Vũ Vương

Chương 350: Chương 350: Gặp lại ngoài ý muốn




- Trưởng lão, dù sao còn phải qu hai khắc cửa điện Vô Cực Thiên Cung mới có thể đóng cửa, ta vẫn chờ một chút.

Tiêu Tố Ảnh hít sâu, thoáng giảm bớt khẩn trương trong lòng, trên mặt hiện ra nét ôn nhu điên đảo chúng sinh.

- Ta cũng chờ một chút đi, nghe nói tu sĩ Vô Cực Thiên Cung tiến vào càng nhiều thì thu hoạch càng tốt.

Cung Hạo cười mỉm mở miệng, chính là quyết định như Tiêu Tố Ảnh.

"..."

Tiêu Tố Ảnh chỉ nhếch môi, liền không lên tiếng nữa, mục đích của Cung Hạo nàng lòng dạ biết rõ, Cung Hạo muốn tận mắt thấy Mộ Hàn có đi ra hay không.

Nhưng mà đây cũng là dụng ý của nàng.

Trong động quật Linh Trì Ngọc Bích, Mộ Hàn đã mở to mắt, hít một hơi dài.

Trải qua qua áp chế thời gian dài như vậy, kháng cự của chất lỏng đen đã biến mất, nó là một bộ phận Mặc Tâm Thần Thủy còn sót lại trong tâm cung của Mộ Hàn dung làm một thể, liền tiến vào pháp lực không thuộc tính của Mộ Hàn. Lập tức "Mặc Tâm Thần Thủy" hoàn toàn mới và Chân Linh pháp lực không thuộc tính thành lập liên hệ mật thiết, mà không có "Mặc Tâm Thần Thủy" chen vào, Mộ Hàn cảm thấy nước ao chung quanh trong vắt.

- Lực lượng ngũ hành cực hạn, đã có ba loại, chỉ còn kim, thổ hai loại mà thôi.

Trong tâm niệm nghĩ vậy, Mộ Hàn đứng lên, nhảy ra khỏi hố, tiếp theo hắn hư trảo nâng thi thể Phong Lưu Vân vùi vào trong hố.

Linh trì chi thủy không phải tầm thường, tại dưới áp súc của nước này có thể bảo vệ Phong Lưu Vân thân hình không hủ.

Ngay sau đó một đạo chân nguyên dạt dào từ trong người Mộ Hàn cuốn ra ngoài, trong động quật như nổi sóng to giớ lớn, đá vụn tán lạc các nơi chung quanh, như lông vũ rơi xuống hồ, trong khoảnh khắc này thân thẻ Phong Lưu Vân đã bị đá chôn lại.

Làm xong những chuyện này Mộ Hàn mới quay người đi ra ngoài động.

Trong Linh Trì Ngọc Bích, cửa động quật này chế tạo đặc thù, có thể ngăn cách tất cả chân nguyên cùng tâm thần dò xét, mặc dù là cường giả Vạn Lưu Cảnh nếu không tiến vào động quật cũng không có khả năng biết rõ tình huống bên trong. Nhưng mà mở cửa lại dễ dàng, chỉ cần dùng sức đẩy là được.

Xoạt xoạt!

Lúc cách đã tới kỳ hạn hai mươi ngày, cánh cửa đóng kín lại mở ra, một đạo khe hở hiện ra ở cửa động.

Mộ Hàn bước chân chậm rãi đi ra ngoài, trên mặt toát ra vẻ đau thương.

Mộ Hàn lại quay người nhìn qua hướng động quật, tất cung tất kính khom người thi lễ, sau đó rời đi.

- Lại một bằng hữu cũ đi.

- Tiểu gia hỏa này đúng là tạo hóa tốt.

- Phong sư huynh đáng tiếc!

Trong lúc mơ hồ Mộ Hàn như nghe được vài tiếng tha nhẹ trong không gian, trên mặt bất động thanh sắc, trong nội tâm thở ra một hơi

Sau khi mở động quật ra thì cường giả Vạn Lưu Cảnh đã biết được tình huống bên trong.

Phong Lưu Vân cùng "Mặc Tâm Thần Thủy" giày vò mấy trăm năm, nay đã một chân bước vào quan tài, tùy thời cũng có thể hồn phi phách tán, hơn nữa Mộ Hàn biểu hiện vừa rồi thì những cường giả Vạn Lưu Cảnh phát hiện Phong Lưu Vân đã chết, cũng không ai hoài nghi Tần Mục.

Cũng khó trách bọn họ như thế.

Mộ Hàn tiến vào động quật mới là Huyền Thai thất trọng thiên, mặc dù hiện tại đột phá Mệnh Tuyền Nhị trọng thiên cũng không thể so sánh với Vạn Lưu thất trọng thiên Phong Lưu Vân được, chênh lệch như con kiến và con voi. Mặc dù Phong Lưu Vân đã dầu hết đèn tắt cũng không phải tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh có khả năng chống lại.

Dưới tình huống như thế ai nghi ngờ Mộ Hàn?

Mộ Hàn triệt để an tâm, rất nhanh đã đi tới cuối không gian.

Oanh!

