- Oành! Oành...
Côn Luân Tiên Phủ, tiếng chuông như nước, mà trong tòa cung điện dưới
chân Côn Luân Sơn kia, lại chỉ tụ tập mười mấy đạo thân ảnh, trong đó
còn kể cả Huyền Đô Thánh Tử Sở Mộng Lam.
Tiên Phủ trưởng lão hơn 50 vị, bị Cổ Hoàng chung triệu tập tới vẫn chưa tới ba thành.
Lại sau nửa ngày qua đi, tiếng chuông đúng là két một tiếng dừng lại.
Trong La Phù Sơn, La Phù Thánh Tử vốn là khẽ giật mình, chợt liền cuồng cười ra tiếng:
- Mộ Hàn a Mộ Hàn, ngươi cho mình là Tiên Phủ Phủ chủ hay là Thái Thượng trưởng lão? Lại dám cưỡng ép đi gõ Cổ Hoàng chung! Ngay cả người cũng
không tới mấy cái, ngược lại muốn nhìn Côn Luân Tiên Hội kia tổ chức như thế nào!
- Không có nhiều người hòa cùng, hỗn đản này hao tổn không nổi nữa...
- Ha ha, Mộ Hàn gõ Cổ Hoàng chung kia xem như gõ không, thật sự là mất mặt!
- Cổ Hoàng chung hoàn toàn chính xác có thể triệu tập tất cả trưởng
lão tiến về Côn Luân Sơn nghị sự, nhưng cái kia cũng phải nhìn xem, là
người nào gõ a!
- Mộ Hàn cả gan làm loạn như thế, Phủ chủ trở lại tuyệt không tha cho hắn!
...
Tiếng chuông làm cho người bực bội không chịu nổi biến mất, ở trong Tiên Phủ lập tức vang lên một mảnh thanh âm hoan hô, nhất là những Tiên Phủ
trưởng lão kia càng là thầm nhẹ nhàng thở ra.
Cổ Hoàng chung kia phát ra thanh âm, tuy sẽ không đối với trưởng lão
Tiên Phủ tạo thành bất luận tổn thương tính thực chất gì, nhưng thanh âm kia thẳng vào sâu trong linh hồn, nghe nhiều cũng không phải sự tình
thoải mái, Mộ Hàn đã không muốn làm dông dài như vậy, mọi người tự nhiên mừng rỡ nhẹ nhõm.
Nhưng vào lúc này, thanh âm trong trẻo của Mộ Hàn kia đột nhiên vang vọng Tiên Phủ:
- Chư vị, các ngươi có biết vừa rồi Cổ Hoàng chung vang lên bao nhiêu lần không?
...
Mọi người nghe vậy, đều là khẽ giật mình, Mộ Hàn kia đang êm đẹp, như thế nào đột nhiên hỏi vấn đề này?
- Một trăm lần!
Không đợi mọi người đáp lại, thanh âm trong trẻo của Mộ Hàn liền lần nữa ở trong thiên địa chấn nổ.
Nhưng trong tích tắc, gợn sóng không sợ hãi trong ngữ điệu của Mộ Hàn đã biến mất, thay vào đó lại là một cổ sát ý nồng đậm đến cực điểm.
- Chư vị, y theo quy củ của Tiên Phủ, Cổ Hoàng chung minh hưởng hai mươi lần, trưởng lão ở trong tông phái còn chưa đuổi tới Côn Luân Sơn, sẽ bị nghiêm trị!
- Chuông vang 50 lần mà không đến, huỷ bỏ trưởng lão hoặc Thánh Tử vị!
- Chuông vang trăm lần mà không đến, xem như phản nghịch...
- Giết… không… xá…
Xùy!
Cơ hồ ở chữ "Xá" kia vừa vang lên, lập tức một đạo tử sắc thiểm điện
liền phá vỡ mây mù chồng chất trên Côn Luân Sơn, trong khoảnh khắc chui
vào một ngọn núi ngoài trăm dặm.
- Chuông vang trăm lần mà không đến, xem như phản nghịch, giết không tha!
Tòa đỉnh núi này, một gã lão giả áo xám hai gò má thon gầy, xếp bằng ở
trong cung điện, trong mắt toát ra vẻ kinh ngạc, hắn lúc này mới hồi
tưởng lại, Côn Luân Tiên Phủ đích thật là có một quy củ như vậy, ở trong lịch sử Tiên Phủ, từng có trưởng lão bị khiển trách hoặc triệt hồi
trưởng lão vị như vậy.
- Bất quá, Mộ Hàn hắn chuyển ra cái quy củ này là có ý gì, chẳng lẽ
lại thật dám đem chúng ta nhiều Tiên Phủ trưởng lão như vậy trở thành
phản nghịch xử trí?
Ngắn ngủi khiếp sợ qua đi, lão giả áo xám kia liền trấn tĩnh lại, trên
mặt hiện lên vui vẻ khinh thường, nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt
hắn liền cứng lại rồi, đồng tử kịch liệt co rút lại, hắn nhìn đến một
vòng tử mang xu thế dễ như trở bàn tay xé mở tòa cung điện này, lôi cuốn lấy khí tức khủng bố hướng hắn phách trảm mà đến.
- Mộ Hàn, ngươi dám giết... A...
Tiếng kêu thảm thiết thê lương phá tan cung điện, xa xa truyền bá ra, chợt, đạo tử mang kia liền lóe lên rồi biến mất.
Một tiếng kêu thảm thiết sắc lạnh kia, cơ hồ làm cho tất cả Tiên Phủ tu
sĩ vì sợ mà tâm rung động, nhất là những Tiên Phủ trưởng lão kia, càng
là cả kinh hoảng sợ biến sắc.
