Vũ Vương

Chương 586: Chương 586: Đệ tử ngoại sơn (Trung)




Mộ Hàn không hề để ý động tĩnh chung quanh, tâm thần của hắn đắm chìm vào đạo khí.

Trong tất cả trung phẩm đạo khí thì thanh trường kiếm này là dùng pháp lực thủy thuộc tính luyện chế mà thành, tính chất bản thân cũng là tốt nhất, hơn nữa do ba trăm sáu mươi vân điểm tạo thành Văn Phổ, nó có thể khiến Mộ Hàn thỏa thích phát huy khả năng cải biến Văn Phổ.

Xùy! Xùy...

Ngón tay của Mộ Hàn như đao, pháp lực thủy thuộc tính không ngừng truyền vào trong thân kiếm, trong lạc ấn kéo dài của đạo văn thì nó từ từ sắc lạnh, hoa văn bắt đầu kéo dài ra, khói đen cũng phiêu đãng hấp dẫn ánh mắt của mọi người chung quanh.

Mộ Hàn không nóng không vội, động tác trên tay duy trì rất trầm ổn.

- Hắn đây là đang mở rộng Văn Phổ?

- Không thể nào, hắn lại có năng lực như vậy?

- Mở rộng Văn Phổ, chuyện tăng phẩm cấp đạo khí lên không dễ dàng, ta xem hắn làm sao hoàn thành.

...

Những tiếng thì thầm rất nhỏ không ngừng vang lên.

Nhưng mà theo thời gian trôi qua nhũng tiếng thì thầm này càng ngày càng vô lực. Bọn hắn phát hiện khói đen chung quanh trường kiếm càng ngày càng trở nên dày đặc, sở dĩ xuất hiện tình huống như vậy chỉ có một nguyên nhân chính là vân điểm trên Văn Phổ gia tăng.

- Đạo Văn Sư thực cao minh như thế?

Mọi người thỉnh thoảng lại trao đổi ánh mắt, trong lòng nghi hoặc tràn lan.

Một giờ qua đi, ngón tay Mộ Hàn dán chặt vào thân kiếm nâng lên, một tiếng kiếm minh từ trong thân kiếm bắn ra. Trường kiếm xuất hiên khí tức cường đại và khói đen bạo tán ra chung quanh, giống như có một tầng hơi nước bao phủ trường kiếm.

- Thành?

Đường Hoan vội vàng hỏi.

- Thành.

Mộ Hàn gật gật đầu, thở dài nhẹ nhõm, hai đầu lông mày hiện ra thần sắc mệt mỏi. Đương nhiên loại mỏi mệt này là do Mộ Hàn cố ý biểu hiện ra ngoài.

Nếu muốn ở trong Chân Vũ Thánh Sơn bò lên rất cao, bò được nhanh hơn, nhất định không phải là ẩn giấu thân phận, mà phải tận khả năng địa cao điệu. Nếu một mực giấu dốt thì chẳng có tiếng tăm gì, trong Chân Vũ Thánh Sơn đệ tử vô số, cao tầng tông phái làm sao đi chú ý một người vô danh chứ?

Mượn cơ hội này hiển thị tiêu chuẩn luyện khí của mình với mọi người, thanh danh lên cao.

Nhưng mà hiển lộ này phải đúng mực, cũng không thể quá kém, cũng không thể quá tốt. Quá kém thì không có hiệu quả, mà quá tốt lại dễ dàng khiến cho đám cường giả trong Chân Vũ Thánh Sơn sinh lòng nghi ngờ. Mang một kiện trung phẩm đạo khí đề thăng lên cao phẩm đạo khí. Chế tạo ra hiệu quả vừa đúng.

- La Thành đại ca, có thể cho ta xem xem?

Đường Hoan tâm ngứa khó gãi, nhịn không được nói.

- Đương nhiên có thể, ngươi cầm đi đi, ta nghỉ ngơi trước.

Mộ Hàn cười mỉm đưa cao phẩm đạo khí tới, tiếp theo hắn nhắm mắt lại, dường như đang khôi phục pháp lực và tâm lực.

Đường Hoan cầm kiếm nơi tay. Một đạo chân nguyên bàng bạc bao phủ lấy nó.

- Bảy trăm hai mươi vân điểm! Quả nhiên là cao phẩm đạo khí!

Không lâu lắm Đường Hoan liền kinh hỉ địa thấp giọng hô ra tiếng. Hơn nữa uy lực nhìn qua không tệ lắm. Hắn nói câu này hấp dẫn không ít người nhìn qua, con mắt nhìn Mộ Hàn nhiều hơn một tầng ngạc nhiên, cũng bắt đầu thì thầm.

Thẳng tới hừng đông Mộ Hàn mới tinh thần sáng láng mở to mắt, đầu tiên nhìn thấy là gương mặt vui vẻ của Đường Hoan.

