*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chẳng mấy chốc, Lộc Động Đình đã ra gần đến mép cành, đằng trước là vô số cành lá rậm rạp, cành nhỏ thì bằng đầu chiếc đũa, cành lớn thì bằng cổ tay.
Cành chủ mà Lộc Động Đình đang đứng đã bị cắt cụt phần đầu, để thúc những cảnh non nhỏ hơn mọc ở bên trong.
Như vậy cành mới nhiều ngọn hơn, dẫn tới ra hoa đậu trái nhiều hơn, lại cũng là để cho dễ thu hái và cắt tỉa cành hơn.
Như vậy đảm bảo mỗi năm đều sẽ có cành cây mới nhiều ngọn non, năng suất cây cho trái được đảm bảo.
Lộc Động Đình ngồi xuống, cầm đầu còn lại của dây thừng, cúi đầu dùng tay mò sang một bên của cành chính.
Đem một đầu dây thừng còn lại cột vào móc sắt được đóng bên cạnh của cành cây.
Sau đó thử thử xem xét lại nút buộc đã vững chắc hay chưa rồi mới đứng dậy.
Lộc Động Đình cũng không ngại phân chim, nếu là phân tươi thì hắn còn đôi chút ngại.
Một số loại phân chim có mùi rất kinh khủng lại còn ám mùi vào tay rất khó rửa.
Quan trọng nhất là trong phân chim có rất nhiều ký sinh trùng cùng trứng giun.
Chim là một vật chủ lây nhiễm của rất nhiều loại ký sinh trùng, cho nên người bình thường nên cẩn thận với phân chim, nhất là phân chim còn tươi.
Đối với phân chim đã khô lâu ngày thì không có mấy đáng ngại về mùi.
Bởi vì lâu ngày bị phơi dưới ánh mặt trời phân chim cũng đã bay hết mùi, ngoại trừ có chút liên tưởng ghê tởm còn thì không có gì đáng ngại.
Tuy nhiên cũng nên chú ý cẩn thận với phân chim hoang dã, bởi vì một số loại ký sinh trùng hoặc trứng ký sinh trùng có sức sống rất mãnh liệt.
Chúng có thể tồn tại mà không cần nước trong vòng nhiều ngày thậm chí là nhiều năm cho tới khi gặp điều kiện thích hợp.
Nếu không cẩn thận sẽ vẫn có nguy cơ nhiễm ký sinh trùng rất cao, mà hầu hết các loại ký sinh trùng không gây bệnh cho chim, nhưng đối với người thì không có chút nào nương tay.
Ký sinh trùng gây bệnh nhẹ bệnh nặng, từ chỉ gây khó chịu tới gây chết người không chỗ nào là không có.
Bởi vậy, khi tiếp xúc với chất thải động vật hoặc động vật, không chỉ là chim mà còn là nhiều loài động vật hoang dã khác nhất thiết phải cẩn thận.
Hãy chú ý các vết thương hở và làm vệ sinh cẩn thận sạch sẽ cơ thể nhất có thể sau khi tiếp xúc.
Nhưng đối với hiện tại Lộc Động Đình mà nói, chỉ cần không có mùi thúi khó chịu, mọi chuyện đều là chuyện nhỏ.
Dù cho ký sinh trùng muốn gây bệnh cho hắn đầu tiên cũng phải thâm nhập được vào người hắn cái đã.
Cho dù có bằng cách nào đó thâm nhập được vào cơ thể của Lộc Động Đình, ít ra cũng phải sống sót được khỏi bị năng lượng trong thân thể hắn bắn phá.
Cho nên mới nói một khi bước vào siêu phàm bệnh tật phần lớn cũng tự khỏi, hơn nữa càng khó mắc bệnh.
Dù sao không có mấy loài sinh vật nhỏ bé nào có thể không bị năng lượng trong cơ thể của siêu phàm sinh vật bắn phá phân giải thành chất cơ bản được.
Lộc Động Đình không hề ngần ngại, cầm chặt một đầu của sào tre đứng thẳng người nhằm vào một chùm quả xa xa đánh mạnh.
Trái cây và lá cây bị Lộc Động Đình đánh rơi rụng xuống dưới đất, dẫn tới Nguyễn Linh Trúc vui vẻ nhảy nhót kêu lên.
“A... a...!
Rơi xuống rồi, rơi xuống rồi, còn rụng nhiều lá lắm anh Đình ơi.”
