Mặc dù là ly khai Thiên Trụ
phong, thanh âm của Cổ Thương Phong như cũ như lôi đình ở bên tai ầm ầm
quanh quẩn, để cho nỗi lòng Mộ Hàn thật lâu khó có thể bình tĩnh.
Tuy Cổ Thương Phong cũng không nghĩ Mộ Hàn sẽ hoàn thành nguyện vọng của hắn, nhưng hắn lại lặng yên ở đáy lòng Mộ Hàn mở ra một cánh cửa, dã
tâm dần dần sinh sôi.
Trước kia, Mộ Hàn mưu đồ tiến vào Côn Luân tiên phủ, chỉ là muốn từ nơi
ấy tìm được địa đồ của ngàn vạn Thiên Vực thế giới, cùng tìm kiếm cơ
hội tiến về Thánh Thiên Vực, nhưng cụ thể muốn từ nơi nào bắt đầu, Mộ
Hàn còn không có nửa điểm đầu mối, dù sao Côn Luân tiên phủ đối với hắn
mà nói phi thường lạ lẫm.
Nhưng bây giờ Mộ Hàn lại phát hiện, nếu có thể như Cổ Thương Phong nói
trở thành Côn Luân tiên phủ Thánh Tử, mới có thể càng thêm dễ dàng đạt
thành mục tiêu. Hơn nữa, có cái danh hiệu Côn Luân tiên phủ Thánh Tử
này, tiến vào Thần U Thánh Thiên Vực hoặc Không Minh Thánh Thiên Vực,
cũng sẽ dễ dàng hành động hơn.
- La Thành, Tố Ảnh, các ngươi hồi lâu không thấy, hảo hảo tâm sự, Dịch
sư huynh, không bằng đến Ngọc Chân điện của ta ngồi một chút.
Yên lặng ngự không phi hành hồi lâu, Ngư Thanh Liên mới tỉnh hồn lại,
ánh mắt ý vị thâm trường xẹt qua hai người Mộ Hàn cùng Tiêu Tố Ảnh, lại
rơi vào trên người Dịch chân nhân, vui vẻ dạt dào nói.
- Chính có ý đó.
Dịch chân nhân phục hồi tinh thần lại, lập tức hiểu ý tứ của Ngư Thanh
Liên, cười mỉm gật đầu, cùng nàng rất nhanh chạy như bay mà đi, trong
khoảnh khắc liền biến mất ở phía chân trời.
Hai người vừa đi, phiến hư không này liền chỉ còn lại có Mộ Hàn cùng
Tiêu Tố Ảnh, ánh mắt của Ngư Thanh Liên cùng Dịch chân nhân trước khi đi ngược lại làm cho bọn hắn trở nên có chút xấu hổ.
Chần chờ một lát, Mộ Hàn rốt cục mở miệng:
- Tiêu sư tỷ, chúng ta...
- La Thành, ngươi như thế nào còn gọi ta là sư tỷ?
Tiêu Tố Ảnh đánh gãy lời nói của Mộ Hàn, ra vẻ không vui nói.
- Nói đúng, về sau ta liền gọi ngươi là Tố Ảnh.
Mộ Hàn ha ha cười cười, trong lòng lập tức thản nhiên xuống, vừa rồi tia xấu hổ kia đã không còn sót lại chút gì.
- Tố Ảnh, còn có một năm thời gian liền phải đi Côn Luân tiên phủ, ngươi bây giờ là Linh Trì thất trọng thiên, nhất định phải tranh thủ trong
đoạn thời gian này đem tu vi tăng lên tới Dương Hồ cảnh.
Tiêu Tố Ảnh lông mày kẻ đen cau lại, có chút lo lắng nói:
- Một năm thời gian, sợ là có chút không kịp.
