Keng...!
Một tiếng va chạm vang lên, cánh tay đau đớn vì phản chấn.
Lộc Động Đình buông ra trong tay cái quốc cúi đầu xem xét trên đất. Hắn cúi người quỳ trên mặt đất, dùng tay để bới chỗ vừa cuốc.Nhưng chẳng thể tìm được gì, chỉ có một nhát cuốc nhợt nhạt trên đất.
Lộc Động Đình nghi hoặc, vừa rồi hắn dùng sức cuốc đất, va chạm phản chấn đến bây giờ tay vẫn còn đau, tại sao lại gần như không có dấu quốc.
Đất là vừa mưa tối hôm qua, mềm và ẩm, hắn dùng tay vẫn có thể nhẹ nhàng bới lên.
Nghi hoặc một lúc không tìm được kết quả. Lộc Động Đình cũng liền bỏ không thêm nghĩ nữa.
Hắn từ nhỏ đã vốn như vậy, xem như khá hờ hững với mọi thứ, nhưng cũng như vậy ít phiền não, có thể được coi là vui vẻ thoải mái.
Bởi vì Lộc Động Đình chính mình cũng biết hắn tính lãnh, nên mặc dù không thích ồn ào náo nhiệt nhưng Lộc Động Đình rất thích chơi.
Hắn làm việc gì cũng đều không nghiêm túc, cho dù công việc nhàm chán nhất Lộc Động Đình cũng có cách chơi cho thú vị. Nhưng cũng vì thế cho dù gần như là việc gì cũng có thể làm khá tốt nhưng Lộc Động Đình chẳng có công việc nào vượt quá nửa năm, ngoại trừ công việc hắn đang làm hiện nay.
Nhìn nhìn trên đầu mặt trời chói chang, Lộc Động Đình cầm cuốc đứng dậy đi tới đầu hồi buông cuốc.
Rồi hắn cứ thế mặc cho chân lấm bùn đất đi vào nhà cầm lấy ca nước sôi để nguội ra thềm sau ngồi xuống.
Không hiểu vì lý do gì hắn mặc dù có thể uống các loại đồ uống khác nhưng hắn cũng chỉ uống nước sôi để nguội. Lộc Động Đình cũng mặc kệ tay chân lấm lem cứ như vậy vừa ngồi hóng mát uống nước vừa nhìn khoảng vườn sau nhà hai mắt vô thần.
Vườn nhà hắn rất lớn, vì ở nông thôn hẻo lánh nên có nơi mỗi nhà đều sở hữu một ngọn núi nhỏ.
Nhà hắn ngọn núi này sườn núi cánh rừng không được phá, chân núi cũng có đất đủ rộng lớn. Đến nỗi lớn như thế nào, từ sau nhà kéo dài tới chân núi lại chiều dài cũng vài trăm mét, theo mặt đường nhìn về phía nhà hàng xóm hắn cũng chỉ đủ thấy dáng người khó phân nam nữ.
Trong vườn gần như toàn bộ đều trồng cây ăn trái, số lượng lớn nhất là sầu riêng và bơ.
Còn lại những loại cây khác nhiều thì cũng đến trăm ít thì vài cây, gần như chỉ cần có thể ăn nhà hắn đều có trồng.
Những loại cây ít gặp hoặc ở vùng khí hậu khác phần lớn là trong mấy năm ở nhà này Lộc Động Đình cực lực đề cử cho cha hắn. về mặt trồng cây Lộc Động Đình cũng như cha hắn, đều thích trồng mỗi thứ một ít, không có thể bán cũng có thể ăn, bốn mùa không thiếu trái cây.
Một phần đất từ sau nhà rộng khoảng hai mươi và dài khoảng trăm mét, được để trống, mẹ hắn thường trồng các loại rau củ quả. Hiện giờ Lộc Động Đình cũng đang xới đất trồng rau.
Lộc Động Đình ngồi ngẩn người nhìn thành quả của hắn hai ngày này. Hắn cũng chỉ mới xới chưa được một phần ba.
Trong đầu nghĩ mẹ lại sẽ mắng:
“Mi làm coi mà giỏi! hai ngày còn chưa xong khoảnh đất.”
Nghĩ nghĩ, Lộc Động Đình lại đứng dậy lấy cuốc tiếp tục đi ra làm việc.
Bình thường thì vườn rau không bao giờ phải xới lại hoàn toàn. Vì mỗi khi thu hoạch xong một loại rau sẽ phơi đất vài ngày rồi sẽ xới đất để trồng cây khác, cứ như vậy mỗi lần sẽ làm một mảnh nhỏ. Nhưng vườn rau này Lộc Động Đình đã để hoang hơn hai tháng rồi, chỉ còn một vài dây mướp dây bầu còn sống.
Bây giờ là tháng ba vẫn đang mùa khô, từ tháng mười một năm ngoái tới năm nay tháng tư sẽ không mưa.
