Vũ Vương

Chương 309: Chương 309: Đều là giả!




- Mộ Hàn này hình như là cực đồ của Tiêu sư tỷ. Có thể thu được cực đồ như vậy, Tiêu sư tỷ thật lợi hai nha.

Mấy người đang nói chuyện, Mộ Hàn đã bước một bước lên cầu thang.

- Ngươi muốn lên tầng bẩy?

Uông Lan dựa người vào vách tường, hơi thở gấp gáp. Chứng kiến cử động này của Mộ hàn, sắc mặt biến đổi, nghẹn ngào kêu lên.

Nồng độ linh khí ở tầng thứ bẩy Cực Chân Các gấp hai mươi tư lần ngoại giới. Áp lực lên linh hồn đạt tới hai trăm năm mươi sáu lần.

Hai trăm năm mươi sáu lần trọng áp, gấp bốn lần tầng sáu.

Ở Vô Cực Thiên Tông, trong hàng ngũ đệ tử có thể đi lên tầng thứ bẩy cũng chỉ có hai người Tiêu Tố Ảnh và Cung Hạo mà thôi. Nhưng cho dù là bọn họ, cũng khó có thể ở tầng bẩy chống đỡ trong thời gian dài. Nói chúng, chỉ có những trưởng lão Vạn Lưu Cảnh mới có thể đi thẳng lên tầng bẩy tu luyện.

Mộ Hàn này thật sự là người điên!

Trong đầu Uông Lan liên tiếp hiện lên ý niệm lùi bước. Tu vi của hắn mặc dù đạt tới Mệnh Tuyền Cảnh lục trọng thiên nhưng lực lượng tâm thần không phải đặc biệt cường đại. Ở tầng thứ sáu không chỉ phải chống đỡ áp lực mà còn phải phân tâm áp chế Mộ Hàn, trải qua thời gian dài như vậy hắn đã cật lực.

Hiện tại, hắn cho dù có thêm chút khí lực cũng không thể nào lên tầng bẩy.

Tình huống ở tầng bẩy và tầng sáu hoàn toàn không giống nhau.

Ở mấy tầng dưới, áp lực phải chịu khi đi lên cầu thang là cân đối. Nhưng cầu thang đi lên tầng bẩy, mỗi một bậc cầu thàng đều phải chịu một biên độ áp lực tăng vọt. Cứ như vậy tăng lên cho tới khi lên hẳn tầng bẩy.

- Không dám sao?

Còn không đợi ý niệm trong đầu Uông Lan hình thành xong, Mộ Hàn ở bên phải đảo mắt nhìn qua, trong đôi mắt tràm ngập tơ máu ý vị khinh thường trào phúng.

Sắc mặt Uông Lan biến đổi, chẳng bao lâu sau hắn cũng dùng nhãn thần như vậy nhìn Mộ Hàn.

Ngay thời điểm hắn dao động bất định, một thanh âm thanh thúy đột nhiên truyền tới:

- Lưu Phàm sư huynh, không bằng chúng ta đánh cuộc một phen, xem hắn có thể đi lên mấy bậc cầu thang.

Trò chuyện là một nữ tử lục y tươi cười như hoa.

- Hắn ngay cả cầu thang cũng không dám lên, có cái gì mà đổ?

Cách đó không xa, một nam tử hắc y lên tiếng trả lời.

Uông Lan vốn tưởng rằng đám người Lưu Phàm đang nói Mộ Hàn, không nghĩ tới lại nói chính mình.

Ở Vô Cực Thiên Tông, đám người Uông Lan và Cung Hạo có quan hệ mật thiết, mà bọn người Lưu Phàm lại dựa vào Tiêu Tố Ảnh. Đệ tử Thiên Cực đều biết, Cung Hạo và Tiêu Tố Ảnh đều có khả năng trở thành tông chủ đời kế tiếp, quan hệ giữa hai người vốn là cạnh tranh quyết liệt. Chính vì thế khi đám người Uông Lan và Lưu Phàm chạm mặt nhau đều có xích mích xảy ra.

Hôm nay gặp tình cảnh như vậy, đám người Lưu Phảm không khỏi cảm thấy hả hê?

- Hảo! Mộ Hàn, ta muốn nhìn xem ngươi còn có thể đi trụ được bao lâu.

Một lát sau, Uông Lan dùng những lời trào phúng nói với Mộ Hàn.

Hắn biết đám người Lưu Phàm cố ý nói kích mình. Nhưng thật sự cho tới bây giờ, hắn không lùi bước là vì hắn không muốn danh tiếng của mình trong Vô Cực Thành mất hết.

- Đông! Đông! Đông!

Tiếng nói vừa dứt, Uông Lan liền cắn răng bước lên cầu thang, bước lên hẳn ba bước.

Áp lực không gian bạo tăng, duy trì liên tục không ngừng trùng kích linh hồn hắn khiến cho Uông Lan khó có thể phân tâm áp chế Mộ Hàn.

