Hổ cũng chỉ là mạnh hơn Lôi Thần một ít, Lôi Thần cũng phải cực kỳ khó khăn mới phá vỡ được quân trận của gấu trúc người. Điều này đủ thấy, nhân loại kia quá mạnh, mạnh hơn Lôi Thần mạnh hơn cả thần Bạch Hổ.

Có câu còn sống thì còn hi vọng, gấu trúc người từng là nô lệ của Lôi Thần, nhưng cuối cùng hộ vẫn đánh bại được Lôi Thần để giành lại tự do.

Hiện nay các ảnh võ giả có thể đầu hàng, họ sẽ trở thành sự ô nhục cho chủng tộc gấu trúc người, nhưng lại có thể giữ được nòi giống. Chỉ cần gấu trúc người còn sống, gấu trúc người sẽ có hi vọng giành lại tự do. Gấu trúc người vẫn còn niềm kiêu hãnh của chính mình, họ đã thành công một lần, gấu trúc người tin rằng họ sẽ tiếp tục thành công.

Gấu Trúc người trở thành được ảnh võ giả không phải là dễ dàng, thậm chí phải là cửu tử nhất sinh, trở thành ảnh võ giả cũng cần có nhân phẩm tốt đẹp. Cho nên ảnh võ giả sẽ không vì sợ chết mà làm hại đồng bào hay chịu nhục để sống sót. Ảnh võ giả sinh ra là để bảo hộ gấu trúc người, bảo hộ nền hòa bình trên Pandaria.

Hiện tại ở Ảnh Tung Thiền Viện cũng như vậy, toàn bộ ảnh võ giả không sợ chết, nhưng họ cần nghĩ đến cả chủng tộc gấu trúc người, cả toàn bộ Pandaria. Lần này nếu toàn bộ ảnh võ giả hi sinh, cũng chỉ là hi sinh vô nghĩa mà thôi.

Trong im lặng gấu trúc người ảnh võ giả cúi đầu đấu tranh tư tưởng, khá lâu sau từng người từng người ngẩng đầu lên nhìn Taran Zhu. Lúc này Taran Zhu đang đứng chống kiếm nhìn lên không trung.

Bầu trời của Pandaria 10 ngàn năm nay vẫn thế, gió nhẹ mây bay ánh mặt trời thực ấm áp, giờ này mây bị dư ba một đấm của Lộc Động Đình rẽ sang đã lấp đầy trở lại.

Mặc dù tươi sáng ánh nắng chiếu qua lỗ hổng lớn trên mái nhà, tưới vào trong điện sáng lên, nhưng Taran Zhu lại cảm thấy dường như bầu trời sắp sập xuống, không biết sẽ có giông bão gì với chính mình và Pandaria.

Cảm nhận được tất cả các ảnh võ giả đã đưa ra quyết định, Taran Zhu tâm tình trầm trọng thở hắt một cái lấy lại tinh thần, từ từ quay lại nhìn đám này ảnh võ giả nói:

“Hẳn mọi người cũng đã suy nghĩ cẩn thận. Chúng ta nhìn như có lựa chọn, nhưng thực ra chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Ngoài kia, nhân loại kia quá cường đại, phản kháng sẽ bị càng tàn bạo trấn áp. Nói vậy không phải vì ta sợ chết, chúng ta chết thực đơn giản, nhưng không còn ảnh võ giả, gấu trúc người sẽ ra sao?

Lần này lựa chọn của chúng ta có thể sẽ đẩy cả gấu trúc người cùng Pandaria vào địa ngục, thậm chí một địa ngục còn đáng sợ hơn mười hai ngàn năm trước đế chế của Lôi Thần. Chúng ta sẽ trở thành sự sỉ nhục của gấu trúc người, lịch sử ngàn vạn năm sau vẫn sẽ phỉ nhổ chúng ta.

Nhưng ta không sợ, ta sẵn sàng chịu sự nhục nhã này, chỉ hi vọng gấu trúc người còn hi vọng, rốt cuộc còn sống là còn hi vọng. Gấu trúc người chúng ta đã đánh bại Lôi Thần, ta tin chúng ta sẽ tiếp tục đánh bạo được nhân loại kia. Đời chúng ta không thể, hãy để hi vọng lại cho đời sau, đời con cháu chúng ta.

Tất cả mọi người hãy ở trong này, ta sẽ nhận hết trách nhiệm cho quyết định này, Taran Zhu chuyên quyền độc đoán sợ hãi mà quy phục.”

Taran Zhu nói xong liền thẳng lưng quyết tuyệt bước ra bên ngoài, các ảnh võ giả muốn giữ lại, nhưng Taran Zhu cũng không quay lại nhìn nói:

“Làm như vậy sẽ chỉ một mình ta hi sinh, tất cả mọi người hãy giữ lấy hi vọng cho gấu trúc người, đừng để hi sinh của ta là vô ích.”

Nói rồi tiếp tục đi ra ngoài, trong đại điện tất cả gấu trúc người ảnh võ giả đều bi thương. Lần này họ tồn tại, họ vẫn là niềm kiêu hãnh của gấu trúc người, nhưng Taran Zhu sẽ mãi mãi là kẻ phản bội, kẻ bán đứng đồng bào mình.

Không ít ảnh võ giả muốn đi ra cùng Taran Zhu, nhưng đều bị bên cạnh đồng bạn giữ lại, họ biết Taran Zhu nói đúng. Họ cần ảnh võ giả tồn tại, biểu tượng của sự kiêu hãnh của gấu trúc người cần phải tồn tại, như vậy gấu trúc người mới có hi vọng đứng lên một lần nữa.