Hai tháng không tưới nước cỏ cũng chẳng có bao nhiêu nói gì các loại cây khác. Mấy ngày hôm trước Lộc Động Đình mới tưới xong cho vườn cây ăn trái.
Nói là tưới chứ hắn cũng chẳng phải làm gì nhiều ngoài việc đi lắp và trông coi đầu phun tưới.
Cả vườn nhà được Lộc Động Đình và cha hắn chôn đường ống để làm hệ thống tưới từ mấy năm trước nên công việc tưới cũng khá nhẹ nhàng.
Nói đến vì sao Lộc Động Đình lại bỏ vườn hoang hơn hai tháng.
Vì hai tháng trước cha mẹ hắn đi thành phố thăm anh trai. Truyện Điền Văn
Một nhà ba người đều bị một con mang khí độc quái thú độc chết trên đường cùng với cả một khu phố đi bộ. Sự kiện này đã chết hơn 2000 người còn gần chục ngàn người vẫn đang phải điều trị. Bởi vì quái thú không phải từ trùng động mà là sủng vật của một phu nhân nhà giàu. Xảy ra chuyện gã nhà giàu nọ muốn bỏ trốn nhưng vẫn bị bắt lại.
Ngay hôm đó quốc gia cũng đưa tin quốc tang cùng với trách nhiệm, nhà giàu cùng với thật nhiều quan viên xuống đài, tài sản toàn bộ bị đem ra để xử lý hậu quả.
Thậm chí có không ít năng lực giả liên quan, vì mức thiệt hại quá lớn toàn bộ tài sản cũng không đủ bồi thường, bắt buộc phải ký hợp đồng làm thuê cả đời cho quốc gia để trả, có ít năng lực giả phản kháng bị đánh gục tại chỗ.
Lộc Động Đình nhận được một khoản tiền khổng lồ trực tiếp chuyển vào tài khoản, cùng với một bức thư xin lỗi từ quốc gia.
Nhưng vốn không có kinh tế khó khăn cũng chẳng tiêu dùng nhiều Lộc Động Đình đến nay vẫn chưa động đến. Nếu không phải ngân hàng thông báo qua di động, hắn cũng không thèm biết số tiền là bao nhiêu. Dù sao là tính mạnh người nhà đổi lấy, hắn mặc dù không áy náy nhưng cũng không vui nếu sử dụng.
Anh trai của Lộc Động Đình đã ở thành phố phấn đấu gần 20 năm, tích cóp cần kiệm mua được đất cách đây năm năm, lại gần đây mới xây được nhà. Nhân đây liền gọi cha mẹ đến thành phố hưởng phúc, nhưng các cụ đều nói không cần, nài nỉ mãi hai người mới chịu nhận lời đến ở vài tháng để tẫn hiếu.
Anh trai hắn phấn đấu hai mươi năm cũng không dám tìm bạn gái. Mắt thấy trưởng tử đã gần 40 vẫn chưa có ý định kết hôn, nay coi như có thể ở thành phố lập nghiệp, mẹ hắn lo lắng mới nhờ mự hắn giới thiệu xem mắt.
Mự Oanh là vợ của chú Dũng, em trai của cha Lộc Động Đình, thuở xưa bà nội Lộc Động Đình khó sinh, sinh xong cha hắn sức khỏe liền xuống dốc.
Mấy năm sau sinh tiếp một thai lại vì khó sinh mà mất cả mẹ lẫn con.
Ông nội Lộc Động Đình lúc ấy còn hoạt động bí mật, có lần đi công tác thì gặp một nhà đông con mà quá nghèo muốn bỏ con. Lúc ấy không đành lòng liền nhận về nuôi, đó là chú của Lộc Động Đình. Ông coi như con đẻ thậm chí cha của Lộc Động Đình còn phải nghỉ học để cho chú đi học.
Vì thế cho dù lớn lên biết mình là con nuôi chú vẫn rất hiếu thảo với ông nội và kính trọng cha của Lộc Động Đình.
Cha hắn cùng chú đều đi bộ đội.
Tới lúc thống nhất thì cha hắn phục viên còn chú hắn tiếp tục làm chuyên viên quân sự cho tới về hưu. Thời chiến tranh vì nhiễm độc chú hắn không thể có con, nên rất yêu thương anh em Lộc Động Đình.
Anh trai từ học cấp hai đã được chú đưa lên thành phố ăn học một năm chỉ về nhà vài tháng hè cùng tết.
Mự hắn giới thiệu cho anh trai một cô gái con của người quen, nghe nói mới hơn hai mươi gia thế tốt lại có hai bằng tiến sĩ, hiện ở Trường Sơn đại học nghiên cứu đầu đề, người còn thực xinh đẹp, tính tình cũng tốt.
Anh trai ngoại hình cũng rất tốt cũng lại là tiến sĩ gia thế càng không cần phải nói vì chú hắn coi là con rồi, trong khi Lộc Động Đình mới là con thừa tự của chú hắn. Cùng nhà gái xem mắt xong, hai người cảm thấy có thể chấp nhận, nên bắt đầu hẹn hò tìm hiểu.