Nhìn thấy Mộ Hàn thức tỉnh, Đường Hoan nhanh chóng thu trường kiếm, sau đó bộ dáng muốn nói lại thôi làm cho Mộ Hàn rất kinh ngạc:

- Ngươi sao thế?

- La Thành đại ca, ta có một kiện cao phẩm đạo khí chỉ có thể phát huy tiêu chuẩn của trung phẩm đạo khí, ta hoài nghi là đạo văn xảy ra vấn đề, có thể làm phiến ngươi xem giúp không. La Thành ngươi xem giúp ta đi, La Thành đại ca, ngươi yên tâm, ta sẽ trả thù lao cho ngươi nha.

- Ah? Ngươi đem đạo khí mang ra đây.

Mộ Hàn cười một cái, thu trường kiếm vào tâm cung. Đường Hoan thỉnh cầu khiến hắn đột nhiên nghĩ ra biện pháp giúp mình đứng vững gót chân trong Chân Vũ Thánh Sơn, như vậy chỉ cần thành đệ tử chánh thức nói không chừng có thể đi vào hàng ngũ đệ tử hạch tâm của Chân Vũ Thánh Sơn.

- La Thành đại ca, đa tạ.

Đường Hoan còn lo lắng Mộ Hàn cự tuyệt, dù sao bèo nước gặp nhau, song phương không có bất kỳ giao tình nào, nhưng không ngờ Mộ Hàn lại đáp ứng sảng khoái như vậy, lập tức vui mừng, hắn nhanh chóng triệu hoán một con dao găm ra khỏi tâm cung, con dao này sáng bóng màu xanh nhạt.

- Con dao găm của ngươi dùng pháp lực thuộc tính luyện chế mà thành, ngươi vận khí không tệ, ta vừa vặn là có pháp lực thủy, mộc song thuộc tính.

Mộ Hàn nói lời khiến chung quanh kinh hô, Đạo Văn Sư có được thủy mộc song thuộc tính trong cả Xích Thành Thiên Vực cũng chẳng phải thông thường, không nghĩ tới trước mặt xuất hiện một người.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Mộ Hàn rót pháp lực bao trùm cây dao găm này, nhắm mắt lại cảm ứng.

Qua một lúc lâu Mộ Hàn mở to mắt ra, cười nói:

- Đường Hoan, đạo khí của ngươi đúng là có vấn đề, Văn Phổ của con dao găm này không phù hợp với chất liệu. Ta có thể thử điều chỉnh giúp ngươi một chút, nhưng mà tiêu tốn thời gian tương đối dài, chừng nửa tháng.

- Tốt, tốt, đa tạ La Thành đại ca.

Đường Hoan mừng rỡ không ngậm miệng được.

- Thù lao...

- Thù lao cũng không cần nói, qua hôm nay chúng ta đều là đệ tử ngoại sơn của Chân Vũ Thánh Sơn rồi, đồng môn giúp nhau một chút vấn có thể.

Mộ Hàn khoát tay cười cười.

- Cái này... Ta làm sao không biết xấu hổ như vậy chứ.

...

Nghe được Mộ Hàn nói lời này không ít người nhìn qua Đường Hoan với ánh mắt hâm mộ, thằng này giẫm phải cứt chó, rõ ràng có thể được một vị Đạo Văn Sư hỗ trợ miễn phí, tuy một kiện cao phẩm đạo khí không coi vào đâu, nhưng mà sau khi thực lực luyện khí của La Thành nhất định còn tăng lên, có giao tình này ngày sau mời hắn hỗ trợ làm ra một kiện siêu phẩm đạo khí nghĩ tới cũng không thành vấn đề.

Oành! Oành! Oành!

Mọi người mang theo tâm tư khác nhau, ba tiếng chuông đinh tai nhức óc vang vọng các nơi.

Quảng trường này lập tức an tĩnh lại, mọi người thu thập tâm tình, lại lần lượt đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai cánh cửa đang từ từ mở ra. Chợt có bốn gã nam tử chừng ba mươi tuổi phân thành hai hàng từ trong Võ Công Điện đi ra.

Mộ Hàn hít một hơi và đứng ở cuối hàng.

- Báo danh đệ tử ngoại sơn Chân Vũ Thánh Sơn hôm nay, bắt đầu!

Một nam tử trung niên đứng đầu hàng bên trái nói ra, mọi người bước nhanh về phía trước, xếp thành hàng trước cửa điện. Sau đó nam tử trung niên vẫy ta, một nam tử trẻ tuổi đứng trước đội ngũ xếp hàng đi lên phía trước, trên mặt lộ ra cung kính thần sắc.

- Tên?

- Nhung Dương.

- Tuổi?

- Hai mươi lăm.

Đến từ nơi nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.