Sau đó cầm bao xác rắn tung tăng chạy ra nhặt quả trám, Nguyễn Linh Trúc còn chưa kịp cúi người nhặt, trên đầu đã rào rào rơi xuống thật nhiều quả trám.
“Ai ui...!”
Nguyễn Linh Trúc bị trám rơi trúng đầu, hét thảm một tiếng sau đó hai tay giăng bao xác rắn che trên đầu cướp đường mà chạy.
Đừng nhìn từng quả trám chỉ lớn bằng ngón tay cái, nhưng từ mấy chục mét rơi xuống, cho dù là Nguyễn Linh Trúc sắp bước vào siêu phàm, bị rơi trúng cũng là đau đến khóc lóc la lối.
Bên trên Rick Sanchez thấy Lộc Động Đình bắt đầu làm việc cũng bò ra một cành lớn khác đánh trám, dù sao cũng không phải cái gì khó học, chỉ cần nhìn một lần liết biết.
Trên đầu lộp bộp lộp bộp trám rơi xuống, phần lớn quả rơi trúng bao xác rắn trên đầu Nguyễn Linh Trúc sau đó bật ra ngoài.
Chạy thoát khỏi tán cây khá xa đến chỗ Sindragosa đứng, Nguyễn Linh Trúc mới thả xuống bao xác rắn xoa xoa tay xoa xoa đầu.
Vừa rồi trong lúc chạy, mặc dù dùng bao xác rắn che được đầu, nhưng đôi tay lại không được che chắn.
Một vài quả trám rơi trúng vào ngón tay đau đến Nguyễn Linh Trúc rầm rì rầm rì kêu.
Nhưng dù sao cũng là sắp bước vào siêu phàm, đau đớn cũng chỉ một chút mà thôi.
Thực mau Nguyễn Linh Trúc ánh mắt bị bao xác rắn hấp dẫn, phải nói đúng ra là bị những vật nhỏ bên trên bao xác rắn hấp dẫn.
Trên bao xác rắn Nguyễn Linh Trúc cầm vừa nãy, lẳng lặng nằm một ít trái cây.
Từng quả trám nhỏ hình quả trám, có kích thước cỡ khoảng ngón tay cái hoặc nhỏ hơn một chút, có màu bạc lại hơi hướng ám màu xanh tím.
(... tất nhiên quả trám phải là hình quả trám bởi vì hình quả trám chính là lấy hình tượng quả trám.)
“A... a..!
Xem này Sindragosa, vẫn còn mấy trái.
Ha ha ha...!”
Nguyễn Linh Trúc vui vẻ nhặt trám lên nhảy nhót đưa cho Sindragosa một trái, sau đó chính mình cũng cầm một trái lên xem xét.
Sau đó lại “ A...!” một tiếng.
Sindragosa liếc nhìn Nguyễn Linh Trúc một cái, từ nãy giờ Nguyễn Linh Trúc cứ “ A.. a..” nhảy nhót liên tục.
Sau đó nhìn Nguyễn Linh Trúc dùng tay xoa xoa quả trám sau đó giơ lên, đầu ngón tay đã nhuộm một lớp phấn màu trắng.
“Ha...
Thì ra là quả trám chín màu đen... à không phải là màu tím, màu tím đen.
Bên ngoài được phủ một lớp phấn sáp màu trắng, cho nên vừa nãy chúng ta bên ngoài nhìn vào mới thấy giống như là cây trám đang lóe sáng lóe sáng.
Cảm giác giống như vảy của quả lót nhỉ...
À mà Sindragosa chưa thấy quả lót nhỉ, quả lót hay còn gọi là quả nhót, hình dạng cũng giống như trám nhưng lớn hơn một chút, khi chín thì chuyển dần từ màu cam sang màu đỏ, bên ngoài có một lớp vảy, phải làm sạch mới ăn được.”
Nguyễn Linh Trúc vừa nói một tay cầm quả trám, một tay cầm vạt áo, cẩn thận dùng quả trám chà vào vạt áo.
Chà vài cái lại cầm lên trước mặt xem, thấy đã chà sạch phấn sáp bên ngoài quả trám, Nguyễn Linh Trúc cũng không do dự mà bỏ nguyên quả vào miệng sau đó cắn nhai.
Tất nhiên chỉ là cắn phần thịt quả mà thôi, Nguyễn Linh Trúc mặc dù đây là lần đầu tiên thấy quả trám tươi.