Tám năm này đến, Mộ Hàn xa ngút ngàn dặm không tin tức, Tiêu Tố Ảnh mỗi
năm tiến về Pháp La Thiên Vực dò xét tình huống, phân ra không ít tâm
thần, bằng không thì bằng Vô Lượng Tiên Cung của nàng, nói không chừng
hiện tại đã đột phá đến Dương Hồ cảnh.
- Đừng lo lắng, có ta ở đây.
Mộ Hàn nháy mắt, tự tin cười nói.
- Ta hiện tại đã là Dương Hồ Nhị trọng thiên tu sĩ, hoàn toàn có thể
tiến vào Linh Vũ pháp giới tu luyện, chúng ta vừa vặn tiến về chỗ đó bế
quan tu luyện, nhiều Linh Vũ Tiên Nguyên như vậy, có lẽ đầy đủ ngươi
trong vòng một năm tăng lên tu vi.
Tiêu Tố Ảnh ngạc nhiên nói:
- Ta đã đi Linh Vũ pháp giới một lần, ở trước khi không có đạt tới Dương Hồ cảnh, sẽ bị chỗ không gian kia bài xích.
- Đừng quên Phệ Linh Tiên Cung của ta.
Mộ Hàn thần thần bí bí nói.
- Lui một vạn bước mà nói, cho dù ngươi thật sự vào không được, ta cũng
có thể từ bên trong lấy chút Linh Vũ Tiên Nguyên cho ngươi luyện hóa.
- Nói đúng.
Tiêu Tố Ảnh nghe xong, lập tức mặt mày hớn hở yên lòng.
Có Thần Phẩm Tâm Cung của Mộ Hàn, nói không chừng thật có thể tiến vào
Linh Vũ pháp giới, mặc dù là bị không gian bài xích, sau khi đi vào,
nàng một mực không đi ra, đứng ở trong không gian Tâm Cung của Mộ Hàn tu luyện là được. Vạn nhất ngay cả không gian thông đạo cũng qua không
được, cũng còn có biện pháp Mộ Hàn nói kia.
- Vậy bây giờ chúng ta đi thử a ?
Tiêu Tố Ảnh có chút không thể chờ đợi được.
- Còn có thời gian dài như vậy, cũng không vội ở một buổi tối.
Trời chiều chìm xuống, sắc trời sớm đã ảm đạm, Mộ Hàn cười nói.
- Tố Ảnh, hôm nay là ngày chúng ta chính thức kết làm đạo lữ, nếu như
không hảo hảo chúc mừng một phen, chẳng phải là phụ La Phù Thánh Tử
chuẩn bị hôn lễ cho chúng ta?
Từ lúc ở Diêu Quang đỉnh Ngọc Chân điện, Mộ Hàn đã từng mĩm cười nói,
muốn đem nghi thức đính hôn của La Phù Thánh Tử kia coi như hôn lễ của
mình cùng Tiêu Tố Ảnh.
Nếu La Phù Thánh Tử biết được, sẽ tức giận đến thổ huyết a.
- Cái này...
Khuôn mặt trắng nõn của Tiêu Tố Ảnh nhất thời hiện lên một vòng đỏ tươi, bất quá lời đằng sau nàng còn chưa nói ra miệng, đã bị Mộ Hàn cười lớn
một phát bắt được tay nhỏ xinh đẹp tuyệt trần, hai đạo thân ảnh sóng vai hướng Khai Dương phong mau chóng đuổi theo, trong chớp mắt công phu, đã dung nhập trong bóng đêm xa xa tối tăm mờ mịt...
Vèo! Xoạt . . . . .
Sáng sớm hôm sau, từng đạo thân ảnh bay xuống vùng phía nam Xích Thành
Thiên Vực Bích Không Sơn Mạch, Vực Giới chi môn liền ở trong cung điện
trước người bọn hắn.
Bọn hắn đúng là một nhóm La Phù Thánh Tử.
