- Nếu mà có biện pháp thì ta đã sớm đi.
Mộ Hàn bất đắc dĩ lắc
đầu, loại không gian bão táp này không ai có khả năng chống lại, ít nhất cũng không phải là hắn hiện tại có khả năng chống lại.Mặc dù hắn có
được Thần Phẩm Tâm Cung, nhưng mà Thần Phẩm Tâm Cung cũng không phải vạn năng. Hiện tại, Mộ Hàn đích thật là có hơi tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể từ từ chờ đợi cơ hội thoát khốn.
- Công Tôn tiền bối, có lẽ an tâm chờ đợi đi.
Một lát sau, ngước mắt nhìn thấy Công Tôn Long mặt mày cau có, Mộ Hàn lại không nhịn được mà lên tiếng khuyên nhủ
- Chúng ta hiện tại là con châu chấu đi trên một sợi dây, ta có thể thoát thân là ông có thể thoát thân. Ta không đi được, ông cũng chỉ có thể ở
lại đây theo ta .
- Ngươi. . . Sớm muộn gì sẽ có một ngày, ta sẽ bị ngươi hại chết!
Công Tôn Long mắt trợn trắng mà tức giận hừ một tiếng, nhưng cũng không thể
tránh được. Đúng như Mộ Hàn nói, bọn họ hiện tại ngoại trừ chờ đợi ra,
cũng đích xác không có biện pháp nào khác.
Mộ Hàn bất giác cười
một tiếng, lập tức trấn tĩnh tâm thần, chuyển dời sự chú ý đến trên ba
trăm đạo Anh Lôi kia. Hắn chuẩn bị tiếp tục bắt giữ những con xấu số
không may dâng lên tận miệng như thế này.
Ở trong hoàn cảnh như vậy, Mộ Hàn vừa lúc có khả năng an tâm tu luyện.
Mộ Hàn hiểu rõ ràng, chính mình sở dĩ còn chưa bước vào cảnh giới Linh
Trì, bởi vì là chân nguyên tích góp từng tí một vẫn còn chưa đủ. Bởi
vậy, Mộ Hàn nhất định phải luyện hóa càng nhiều Vong Linh hơn.
Đối với việc chính mình có được năng lực đột phá đến cảnh giới Linh Trì hay không thì Mộ Hàn không chút nghi ngờ.
Hồi đó tại Thiên Lôi Tuyệt Vực hấp thu bộ phận trí nhớ kia của Thái Thanh,
thứ quí giá nhất không phải kiến thức của hắn, mà là tâm tình thấu hiểu
của hắn về mặt võ đạo. Bởi trong mắt Mộ Hàn, những sự thấu hiểu lĩnh hội này tuyệt đối là của quý hiếm có trên đời, giá trị của nó khó có thể
dùng bất cứ thứ gì để đo lường được. Hấp thu khả năng thấu hiểu của hắn
thì vào lúc Mộ Hàn đột phá mỗi tầng đại cảnh giới sẽ chỉ cần có được đủ
lực lượng là tất cả đều khả năng nước chảy thành sông, không phải lo
lắng sẽ gặp quan ải mắc kẹt về tâm tình.
- Ti!
Tiếng thét
thê lương chói tai đột nhiên vang lên, lại là một con Vong Linh bị dòng
chảy hỗn loạn của không gian thúc đẩy mà không tự chủ được cứ như ngôi
sao băng bay nhằm về phía Lôi Vực.
- Linh Trì Tam Trọng Thiên?
Trong lòng Mộ Hàn mừng rỡ. Ba trăm đạo Anh Lôi lập tức gào thét phóng đi, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà nhanh chóng mở Lôi Võng ra, ngăn
đường ở bên ngoài Lôi Vực.
Con vật cảnh giới Linh Trì xấu số không may như thế này, đều là chỉ nhờ may mắn mà có được.
