- Thập phần tài liệu thánh khí, tài liệu thánh khí còn lại trong Đại Khí Điện chúng ta tổng cộng cũng mới mười phần? Bị hắn càn quét hết?
- Mặt khác hai mươi chín kiện kia không phải là vật liệu luyện chế siêu
phẩm đạo khí sao? Hắn luyện chế một kiện thánh phẩm đạo khí cũng chỉ cần bốn ngày, còn chạy tới luyện chế siêu phẩm đạo khí?
- Mộ Hàn cư nhiên chọn hai mươi mốt kiện phế phẩm thánh khí? Chúng nó
khẳng định cũng có thể bị chữa trị, aii, ta vừa rồi như thế nào không
phát hiện hắn nhìn trúng chính là mấy thứ này?
. . .
Tiếng kinh hô không ngừng bên tai.
Mộ Hàn cũng đã mang theo một chuỗi hộp gỗ cùng phế phẩm thánh khí đi tới cửa Đại Khí Điện.
Đại Khí Điện này tổng cộng có bốn vị Thần Hải Cảnh chấp sự, hai Thần Hải nhất trọng thiên, hai Thần Hải nhị trọng thiên, tâm thần của bọn họ
thủy chung đem bốn khu vực trong điện bao trùm, chặt chẽ chú ý động tĩnh của mọi người, để ngừa có người nhân cơ hội đem vật phẩm trong này trộm vào không gian tâm cung.
Lúc cảm ứng được hành động của Mộ Hàn, ngay cả bọn họ là Thần Hải Cảnh cường giả, cũng là cảm thấy giật mình.
Thẳng đến Mộ Hàn đi vào phụ cận, bốn người mới tỉnh lại.
- Mộ Hàn, mấy thứ này ngươi đều muốn?
Một gã chấp sự có khuôn mặt tròn xoe nhịn không được hỏi.
- Không sai, nhờ sư huynh tính toán một lần công huân cho ta.
Mộ Hàn vuốt cằm nói.
- Thập phần tài liệu thánh khi hai nghìn vạn công huân, hai mươi chín
phần siêu phẩm đạo khí ba trăm vạn công huân, hai mươi một kiện phế phẩm ba trăm vạn công huân, tổng cộng hai ngàn sáu trăm vạn công huân.
Chấp sự mặt tròn kia hiển nhiên đối với giá cả vật phẩm trong Đại Khí
Điện nắm rõ, vừa quan sát liền biết, liền êm tai nói tới, cũng không có ở trên giá cả làm cái tay chân gì, có lẽ không phải không nghĩ, mà là ở
dưới ngạc nhiên, đem điều này quên luôn.
- Hảo.
Ý niệm vừa động, Mộ Hàn liền đem tất cả vật phẩm thu vào tâm cung, sau
đó đem thân phận ngọc bài của mình đưa cho chấp sự mặt tròn kia.
Thời điểm Mộ Hàn từ Bão Phác Sơn xuất quan, còn có chín trăm vạn công
huân, chẳng qua ở trước khi luyện khí, hắn liền đưa công huân toàn bộ
dời cho Tiêu Tố Ảnh, hiện tại có mười sáu ức, khấu trừ hai ngàn sáu trăm vạn, liền còn thừa mười lăm ức bảy ngàn bốn trăm vạn, này vẫn như cũ là một con số cực kỳ khủng bố.
Ở phương diện này, tính tất cả đệ tử tiên phủ, chỉ sợ không có ai có thể siêu việt Mộ Hàn.
Từ trong tay chấp sự mặt tròn tiếp nhận ngọc bài, Mộ Hàn cũng không nói
nhiều, bước nhanh hướng ngoài Đại Khí Điện đi đến. Nhưng mà, Mộ Hàn mới
đi ra mấy thước, một thanh âm lại làm cho hắn quay lại, nói chuyện vẫn
là chấp sự mặt tròn kia, thần sắc có chút xấu hổ:
- Ân, này. . . Mộ Hàn sư đệ, có thể hỏi ngươi vì cái gì đổi hai mươi
chín phần tài liệu siêu phẩm đạo khí kia không? Lấy năng lực của ngươi,
luyện chế siêu phẩm đạo khí thật sự là đại tài tiểu dụng .
