Hồi lâu qua đi, tâm tình kích động của Mộ Hàn mới bình phục lại.
Sau khi Thiên Anh bốn biến đoạt được sáu loại võ đạo công pháp, ngoại
trừ Hỗn Độn Tiên Pháp tạm không thể tu luyện, Thái Hư Động Thần Quyết
thứ năm thiên lập tức có thể bắt đầu ra, còn lại Lôi Thần Phụ Thể, Cửu
Thiên Huyền Lôi Bạo, Lôi Quang Độn Ảnh Quyết cùng Thiên Anh Ngự Hồn Đại
Pháp cũng cần tinh tế lĩnh ngộ mới được.
Bốn loại công pháp kỳ diệu, muốn chân chính trở nên có thể sử dụng được, cũng không phải chuyện tình một sớm một chiều.
Mộ Hàn phân ra bộ phận tâm thần, ở lại trong cơ thể Thiên Anh, mượn dùng Thiên Anh bắt đầu lĩnh ngộ bốn loại công pháp này, liền đem lực chú ý
chuyển dời đến bên ngoài cơ thể.
Trong sơn động vẫn như ngày đó đi vào, linh khí vẫn là dư thừa như vậy, giống như cho tới bây giờ sẽ không có tiêu giảm qua.
- Cũng không biết ở trong này bế quan thời gian bao lâu, là thời điểm đi ra ngoài!
Tâm niệm vừa động, Mộ Hàn đã từ trên bồ đoàn đạn thân mà dậy, sau đó lại có một đạo chân nguyên đưa vào giữa ấn ký kia. Ngay lập tức qua đi,
cổng vòm đem động khẩu phong bế kín thực kia tựa như vằn nước khẽ động,
rất nhanh biến thành hư ảnh nhàn nhạt, tiện đà hoàn toàn biến mất.
Sưu!
Mộ Hàn thân như điện quang, liền xuất hiện ở trên sơn đạo bên ngoài, chạy như bay mà đi.
- Ân ?
Điện phủ dưới chân Bão Phác Sơn, thanh âm kinh ngạc hô nhỏ bỗng dưng
vang lên, Bão Phác trưởng lão như thạch điêu ngồi ngay ngắn bất động tựa hồ đã bị kinh hách, mở choàng mắt, hướng trên núi nhìn lại, trong đôi
mắt kia toát ra kinh ngạc cùng chấn động khó có thể che dấu:
- Là Mộ Hàn kia xuất quan ?
- Dương Hồ thất trọng thiên đỉnh phong ?
- Sao có thể như thế?
. . .
Sau nửa ngày, Mộ Hàn đi xuống Bão Phác Sơn, xuất hiện ở trong điện phủ,
hướng về phía hắn khom người, sau đó rời đi. Thẳng đến thân ảnh Mộ Hàn
hoàn toàn biến mất ở ngoài điện, Bão Phác trưởng lão mới như ở trong
mộng mới tỉnh, nhưng đáy mắt lại vẫn lưu lại thần sắc không thể tưởng
tượng, thật lâu khó có thể tiêu tán...
Danh sách đệ tử Côn Lôn Tiên Phủ luân trú Thái Tố Cổ Thành rốt cục đi ra !
Tu sĩ tiên phủ không ở trên danh sách, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống
đất, đều có loại cảm giác như trút được gánh nặng, mà tu sĩ tiên phủ ở
trên danh sách ở lúc ban đầu bị đè nén, bây giờ cũng đều điều chỉnh tâm
tính. Thái Tố Cổ Thành kia vốn là hiểm địa, nếu không thể bảo trì tâm
tình tốt đẹp chính là, càng thêm nguy hiểm.
Có thể tu luyện đến Dương Hồ Cảnh tu sĩ, cũng không phải là ngu xuẩn, tự nhiên biết đạo lý đơn giản này.