Đối mặt dòng chảy hỗn loạn của không gian, Vong Linh càng lợi hại liền có
được năng lực lẩn tránh càng mạnh . Đã gặp dòng chảy hỗn loạn của không
gian thì đám Vong Linh cảnh giới Mệnh Tuyền và cảnh giới Vạn Lưu không
có bất cứ sức phản kháng gì, chỉ có thể thuận theo dòng như nước chảy
bèo trôi. Thế nhưng đổi thành Vong Linh cảnh giới Linh Trì thì chúng lại có tỷ lệ phi thường lớn để sớm phát hiện nguy hiểm, rồi tránh né trước.
- Vút!
Trong giây lát sau đó. Lôi Võng đã cuốn lấy, bao bọc con Vong Linh lọt vào trong võng thật chắc chắn kín mít.
Những ngày này, hành động của Mộ Hàn đã sớm bị tất cả Vong Linh biết. Khi
thấy chính mình bị Lôi Võng cuốn lấy, Vong Linh kia lập tức ý thức được
chính mình tiếp theo sẽ gặp phải cái gì, lại sợ đến bắt đầu kêu lên the
thé, thân hình to lớn béo tròn vùng vẫy giãy dụa kịch liệt, một đôi mắt
đỏ ngầu để lộ ra vẻ sợ hãi.
Cuối cùng lại kiếm được một con cá lớn .
Trên mặt Mộ Hàn vui vẻ dạt dào. Thế nhưng đúng lúc ba trăm Anh Lôi kéo Vong
Linh này vào Lôi Vực, hắn đột nhiên ngoài ý muốn kêu nhỏ thành tiếng.
Trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
Hắn đột nhiên phát hiện, tốc độ và uy thế của không gian bão táp kia đều bắt đầu suy giảm mạnh mẽ.
- Xảy ra chuyện gì đây?
Trong lòng Mộ Hàn nổi lên sự nghi ngờ. Tâm thần theo bản năng ra sức khuếch trương về khắp tứ phía .
Chỉ chốc lát sau đó, tâm thần khổng lồ của Mộ Hàn vốn đã đạt tới Linh Trì
Tam Trọng Thiên liền đã tràn ra khắp cả vùng mấy trăm dặm rộng không
gian bão táp, tiếp tục bao thùm hướng ra phía ngoài không gian bão táp.
Chỉ không trong thời gian chớp mắt, tâm thần Mộ Hàn đã bao phủ cả một
vùng ngàn dặm, lại dọc theo hai bên cảm ứng được Bích Chướng Hư Vô mù
sương .
Không gian bão táp này sắp sửa đi dếnđoạn cuối của 'Vong Linh Ma Cốc' sao?
Trong lòng Mộ Hàn thất thần giật thột một cái.
Vong Linh Ma Cốc này có hình dáng tam giác. Mà cùng với không gian bão táp
tiếp tục hướng về phía trước, Mộ Hàn phát hiện khoảng cách giữa chính
mình và Bích Chướng Hư Vô ở hai bên đang không ngừng thu nhỏ lại. Sở dĩ
lại xuất hiện tình trạng như vậy thì nguyên nhân của nó chỉ có một. Đó
chính là không gian bão táp đang dần nhằm về phía khu vực góc nhọn đoạn
cuối của Vong Linh Ma Cốc.
Không mất bao lâu thời gian, một tòa kiến trúc cực lớn đột nhiên bị tâm thần Mộ Hàn nắm bắt .
Đó là một tòa thành trì to lớn đứng thẳng tắp cao ngất. Nó lẳng lặng đứng
lặng im tại chỗ sâu nhất của Vong Linh Ma Cốc. Lớp Bích Chướng Hư Vô hai bên áp sát vào bên rìa tòa thành trì rồi giao nhau ở phía sau nó. Nhưng tại chỗ hai mảnh Bích Chướng đụng vào nhau lại có một hắc động chiếm cả một vùng đến ngàn mét .
Từng đạo không gian bão táp dữ dội từ
bên trong hắc động kia gào thét phóng ra. Chúng thổi qua không trung Cổ
Bảo , nhằm hướng chính giữa Vong Linh Ma Cốc mà rít gào cuốn đi.