Chấp sự mặt tròn kia trước còn là có chút nói lắp, lại càng nói càng
thông thuận, sau khi nói xong, một đôi mắt chuột nho nhỏ liền chớp cũng
không chớp nhìn chằm chằm Mộ Hàn. Hắn lời nói này có thể là hỏi ra tiếng lòng của tất cả võ đạo tu sĩ trong điện, không chỉ có ba gã Chấp sự bên cạnh, mọi người trong điện cơ hồ đều đem ánh mắt quẳng hướng Mộ Hàn.
Này cũng không có tất yếu giấu diếm gì, dù sao luôn luôn có một ngày bại lộ, Mộ Hàn cười tủm tỉm nói:
- Nói cho sư huynh cũng không sao, ta chọn lựa hai mươi chín phần tài
liệu siêu phẩm đạo khí này, chỉ cần năng lực vừa đủ, cũng có thể luyện
chế thành thánh phẩm đạo khí! Với ta mà nói, tất cả đều là tài liệu
thánh khí!
- A?
Trong điện thoáng chốc vang lên một mảnh kinh hô, lời nói kia của Mộ
Hàn, làm tròng mắt mọi người suýt nữa cũng trừng ra vành mắt. Đợi thời
điểm mọi người tỉnh lại, thân ảnh của Mộ Hàn sớm đã từ cửa đại điện biến mất, nhưng Đại Khí Điện này chẳng những không có bởi vì Mộ Hàn rời đi
mà yên lặng, ngược lại bộc phát ra thanh âm càng ồn ào kịch liệt.
- Ta nhớ ra rồi, đích thật là có thuyêt pháp như vậy. Có chút vật liệu
luyện khí, đối với pháp sư năng lực kém một chút mà nói, chỉ có thể
luyện chế ra siêu phẩm đạo khí, nhưng nếu như mời pháp sư năng lực luyện khí đặc biệt cường hãn đến luyện chế mà nói, liền rất có khả năng luyện chế ra thánh phẩm đạo khí!
- Mộ Hàn luyện khí lợi hại như vậy, hai mươi chín kiện vật liệu kia
khẳng định có thể toàn bộ luyện chế thành thánh khí! Tuy rằng phẩm chất
vật liệu này không bằng tài liệu thánh khí, nhưng dù phẩm chất vật liệu
lại kém, trải qua tay Mộ Hàn luyện chế đi ra, uy lực của nó chỉ sợ cũng
không thua thánh khí mà bọn người Lục Dã trưởng lão luyện chế đi ra.
- Trời ơi, ba trăm vạn công huân, hắn liền mua được hai mươi chín phần tài liệu thánh khí?
- Như vậy tính xuống dưới, hắn đem mấy vật liệu này toàn bộ luyện chế đi ra, lại chữa trị toàn bộ phế phẩm, chẳng phải là có sáu mươi kiện thánh phẩm đạo khí sao?
. . .
Sáu mươi, con số như thế không lớn, nhưng phía sau lại có thêm hai chữ
"Thánh khí", kia sẽ cực kỳ đáng sợ, phải biết rằng hiện tại cả Côn Lôn
Tiên Phủ, số lượng thánh khí cũng không nhiều.
Mộ Hàn cư nhiên một người liền có được sáu mươi kiện!
Nhiều thánh khí như vậy, hắn khẳng định không phải cho mình dùng, cũng
sẽ không cấp bọn họ mấy đệ tử tiên phủ bản thổ này, chỉ sẽ cấp cho gia
hỏa xuất thân năm đại phân tông trên Thiên Trúc Sơn.
Vừa nghĩ đến điểm này, không ít tu sĩ ghen tị đến tròng mắt cũng đỏ lên.