Nhưng ăn quả trám chín hay trám muối thì không biết bao nhiêu lần rồi, dù sao thành phố cũng không quá xa nơi này.
Cứ đến mùa trám là vô số thương lái rầm rộ thu mua trám từ trong núi đi ra, trước đây giá trám cũng không quá cao.
Bởi vì theo quan niệm trước đây trám là thức ăn cứu đói của người nghèo, giống như củ mài vậy.
Nhưng cho tới hiện tại bây giờ đều biến thành đặc sản, mới chỉ cách đây hơn năm mươi năm, tôm hùm và cua hoàng đế còn là thức ăn cho người nghèo và tù nhân.
Trong quá khứ đến những món ăn như cá hồi, pho mát, hay trứng cá muối cũng có quá khứ là thức ăn của người nghèo.
Nhưng cho tới hiện đại đều lắc mình biến thành những món ăn xa xỉ có giá cao ngất ngưởng.
Quả trám cũng vậy, tuy nói trám không biến thành món ăn xa xỉ, nhưng cũng không phải là món ăn bình dân giá rẻ nữa.
Người chính là như vậy, ngày xưa khi đói khổ thì cho rằng đó là cực chẳng đã mới phải ăn, cũng không thấy bao nhiêu ngon lành
Càng ngày đời sống càng tốt hơn lại quay lại ức khổ tư ngọt, cho rằng đó là đặc sản, mặc dù thực tế là đặc sản thật.
Ăn cũng ngon, lại số lượng ít tất nhiên có đủ tư cách làm đặc sản.
Cho nên thông thường, trám ra khỏi rừng đều bị tiêu thụ hết tại địa phương, số lượng quả trám đi ra khỏi địa phương là cực kỳ ít.
Điều này không chỉ riêng đối với trám, hầu hết các loại đặc sản địa phương đều như vậy, ngoại trừ những loại đặc sản có số lượng lớn.
Nếu không phần lớn đặc sản đều có danh tiếng rất cao, nhưng lại ít người được nếm thử, hoặc hầu hết đều là bị vô lương thương gia dùng giả đánh tráo lừa gạt người tiêu dùng.
Chính là cũng may gia đình của Nguyễn Linh Trúc ở thành phố, nhưng cũng là là coi như cùng địa phương.
Bởi vậy trám là Nguyễn Linh Trúc không thiếu được ăn, chỉ là lúc nào cũng là trám được chế biến ngon lành, chứ có lúc nào Nguyễn Linh Trúc đã thấy quả trám tươi bao giờ đâu.
Lại nói đến Nguyễn Linh Trúc, cho nguyên quả trám vào miệng, nhắm mắt lại vẻ mặt thỏa mãn muốn cảm nhận vị thơm bùi của trám.
Nhưng vừa mới cắn một miếng, Nguyễn Linh Trúc lập tức nhăn mày lại vội vào nhả quả trám trong miệng ra.
Sau đó quỳ bò trên mặt đất phun nước miếng phì phì, không còn một chút nào là hình tượng thục nữ càng không thấy chút nào gọi là cô gái đáng yêu nữa.
Sindragosa thấy Nguyễn Linh Trúc đột nhiên nhăn mặt quỳ bò xuống đất, thì giật mình.
Vội vàng chạy lại quan tâm hỏi, tiện thể bàn tay nâng lên sử dụng một đạo ma pháp Hồi phục cho Nguyễn Linh Trúc.
“Làm sao vậy Trúc?”
Chính là mặc dù được Sindragosa buff máu nhưng Nguyễn Linh Trúc vẫn còn quỳ rạp trên mặt đất phì phì phun nước miếng.
Một bên phun một bên nói với Sindragosa.
“Phì... phì...
Không sao.... phì phì... chát quá thôi... phì... trám chát...
Lấy cho em chút nước... phì... phì... phì... để em súc miệng cho đỡ chát... phì...!”
“Ừ! Chờ chút. ”
“Phì... phi... ”
Sindragosa gật đầu đứng dậy đi lấy nước cho Nguyễn Linh Trúc súc miệng.
Nguyễn Linh Trúc súc miệng xong, trong miệng cũng thấy đỡ hơn, đặt mông ngồi trên cỏ.
Sau đó xoay người vươn ra phía xa dùng tay tút lên vài lá cỏ non sau đó bỏ vào miệng nhai.
Hương vị ngọt lành của cỏ, cùng với chất xơ và nhựa bên trong cỏ bắt đầu kết hợp với nhựa quả trám kết tủa lại với nhau.