Taran Zhu nhanh chóng đến chỗ Lộc Động Đình nằm ngủ, Sindragosa cảm nhận được Taran Zhu đến thì quay đầu sang gật đầu một cái xem như chào hỏi.

Sindragosa cũng không dám đánh thức Lộc Động Đình, ai cũng biết rời giường là một cảm giác khó chịu, nổi nóng rời giường đôi khi thực nghiêm trọng.

Sindragosa không dám phỏng đoán Lộc Động Đình cơn giận rời giường, rốt cuộc kẻ điên thì không thể phán đoán, trong mắt Sindragosa Lộc Động Đình vẫn luôn là kẻ điên.

Taran Zhu thấy Sindragosa không nói lời nào, cũng không dám quấy rầy đang nằm ngủ Lộc Động Đình, hắn cũng hiểu, cơn giận rời giường của Lộc Động Đình không phải là gấu trúc người có thể chịu trong hoàn cảnh hiện nay.

Sinh tồn của cả chủng tộc đang bị nắm trong tay, Taran Zhu không thể không cúi đầu cẩn thận.

Cũng không phải cứ gấu trúc sẽ như trên địa cầu Tàu quốc, trên địa cầu gấu trúc mặc dù có cường đại lực chiến đấu đến nỗi người xưa gọi là thực thiết thú. Lại chỉ biết hô lớn “Gấu trúc vĩnh không vì nô, trừ khi bao ăn bao ở”, quả thực là đối với cái tên thực thiết thú sỉ nhục.

Sindragosa không giao lưu với Taran Zhu không phải vì giận dỗi hay khinh thường, mà là đang vì chính mình lòng dạ hẹp hòi suy nghĩ. Lộc Động Đình mắng cô vài câu, liền âm thầm ghi hận muốn trả thù. Suy đoán diễn luyện đủ mọi kịch bản lại đột nhiên nhớ ra Lộc Động Đình là kẻ điên, Sindragosa kết luận rằng dù có làm gì chính mình cũng sẽ bị đánh.

Taran Zhu đứng im lặng cúi đầu, cũng suy nghĩ cẩn thận. Hẳn là Lộc Động Đình cũng sẽ không tàn ác như Lôi Thần khi xưa. Vừa nãy chiến đấu, Lộc Động Đình rõ ràng có nhường nhịn, một đấm của Lộc Động Đình thừa sức thổi bay cả Ảnh Tung Thiền Viện, lại cuối cùng chỉ bị đánh tan quân trận.

Đến sau Lộc Động Đình kỳ quái kêu “muda muda muda”, rồi đấm cực nhanh, trong chớp mắt mỗi ảnh võ giả đều phải chịu không biết bao nhiêu cú đấm. Tuy đau đớn khắp người nhưng cũng đều không ai phải trọng thương, có thể thấy Lộc Động Đình tâm tồn thiện niệm không có ý muốn giết người.

Kiến trúc tổn thất cũng không phải là cái gì quá lớn thiệt hại, dù sao tại Ảnh Tung Thiền Viện đều là ảnh võ giả hoặc ảnh võ giả tập sự. Người là không thiếu, lại phần lớn đều là võ công cao cường, tu sửa nhà cửa tất nhiên dễ dàng nhanh chóng.

Đối với Lộc Động Đình thái độ, Taran Zhu suy đoán xong lại vững tâm vài phần. Nếu như đúng Taran Zhu suy đoán, gấu trúc người hẳn là có thể thoát được kiếp nạn này.

Trước tiên chính là bày ra thành ý cũng chân thành xin lỗi Lộc Động Đình, nếu may mắn chuyện vừa rồi được bỏ qua thì chính là thiên đại vui mừng. Vả lại, cho dù Lộc Động Đình trở thành thống trị giả, Taran Zhu cũng cho rằng gấu trúc người hẳn sẽ không phải là dầu sôi lửa bỏng.

Cứ vậy Sindragosa tạm từ bỏ kế hoạch báo thù Lộc Động Đình, câu được câu không nói chuyện với Taran Zhu. Nghe xong Taran Zhu sở thuật, Sindragosa cảm thấy thật vô ngữ cạn lời với gấu trúc người.

Tuy rằng mới đi theo Lộc Động Đình chưa đến nửa ngày, nhưng Sindragosa cũng coi như có chút hiểu biết về Lộc Động Đình. Hành động của Lộc Động Đình thực rõ ràng, giống như kẻ điên, động một tí sẽ đánh người, nhưng căn bản không phải là người thích giết chóc.

Chọc giận Lộc Động Đình sẽ bị đánh một trận cùng bị mắng chửi, mắng chửi thật khó nghe, cũng chỉ là bị thương ngoài da chứ không hề trọng thương.

Gấu trúc người chính là diễn quá nhiều, gấu trúc người xem Pandaria là bảo bối còn Lộc Động Đình chính mình là khách qua đường. Không có dã tâm, không có quá nhiều nhu cầu vật chất, lại lười sử dụng đầu óc. Như vậy Lộc Động Đình thống trị Pandaria mà làm gì?

Còn nữa, hắn lại không phải là kẻ điên thật sự, tự dưng lại đi giết một đống người làm gì. Cho dù là không phải là nhân loại đồng loại cũng thế, Lộc Động Đình không ngại sát sinh nhưng tàn sát vô nghĩa thì hắn cực kỳ phản cảm.

Đằng này bọn này gấu trúc người lại lo lắng bàng hoàng sợ hãi Lộc Động Đình nô dịch, sợ bị đẩy vào hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.