Giống như cảm ứng được có người tới gần, ngọc bích đối diện xuất hiện vòng xoáy khổng lồ, than thể Mộ Hàn không có dừng lại nhảy vào giữa vòng xoáy.

Ngay lập tức Mộ Hàn nhìn lên không trung linh trì, nước ao chẳng những thanh tịnh, hấp kình trước kia cũng biến mất.

Chân vừa rơi xuống đất, con mắt Mộ Hàn kinh ngạc nhìn qua phía bên trái.

Chỉ thấy dãy núi xa xa và đỉnh núi cao mấy ngàn mét, trên đó có một cung điện mang phong cách cổ xưa sừng sững.

- Đây chính là... Vô Cực Thiên Cung?

Trong miệng nói ra mấy câu này, trong mắt Mộ Hàn hiện ra hào quang kinh hỉ, cũng ném bỏ cố kỵ trong lòng, thân như mủi tên bay tới ngọn núi đó...

Một khắc chung! Hai khắc chung...

Thời gian trong chớp mắt, yên lặng hồi lâu âm thanh "Cót kẹtzz" vang lên, cửa lớn của Vô Cực Thiên Cung đóng lại.

- Xem ra Mộ Hàn không ra được rồi.

Thẳng đến khi cánh cửa đóng chỉ còn lại một mét thì Cung Hạo ngồi xếp bằng cũng đứng lên, trên mặt vui vẻ dạt dào, trên người áo bào trắng như tuyết, tay áo phần phật, phi phàm tuấn dật nói không nên lời, nói:

- Tố Ảnh sư muội, ta đi trước một bước.

Trong nháy mắt nói xong thân ảnh Cung Hạo lóe lên, bay tới cửa điện.

- Đáng tiếc!

Tiêu Tố Ảnh tiếc hận lắc đầu, cũng cất bước đi.

Qua một hồi Vô Cực Thiên Cung sắp triệt để đóng cửa, nếu nàng trì hoãn nữa sẽ như Mộ Hàn đánh mất cơ hội trân quý lần này. Mấy giây công phu Tiêu Tố Ảnh đã đi tới trước cửa điện, nhấc chân vượt qua cánh cửa thì trong lòng cảm giác, vô ý thức quay người lại.

Đúng lúc này một bóng đen từ dưới núi lao lên, bay xuống đỉnh núi, càng ngày càng rõ ràng, là nam tử khắc sâu trong tâm trí của nàng.

- Mộ Hàn?

Tiêu Tố Ảnh giật mình, trong đầu vừa nghĩ tới cái tên này thì hấp lực cuốn lấy nàng, kéo nàng vào trong Vô Cực Thiên Cung, lập tức trong tai nghe được Mộ Hàn cười to như trút được gánh nặng:

- May mắn Vô Cực Thiên Cung còn không có đóng cửa hoàn toàn, cuối cùng tới...

Hai ánh mắt nhìn thấy nhau, tiếng nói của Mộ Hàn dừng lại.

- Mệnh Tuyền Nhị trọng thiên!

Chỉ trong nháy mắt Tiêu Tố Ảnh liền cảm ứng được t vị của Mộ Hàn giờ phút này, đôi mắt của nàng mở to ra, bên trong tràn ngập hương vị ngạc nhiên và không dám tin. Có thể sau một khắc Tiêu Tố Ảnh đã bị hấp lực hút vào, thân ảnh thướt tha biến mất.

- Tiêu Tố Ảnh?

Mộ Hàn vọt tới trước và hơi dừng lại, vẻ mặt không thể tưởng tượng.

- Tại sao nàng tới đây? Ách, nàng... Hình như đột phá tới Vạn Lưu Cảnh...

Cường độ linh hồn và tâm thần của Mộ Hàn đã sớm đạt tới Vạn Lưu Cảnh, chỉ nhìn ngắn ngủi đã phát hiện Tiêu Tố Ảnh biến hóa.

Mộ Hàn hoàn toàn không nghĩ tới lần này gặp Tiêu Tố Ảnh ở đây, ban đầu ở Việt quốc "Hắc Yểm rừng rậm" thì một màn xảy ra hiện ra như thiểm điện, nhất là đoạn hương diễm bị Tiêu Tố Ảnh phong ấn, sau lại bị chính mình phá tan nhớ lại, càng không ngừng hiện ra trước mặt.

Theo thu hoạch cái kia đoạn trí nhớ đến bây giờ, đã qua không thời gian ngắn.

Mộ Hàn không ít lần nghĩ tới cảnh chạm mặt Tiêu Tố Ảnh lần nữa, lại không ngờ lúc gặp nhau chính là lần này.

Trong lúc nhất thời Mộ Hàn có chút do dự.

- Nếu không đi vào thì thiên cung sẽ đóng cửa.

Hét lớn một tiếng giống như sét đánh, lập tức khiến Mộ Hàn giựt mình tỉnh lại.

Mẹ kiếp, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn!

Quản nhiều như vậy làm cái gì, dùng bất biến ứng vạn biến là được.

Ý niệm trong đầu Mộ Hàn xoay nhanh, lập tức định thần, ánh mắt lại nhìn sang chỗ nói chuyện, chợt hai ánh mắt nhìn qua lão giả kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.