Bất quá, con mắt Uông Lan lại không nhịn được miệt thị nhìn Mộ Hàn đằng sau, mặt cười nhạt không ngớt. Một tu sĩ Huyền Thai lục trọng thiên, có thể đến được nơi này đã là kỳ tích. Còn muốn thật sự đi lên tầng bẩy Cực Chân Các, chẳng phải hắn giống như yêu nghiệt Tư Không Chiếu sau?

Nhưng chỉ trong nháy mắt, con mắt Uông Lan co rụt lại.

- Đông!

Chân trái Mộ Hàn nhấc lên, chậm rãi hạ xuống, cả người đã bước lên cầu thang.

Sau khi hoàn thành động tác này, mọi người phát sinh Mộ Hàn có biến hóa nghênh trời lệch đất. Thân thể hắn giống như cự thạch đột nhiên biến thành cục đá nhỏ, hô háp bình phục, nét mặt uể oải và thống khổ biến mất không còn bóng dáng tăm hơi. Từ ngoài nhìn vào chỉ thấy vô cùng thoải mái.

- Đông! Đông!

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Mộ Hàn bước lên hai bước bằng với Uông Lan.

- Ngươi...Ngươi...

Uông Lan trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào Mộ Hàn.

- Đều là giả!

Mộ Hàn tủm tỉm nói ra suy nghĩ của Uông Lan:

- Không phải ta bồi tiếp các ngươi choi trò này sao? Rất là mệt nhọc, không nghĩ tới lão tử lại có thể diễn xuất sắc như vậy. Phỏng chừng có thể lừa gạt tất cả mọi người.

Nghĩ đến bộ dạng nghẹn khuất của mình lúc trước, Mộ Hàn cười nói.

- Ngươi....

Uông Lan không có tâm tư lưu ý nửa câu nói ẩn ý phía sau của Mộ Hàn. Chỉ nửa câu nói đầu của Mộ Hàn thôi đã khiến cho hắn tức giận đến thổ huyết. Ánh mắt hắn như độc xà nhìn Mộ Hàn, giống như đang nhìn địch nhân thầm cừu đại hận vậy.

Nếu như Mộ Hàn thủy chung biểu hiện nhẹ nhàng, phỏng chừng đến tầng thứ năm, đại bộ phận mọi người đều mất đi nhiệt huyết. Nhưng Mộ Hàn lại biểu hiện bộ dạng suy yếu, tựa hồ chỉ cần khẽ đẩy một cái là ngã. Cuối cùng dẫn tới việc mọi người hùa theo áp chế hắn, kết cả cuối cùng suy sụp mà gục nhã.

Nghĩ đến bản thân mình cũng trong đám người ngu si kia, Uông Lan sao có thể không hận Mộ Hàn? Bất quá thống hận tuy nhiều nhưng trong đáy lòng hắn lại nổi lên một sự khiếp sợ. Bây giờ hắn và Mộ hàn đang đứng ở trên cầu thang lên tầng bẩy, mà Mộ Hàn lại có biểu hiện đắc trí thoải máu như vậy. Tinh thần lực của Mộ Hàn cường đại đến mức nào?

- Phác thông!

Vì kinh sợ, tâm thần của Uông Lan có chút hỗn loạn, áp lực kinh khủng nhân lúc này ập tới khiến cho linh hồn hắn sợ run ngã bổ nhào xuống cầu thang.

Tiếng động này khiến cho đám người Lưu Phàm giật mình thoát khỏi trạng thái tu luyện, líu lưỡi.

-....Thú vị!

Thanh niên lam bào thở dài, lẩm bẩm nói.

- Người Tiêu sư tỷ coi trọn quả nhiên không giống người bình thường!

Nữ tử hồng y có chút thương hại nhìn Uông Lan nằm trên mặt đất, ánh mắt chuyển hướng sang Mộ Hàn, sợ hãi than:

- Cũng không biết hắn tu luyện tinh thần lực như thế nào mà cũng không hề yếu hơn chúng ta.

- Cầu thang có ba mươi hai bậc. Ngươi nói hắn có thể đi lên bao nhiêu bậc.

Năm người hoàn toàn bỏ qua Uông Lan, tất cả mọi sự hứng thú đều tập trung về phía Mộ Hàn đang đứng ở dầu cầu thang.

- Ta đã nói mà! Tiểu gia hỏa này đang đóng giả, ta nói không sai chứ!

Ở tầng tám Cực Chân Các, một lão giả râu tóc bạc trắng, vóc người ải sấu giống như đứa bé cười tủm tỉm, nét mặt có chút tự đắc.

Bên phải lão giả còn có hai đạo thân ảnh đang ngồi xếp bằng. Một người thân hình cao lớn, lực lượng tráng hán. Một người khác là nữ tử, cũng mặc quần áo bạch y, dáng dấp chỉ mới bốn mươi, mặt mày phong tao.

- Tiểu gia hỏa này đóng kịch rất giống. Ngay cả chúng ta cũng bị hắn lừa.

Nữ tử trung niên và tráng hán liếc nhau, ánh mắt thất tiếu.

Bọn hắn có thể xuất hiện trên tầng tám Cực Chân Các, tự nhiên là cường giả Vạn Lưu Cảnh của Vô Cực Thiên Tông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.