Tầng ngoài Cổ Bảo kia tràn ngập những dấu vết loang lổ, đó là vết tích của
biết bao nhiêu thử thách trải qua vô số năm tháng mà lưu lại. Còn ở phía trước Cổ Bảo lại có vô số bóng dáng đen sì lít nha lít nhít lược lờ. Sự tồn tại của bọn chúng làm cho không gian chung quanh Cổ Bảo bị nhuốm
thành màu đen kịt, phảng phất đêm tối đã giáng xuống chỗ đó. Những đôi
mắt đỏ kè của chúng thì mải nhòm ngó vào không gian Giới Bích đen sì
phía sau Cổ Bảo , trong ánh mắt giống như toát ra sự mong chờ mãnh liệt.
Mỗi khi có không gian bão táp xoay tít cuốn qua thì liền có một lượng lớn
Vong Linh hí hửng gào lên mà nhảy vào trong bão táp, theo gió cuốn đi.
Vào lúc có những cơn bão táp mới điên cuồng gào thét rời xa Cổ Bảo thì đồng thời cũng có không ít không gian bão táp phản hồi xoáy về, rồi hoàn
toàn biến mất ở phía trước Cổ Bảo . Những Vong Linh này lúc trước đã
xuất phát từ Cổ Bảo, cuối cùng liền trở về phía trước Cổ Bảo. Chúng
giống như nương theo không gian bão táp để thực hiện một chuyến du ngoạn miễn phí trong phạm vi Vong Linh Ma Cốc .
Có rất nhiều Vong Linh cảnh giới Linh Trì!
Mộ Hàn đúngh là lấy làm kinh hãi. Bởi trong những Vong Linh này, số có
được thực lực cảnh giới Linh Trì quả là rất nhiều. Chỉ cần hơi hơi cảm
ứng sơ qua, hắn đã phát hiện có trên trăm con. Nếu mà tính hết tất cả
Vong Linh bên trong Vong Linh Ma Cốc vào trong đó thì số lượng Vong Linh cảnh giới Linh Trì tuyệt đối phải trên một ngàn.
Vút!
Tiếng gào như sấm, không gian bão táp đã trở nên càng ngày càng suy yếu.
Khi nó đan xen lướt qua không gian bão táp đối diện mà đến kia thì thậm chí có một số Vong Linh với thực lực khá cường đại cảnh giới Linh Trì đã
chạy ra khỏi không gian bão táp này của Mộ Hàn, rồi lại chui vào bên
trong cơn bão táp khác. Cứ như vậy, nó để mặc cho cơn bão táp kia lôi
cuốn đi, bắt đầu một đoạn hành trình mới.
Cự ly mấy trăm dặm, chỉ thoáng cái là vượt qua.
Lúc này, không gian bão táp liền không có bất cứ gì khác so với cơn lốc
bình thường. Đối với Mộ Hàn đã không tạo thành mảy may uy hiếp nào, cũng không tái xuất hiện bất cứ dòng chảy hỗn loạn của không gian nào nữa.
Có thể tưởng tượng đến nguyên nhân sợ hãi của phiến Lôi Vực kia. Nó
không đợi không gian bão táp tiêu tan mà đã vội vàng liền xông ra ngoài
từ trong bão táp.
Đến cuối cùng, bên trong không gian bão táp
liền chỉ còn lại có Cửu Long Lôi Hỏa Tráo làm phát sinh ra phiến Lôi Vực kia. Có điều, do Mộ Hàn âm thầm thao tác mà Lôi Vực so sánh với lúc ban đầu thì đã qua co rút thu nhỏ lại trên trăm lần. Hiện nay Lôi Vực chỉ
chiếm cứ một vùng không gian mấy ngàn thước.
Póc!
Một âm
thanh phảng phất bọt nước tan vỡ đột nhiên vang lên, không gian bão táp
hoàn toàn tiêu tan, phiến Lôi Vực kia đã hạ xuống phía trước Cổ Bảo.
Nhìn hình dạng ô lôi điện sấm chớp như cái ô xòe ra theo gió mà đến này, đã khiến cho tất cả Vong Linh chung quanh cũng có hơi sững sờ. Không
trung vốn tràn ngập những tiếng thét "ti ti"chói tai cũng trở nên hoàn
toàn yên tĩnh.