Lúc này, bọn họ đột nhiên ý thức được, có đồng môn như Mộ Hàn, cho dù là xuất thân năm đại phân tông, tựa hồ cũng không có gì xấu.
. . .
- Mộ Hàn thật sự là khó có thể ngăn chặn, lại để hắn luyện chế ra hai mươi kiện thánh khí!
Sườn núi Phi Tiên Sơn, trong điện phủ Vạn Tượng Cốc, Đường Hồng đem ánh
mắt nhìn về phía ngoài điện thu hồi, nhịn không được nhẹ nhàng mà cảm
thán lên.
- Nghe nói sau khi hắn từ Bão Phác Sơn đi ra, tu vi cũng đột phá tới
Dương Hồ thất trọng thiên đỉnh phong, thời gian hơn một năm, không ngờ
đề thăng tam trọng!
Trong mũi Cầu Khang hừ một tiếng thật mạnh, dị thường tức giận nói:
- Tu vi của hắn có thể tăng trưởng nhanh như vậy, khẳng định là bởi vì
Thái Tố Tiên Khí. Nói không chừng hơn hai ngàn đạo Thái Tố Tiên Khí,
cùng hơn một nghìn kiện vật phẩm kia đều bị tên hỗn đản này dùng thủ
đoạn nào đó mà chúng ta không biết trộm đi ...
- Ân, vị sư huynh này, có chút lời cũng không thể nói lung tung.
Phút chốc, thanh âm ho khan nhẹ nhàng từ ngoài điện vang lên.
- Mộ Hàn!
Nghe được thanh âm kia, Cầu Khang cùng Đường Hồng nhất thời như bị giẫm
lên cái đuôi, đột ngột từ trên bồ đoàn bắn lên, bốn ánh mắt thẳng ngoắc
ngoắc nhìn về phía ngoài điện, chợt, một đạo thân ảnh cao to cao ngất
cùng một khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời sáng lạn liền ấn vào giữa
tầm mắt hai người.
Hai người có chút kinh nghi bất định, Mộ Hàn này lại chạy đến Vạn Tượng Cốc làm cái gì?
- Mộ Hàn, Vạn Tượng Cốc không chào đón ngươi!
Cầu Khang cắn răng quát khẽ nói.
Mộ Hàn chậm rãi bước đi thong thả tiến vào trong điện, không để ý đến
Cầu Khang kêu gào, trên mặt bày ra một bộ dáng "ta rất oan uổng":
- Thật sự là không nghĩ tới, ở trong mắt hai vị sư huynh, nhân phẩm của
ta kém như vậy. Một khi hai vị sư huynh đã cảm thấy ta ở Vạn Tượng Cốc
trộm cắp, không bằng chúng ta báo lên Chấp Pháp Đường, nhờ Chấp Pháp
Đường trưởng lão tra rõ việc này, vừa có thể trả ta trong sạch, còn có
thể giúp hai vị sư huynh tìm vật mất đi gì đó trở về.
Hai người nghe vậy, sắc mặt đại biến, lúc trước chuyện trong Vạn Tượng
Cốc kia, bọn họ thật vất vả che giấu xuống, nếu như thực làm đến Chấp
Pháp Đường, hai người chính là tội càng thêm tội .
- Mộ Hàn sư đệ khẳng định nghe lầm .
Đường Hồng ý niệm nhanh quay ngược trở lại, ha ha cười nói.
- Có chúng ta hai vị Thần Hải Cảnh tu sĩ tọa trấn, Vạn Tượng Cốc sao có
thể mất đi thứ gì chứ. Mộ Hàn sư đệ không cần nghĩ nhiều, ngươi tuyệt
đối là trong sạch .
- Thì ra là thế, ta thật sự trong sạch?
- Trong sạch! Trong sạch đến không thể lại trong sạch !
- Vậy Vạn Tượng Cốc có chào đón ta hay không?
- Hoan nghênh! Tuyệt đối hoan nghênh! Mộ Hàn sư đệ muốn cái gì, chỉ để ý đi chọn là được. . .