Bọn hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, Mộ Hàn lại dám nói giết liền giết!
Hơn nữa, vẫn là dùng ngự khí chi thuật đem vị Thần Hải lục trọng thiên
trưởng lão kia đánh chết ở ngoài trăm dặm, thủ đoạn như thế, ở trong
Tiên Phủ, ai có thể chống lại?
- Mộ Hàn, ngươi thật to gan, lại dám giết Tiên Phủ trưởng lão chúng ta!
Một đạo bóng đen lao ra ngọn núi, hướng phía Côn Luân Sơn tức giận gào thét.
- Vi phạm quy củ Tiên Phủ, mỗi người đều có thể tru diệt!
Mộ Hàn lời còn chưa dứt, đạo tử mang hình dáng thiểm điện kia, lần nữa
thoáng hiện, điện quang thạch hỏa tầm đó, liền ở giữa thân thể đạo hắc
ảnh kia xuyên thẳng qua. Chợt, lại có một tiếng hét thảm vang vọng Tiên
Phủ, mà bóng đen kia thì lập tức hóa thành một đoàn huyết vụ.
- Mộ Hàn, Phủ chủ tuyệt sẽ không bỏ qua ngươi!
- A!
Tiếng kêu thảm thiết thứ ba qua đi, Côn Luân Tiên Phủ một mảnh yên lặng.
Mọi người trong lồng ngực vô cùng kinh hãi, bọn họ đều biết, Mộ Hàn đây
là đang giết gà dọa khỉ, lúc này nếu là xuất đầu, tất nhiên sẽ trở thành con gà thứ tư dùng để dọa khỉ!
- Mộ Hàn này thật sự là tàn nhẫn!
Tất cả mọi người là tâm thần nghiêm nghị, lúc nghe Mộ Hàn nói ra cái quy củ Tiên Phủ kia, các trưởng lão đều không để ở trong lòng, nhưng không
ngờ Mộ Hàn đúng là quả quyết như thế, lập tức thao túng Đạo Khí giết
liền ba vị Thần Hải Cảnh trưởng lão, thậm chí ba người bị giết còn không có bất kỳ chỗ trống phản kháng.
- Cổ Hoàng chung thời gian quá dài không có vang lên, có lẽ chư vị đã quên Tiên Phủ còn có quy củ như vậy, kia có thể thông cảm.
Mộ Hàn mở miệng lần nữa, thanh âm rung trời động địa.
- Có thể thông cảm? Vừa rồi vì sao ra tay?
Phần đông tu sĩ Tiên Phủ trong nội tâm cười lạnh.
- Đã như vầy, ta cũng không nên làm quá mức. Cổ Hoàng chung lại vang lên mười lần, hi vọng sau mười lần, có thể ở Côn Luân Sơn nhìn thấy chư vị.
Mộ Hàn ngữ điệu âm vang.
Oành! Oành...
Lập tức, âm thanh chuông vang đinh tai nhức óc kia lần nữa ở trong Tiên Phủ quanh quẩn.
- Đáng hận, ngay cả Thánh Tử cũng còn không phải, liền coi mình là chủ nhân Tiên Phủ sao!
La Phù Thánh Tử sắc mặt âm trầm, hốc mắt đỏ lên, trong nội tâm hung dữ
mắng vài câu, nhưng thân thể lại từ trong La Phù Sơn bay lên, hóa thành
một đạo lưu quang hướng Côn Luân Sơn mau chóng đuổi theo.
Đã có một người hành động, rất nhanh thì có thứ hai, thứ ba...
Vèo! Vèo!
Vèo...
Tiếng xé gió liên tiếp vang lên, khi Cổ Hoàng chung lần nữa vang đến lần thứ mười, trong cung điện dưới chân núi Côn Luân Sơn, Tiên Phủ trưởng
lão cùng Thánh Tử đã vượt qua bốn mươi, chỉ cần là Thần Hải Cảnh trưởng
lão cùng Thánh Tử hôm nay ở trong phạm vi Côn Luân Tiên Phủ, tất cả đều
chạy tới, một cái cũng không có thiếu.
Trong cung điện rộng lớn, tụ tập phần đông Thần Hải Cảnh tu sĩ, nhưng
trong mảnh không gian này chẳng những lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến
tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, hơn nữa hào khí cực kỳ áp lực.
Hô!
Không có một hồi, yên lặng trong cung điện rốt cục bị tiếng xé gió rất nhỏ đánh vỡ.
Thân ảnh của Mộ Hàn xuất hiện ở cửa đại điện, tiếp theo như nhàn nhã dạo chơi đi đến, chắp tay cười nói:
- Chư vị chờ một lát, dùng không được bao lâu, tất cả trưởng lão ở các
nơi trong Bảo Tiên Thiên Vực liền có thể đều chạy về Tiên Phủ, đến lúc
đó, chúng ta lại cùng bàn đại sự.
...
Trả lời Mộ Hàn chính là mọi người im miệng không nói.
Ngoại trừ rất ít người thần sắc bình tĩnh ra, tuyệt đại bộ phận Thần Hải Cảnh tu sĩ đều là một bộ bực mình chẳng dám nói ra. Vừa rồi Mộ Hàn thi
triển ra ba đao kia, mọi người liền sợ không thôi, bọn hắn cũng không
muốn lại chọc giận cái sát tinh Mộ Hàn này, nếu không công vứt bỏ tánh
mạng vậy thì quá không đáng rồi.