Ở trước khi danh sách đi ra, mọi người sẽ ưu sầu bất an, trong lòng thấp thỏm, sau khi danh sách đi ra, biết việc trú đóng đã không thể tránh
né, tâm thần tự nhiên cũng sẽ trấn định.
- Quả nhiên để Hỗ sư huynh nói trúng rồi, Mộ Hàn sư đệ không ở trên danh sách, xem ra Tư Thiên trưởng lão đối với sơn chủ cũng là thập phần cố
kỵ, không có thêm tên của hắn đi vào. Chẳng qua, nếu Mộ Hàn sư đệ xuất
quan mà nói, vẫn là phải tham gia rút thăm, nếu rút trúng, vẫn là phải
đi.
- Cho dù không rút thăm, Mộ Hàn sư đệ cũng đi định rồi, Tư Thiên trưởng
lão kia cho Tố Ảnh sư muội thêm vào danh sách, Tố Ảnh sư muội cùng Mộ
Hàn sư đệ là đạo lữ, Tố Ảnh sư muội đi, Mộ Hàn sư đệ có thể không đi
sao?
-Thật sự là âm hiểm, ta như thế nào không nghĩ tới điểm này, nếu Mộ Hàn
huynh đệ bởi vậy mà tự nguyện đi đóng ở Thái Tố Cổ Thành, cho dù Cổ sơn
chủ biết, cũng không thể nói cái gì.
- Chúng ta những người này vận khí tựa hồ cũng không được tốt lắm? Hơn
một trăm người, chọn trúng cư nhiên đạt tới hai mươi cái, trong khi đó
tổng số danh sách, chỉ có hai mươi sáu .
- Hai mươi sáu người đi, lại không biết ba năm sau có thể trở về bao nhiêu?
. . .
Trong điện phủ Thiên Trúc Sơn, bọn người Đồ Giang cùng Yến Thu Mi tề tụ
một đường, có vì Mộ Hàn cảm thấy cao hứng rất nhiều, cũng vì tương lai
vận mệnh của mình cảm thấy lo lắng.
Đệ tử tiên phủ bản thổ có thể rất nhanh định hạ tâm lai, bọn họ lại
không dễ dàng như vậy. Nhóm người bọn họ này, ở Côn Lôn Tiên Phủ đã bị
bài xích, tới Thái Tố Cổ Thành phỏng chừng cũng sẽ không ngoại lệ. Không có đại bộ đội trợ giúp, nếu gặp được U Ảnh Tộc tập kích, trước hết chết là bọn họ .
Hơn nữa từ trên danh sách cũng có thể nhìn ra, vị Tư Thiên trưởng lão
kia đối với bọn họ cũng không hảo cảm gì, không tính hai mươi người rút
thăm trúng, bị Tư Thiên trưởng lão điểm danh Đồ Giang, Lam Oanh, Lâu Lan Tuyết, Diêm Sâm, Vệ Sơn cùng Tiêu Tố Ảnh, tất cả đều là võ đạo thiên
tài của năm đại phân tông.
Mọi người ngươi một lời ta một câu nói đến cuối cùng, trên mặt đều là tình cảnh bi thảm, trong điện phủ một mảnh yên lặng.
- A?
Phút chốc, thanh âm hô nhỏ thanh thúy của Tiêu Tố Ảnh đánh vỡ điện phủ
im lặng, chợt cặp mắt đẹp kia liền híp thành nguyệt nha nhi, mặt mày hớn hở nói.
- Mộ Hàn xuất quan !
Bởi vì tâm cung có thể ăn ý phối hợp, sau khi Tiêu Tố Ảnh cùng Mộ Hàn
kết làm đạo lữ, ở chung lâu ngày, tâm linh dần dần diễn sinh ra một tia
liên hệ kỳ diệu, chỉ cần cách xa nhau không phải quá xa, liền có thể đại khái cảm ứng được tình trạng của đối phương.