Quay đầu đông ngắm, 100 tên đệ tử Côn Luân tiên phủ kia đều là mặt mũi
tràn đầy vẻ không cam lòng, nhất là mười một người bị Mộ Hàn trọng
thương kia, trong ánh mắt càng là tràn ngập phẫn hận.
Thương thế của bọn hắn mặc dù đã chuyển biến tốt đẹp được không sai biệt lắm, nhưng bị một gã Trung Thiên Vực tu sĩ tu vi thấp hơn mình trọng
thương, lại trở thành nhục nhã của bọn hắn.
Trên đời không có tường không lọt gió, việc này nếu truyền quay lại Côn
Luân tiên phủ, chỉ sợ bọn hắn sẽ trở thành trò cười trong phái.
Chỉ cần vừa nghĩ tới hình ảnh mình bị những đồng môn đệ tử kia cười
nhạo, đáy lòng bọn hắn liền giống như có vô số độc xà đang không ngừng
cắn xé, nếu không thể để cho hỗn đản gọi là La Thành kia trả một cái giá lớn, bọn hắn có thể nào cam tâm? Nhưng Chân Vũ Thánh Sơn có Cổ Thương
Phong tọa trấn, bọn hắn lại không thể làm gì.
- Thánh Tử, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy được rồi?
Một nữ tử dáng người yểu điệu nhịn không được nói.
- Đừng nóng vội.
La Phù Thánh Tử quay đầu nhìn thoáng qua, ở chỗ sâu trong đồng tử lộ ra
một vòng tàn khốc, nhưng liền liễm tàng, lạnh nhạt nói ra.
- La Thành kia đích thật là võ đạo thiên tài, không chỉ có thực lực viễn siêu tu vi, càng có năng lực luyện khí siêu cường... Nhân vật như vậy
tuyệt sẽ không cam lòng ở trong Xích Thành Thiên Vực nho nhỏ. Một năm
sau, là năm mươi năm một lần Côn Luân tiên thử. Chân Vũ Thánh Sơn chúng
năm đại chi nhánh đều tiến cử Dương Hồ cảnh đệ tử trẻ tuổi tham gia, La
Thành nhất định cũng là một cái trong số đó. Côn Luân tiên phủ, cũng
không phải là Chân Vũ Thánh Sơn, Cổ Thương Phong có thể che chở được
hắn nhất thời, lại không che chở được hắn cả đời...
- Thánh Tử nói đúng, Côn Luân tiên phủ là địa bàn của chúng ta, nếu hắn
thật tới tham gia tiên thử, chúng ta có rất nhiều cơ hội thu thập hắn.
- Tốt nhất là để cho hắn thông qua Côn Luân tiên thử, chúng ta mới hảo hảo giày vò hắn.
- La Thành kia quá mức đáng hận, thoáng một phát giết chết hắn, quả thực là tiện nghi hắn rồi.
...
Những nam nữ trẻ tuổi kia lập tức đã minh bạch ý tứ của La Phù Thánh Tử, trên mặt lập tức lộ ra vẻ hưng phấn.
Nhưng trong nháy mắt về sau, đã có một gã hắc y nam tử nghi ngờ hỏi:
- Thánh Tử, nếu như La Thành sợ chúng ta trả thù, không dám đi tham gia Côn Luân tiên thử thì sao?
- Đối với võ đạo thiên tài tư chất xuất chúng như thế, tham gia hay
không tham gia Côn Luân tiên thử há có thể do chính hắn quyết định?
La Phù Thánh Tử mắt hí cười cười, bước chân hơi động một chút, đã tiến
vào cung điện phía trước. Những đệ tử Côn Luân tiên phủ kia giật mình
sững sờ một lát sau, lập tức hiểu được, nếu La Thành kia không dám tham
gia Côn Luân tiên thử, thì cũng có rất nhiều biện pháp dùng danh nghĩa
Côn Luân tiên phủ hạ lệnh cho La Thành.
Đến lúc đó, La Thành tham gia cũng phải tham gia, không tham gia cũng phải tham gia.