Nói đến đây, vì nhà anh trai của Lộc Động Đình là con trưởng mà nhà hắn là dòng chính của họ Lộc. Truyền rằng họ Lộc có từ thời thượng cổ, là con thứ của Kinh Dương Vương. Cho nên anh trai cần phải chịu trách nhiệm trưởng họ, chỉ có thể đem Lộc Động Đình cho chú hắn làm con thừa tự.
Hôm đó vốn là ngày nghỉ, anh trai hắn liền hẹn bạn gái cha mẹ cùng cha mẹ gặp mặt, đang đi dạo trên đường thì xảy ra chuyện. Bởi vì bạn gái phòng thí nghiệm lầm thời có việc nên đến muộn. Chỉ có anh trai cùng cha mẹ hai bên gặp nhau.
Lộc Động Đình lúc ấy ở nhà, hắn không thích ồn ào nên từ chối không lên thành phố.
Lộc Động Đình từng đi học mỹ thuật ở thành phố hai năm, hắn tuy thông minh nhưng làm gì cũng chỉ cần thú vị lại không thích ồn ào.
Vậy nên hắn dùng hai năm học hết chương trình của đại học.
Trong lúc đó còn làm luận văn thuê và làm đồ án tốt nghiệp thuê kiếm thêm thu nhập.
Bị nhà trường phát hiện nên bị khuyên thôi học, vì vậy Lộc Động Đình liền về quê cùng cha mẹ hắn làm nông dân.
Lúc cha mẹ hắn mất chú hắn còn liên hệ không được Lộc Động Đình, vì hắn đang ở ngoài vườn. Đến trưa đi làm về Lộc Động Đình mới được mự hắn báo tin.
Lúc ấy Lộc Động Đình cả người choáng váng chẳng biết gì, dù hắn tính lãnh nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thân.
Hắn cứ thế thẫn thờ từ khi nhận được tin đến khi chú hắn mang di thể cha mẹ và anh trai hắn về tổ chức lễ tang cho tới chôn cất, Lộc Động Đình như một rối gỗ ai giật dây thì cử động. Chú mự hắn ở lại an ủi chăm sóc Lộc Động Đình hơn nửa tháng mới trở lại thành phố, dù vậy mỗi tuần mự hắn sẽ từ thành phố về ở hai ngày mới đi.
Hai tháng này Lộc Động Đình luôn nhớ lại từ nhỏ tới lớn, cha hắn nói đặt tên cho hắn là Lộc Động Đình vì tổ tiên của hắn là Kinh Dương Vương, là vua từ hồ Động Đình đi về phía Nam. Không mong anh em hắn có bao nhiêu vĩ đại chỉ cần anh em hắn nhớ được tổ tiên huy hoàng là đủ.
Cha hắn nói:
“Từ đời ông nội của tau đều đấu tranh vì tổ quốc, ông cố bọn bay giác ngộ rồi theo Đảng rồi bặt vô âm tín. Nhưng tau và ông nội bay cùng chú bay thì ngay tại đây. Bọn tau không có huy hoàng của tổ tiên, nhưng bọn tau cũng đổ máu cho dân tộc cũng như tổ tiên. Bọn tau và đồng đội có người đi không về có người về không đầy đủ, nhưng tau chắc chắn chờ tau chết đi tổ tiên dưới ấy cũng chẳng nỡ đánh chúng tao roi nào. Như vậy tau cũng chẳng kém gì tổ tiên vậy. Anh em chúng mày phải nhớ.”
Lộc Động Đình từ nhỏ tới lớn nghe không biết bao nhiêu lần, hắn cũng không hiểu, cũng không muốn hiểu. Vì hắn chẳng phải trưởng tử, chẳng phải kế thừa dòng họ, đến ngày rằm mùng một Lộc Động Đình cũng chẳng cần thắp hương vì đó là việc của cha hắn anh hắn.
Nhưng từ khi chỉ còn một mình hắn Lộc Động Đình mới hiểu hai chữ trách nhiệm.
Chìm đắm hai tháng cuối cùng Lộc Động Đình cũng tỉnh lại.
Vậy là xong bối cảnh nhân vật, thơ có câu:
“Bắt đầu ngày đầu tiên cha mẹ liền tế thiên,
không phải cô nhi khó thành nhân vật chính.”
Tác giả vẫn rất có lương tâm không đưa nhân vật chính của chúng ta vào khởi điểm cô nhi viện(gạch bỏ vì chỗ này ở bên tàu), tác giả cũng muốn cho vào cô nhi viện lắm để đỡ phải mất công nghĩ gia thế gia cảnh. Nhưng nước ta chẳng có cái cô nhi viện nào nuôi nhiều nhân vật chính như thế cả. Hi vọng đời sau sẽ nước nhà sẽ có cô nhi viện có thể nghiền áp khởi điểm.