Chẳng qua tình huống Bão Phác Sơn kia đặc thù, sau khi Mộ Hàn bế quan,
tia tâm linh liên hệ kia của nàng cùng Mộ Hàn cơ hồ đoạn tuyệt, thẳng
đến vừa rồi, cái loại liên hệ này mới lại xuất hiện.
Tiêu Tố Ảnh lập tức biết, Mộ Hàn ly khai Bão Phác Sơn.
- Thật sự?
Mọi người vừa nghe, nhất thời như lữ khách khát khô trên sa mạc đột
nhiên phát hiện ốc đảo, đúng là tinh thần đại chấn, khuôn mặt u sầu lập
tức tán đi không ít. . . .
Trên con đường mây giăng khắp nơi, phần đông tu sĩ lui tới.
Theo toàn bộ tu sĩ bảy thế lực lớn của Thiên Vũ tông đến, Côn Lôn Tiên
Phủ này mỗi ngày đều là náo nhiệt vô cùng, ở trên con đường mây tới tới
lui lui xem xét cảnh trí tiên phủ.
- Quả nhiên không hổ là tiên phủ, nơi nơi tiên khí dạt dào.
Phía trên một con đường mây rộng rãi, Tư Không Chiếu không khỏi cảm thán lên. Hắn buổi sáng đến Côn Lôn Tiên Phủ, buổi chiều liền cùng những đệ
tử Tư Không gia tộc khác rời đi chỗ ở, ở dưới một vị đệ tử tiên phủ dẫn
dắt. Tại Côn Lôn Tiên Phủ du lịch chung quanh, đến hiện tại ngay một nửa cũng chưa đi dạo hết.
Nghe được lời nói của hắn, tên đệ tử tiên phủ dẫn đường kia trên mặt
không khỏi lộ ra vẻ kiêu ngạo, cười dài đang muốn mở miệng, nhưng lời
còn chưa lao ra yết hầu, liền có một đạo bóng đen từ phía trước chạy như bay mà đến. Thấy rõ khuôn mặt người nọ, sắc mặt tên đệ tử tiên phủ kia
không khỏi âm trầm.
Vù!
Đạo thân ảnh kia mau lẹ vô cùng, không có chút tạm dừng từ bên thân mọi người bay vút qua.
- Người nọ là ai, tựa hồ có điểm nhìn quen mắt.
Lông mày của Tư Không Chiếu đột nhiên nhíu lại.
- Mộ Hàn. . .
Tiên phủ đệ tử hừ lạnh một tiếng.
- Ngươi nói là cái Mộ Hàn nào?
Tư Không Chiếu đột nhiên như bị sét đánh, khuôn mặt anh tuấn trở nên dữ
tợn vặn vẹo lên, thanh âm cũng dị thường âm lãnh. Không chỉ có hắn, đệ
tử Tư Không gia tộc chung quanh cũng đều là sắc mặt khẽ biến.
- Còn có thể là Mộ Hàn nào?
Đem ánh mắt của bọn họ thu vào đáy mắt, đệ tử tiên phủ chê cười nói:
- Không phải là cái hỗn đản đánh chết hai vị thiên vực Vực Chủ kia sao?
Hắn cũng thật là may mắn , giết hai vị Vực Chủ, hiện tại lại đánh rắm
cũng không có. Một cái Hạ Thiên Vực tiểu ma-cà-bông có thể hỗn đến nông
nỗi như hắn, coi như là kỳ tích .
- Là hắn! Là ngươi. . .
Tư Không Chiếu lại giống như không có nghe đến câu nói kế tiếp của hắn,
chỉ là cặp mắt thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm chỗ đạo thân ảnh kia
biến mất, thân hình không ngờ khẽ run lên, da mặt cũng đỏ bừng, giống
như có thể nhỏ ra huyết, nhưng trong ánh mắt toát ra cũng không phải
kích động, mà là cừu hận thấu xương. . .