Lần rung động này "Bão Nhất Thạch" liền an tĩnh lại, qua nửa khắc đồng hồ tốc độ chấn động của nó tăng lên thật nhanh.
Hấp lực khủng bố sinh ra, cũng khuếch tán ra các nơi, trong khoảnh khắc nơi này biến thành dòng xoáy lớn..
"Bão Nhất Thạch" là trung tâm của vòng xoáy.
Hư vô bốn phía yên tĩnh như nước nhưng từng mảng hư vô bị bảo thạch thôn phệ. Hư vô trong phạm vi mười dặm bị "Bão Nhất Thạch" hấp phệ không
còn, sau đó là trăm dặm, rồi sau đó là mấy ngàn dặm... Phạm vi mấy vạn
dặm...
Trong bất tri bất giác, phạm vi mấy mười vạn dặm hư vô đã bị thôn phệ.
Mà hư vô biến mất không gian này biến thành lỗ đen cực kỳ yên tĩnh, lỗ đen phạm vi mười mấy vạn dặm.
Trong lỗ đen trừ "Bão Nhất Thạch" đang lắc lư ra không còn thứ gì.
Không qua bao lâu hấp lực thu liễm, "Bão Nhất Thạch" cũng khôi phục bình tĩnh, sau đó là âm thanh vang vọng rung trời lở đất.
Phanh!
Phanh!
"..."
Giống như trong "Bão Nhất Thạch" có trái tim đang đập mạnh.
Từng tiếng tim đập này trong nháy mắt đã vượt qua lỗ đen, xuyên thấu vô
số tầng tầng lớp lớp không gian vang vọng ra khắp thế giới.
- Đây là âm thanh gì?
Thái Huyền Thiên Vực, trong sơn cốc phía bắc Vô Cực thành. Tiêu Tố Ảnh
kinh ngạc ngẩng đầu đến, vô ý thức cảm ứng âm thanh này liên quan lớn
tới mình.
Nghe được tiếng này Tiêu Tố Ảnh cảm giác tim của mình sinh ra cộng minh.
- A cha, a cha...
Bên hông tiểu hài tử nhận thấy cái gì đó, lại đong đưa cánh tay mập mạp cười rộ lên.
- Mộ Hàn, thật là ngươi sao?
Tiêu Tố Ảnh nhẹ giọng nỉ non, trong hốc mắt có nước mắt chảy ra.
Ngày nay nàng có thể yên lòng...
...
- Xảy ra chuyện gì?
Trong lúc này ở Bảo Tiên Thiên Vực Cổ Thương Phong cũng nghe được
tiếngnayf. Trong miệng thấp hô ra tiếng, Cổ Thương Phong lập tức ra khỏi "Côn Lôn Tiên Phủ" . Tinh tế cảm ứng.
- Chẳng lẽ là từ U Ảnh tộc Võ Tiên truyền tới?
Cổ Thương Phong kinh nghi bất định, hắn nghĩ tới khả năng này mà thôi.
Ý niệm đó khiến Cổ Thương Phong thân hóa lưu quang. Bay tới Thái Tố Cổ Thành, gặp mấy tên U Ảnh tộc Ảnh Vương ở đó.
...
Bên ngòi Thần U Thiên Vực, bốn đạo thân ảnh đang đứng ở ngoài giới bích, trong "Nguyệt Thần Mi Ấn" tỏa ra hào quang óng ánh ngưng kết thành thực chất như ràng buộc lớn lao, phân biệt rót vào trong Thần U Thiên Vực.
Bốn người này là bốn Võ Thần của U Ảnh tộc: Nhung Châu, Đan Phong, Hùng Lực cùng Kinh Trúc!
Giờ phút này không ngừng có hào quang từ mi tâm của họ lao ra ngoài, rất nhanh tan rã giới bích, đây là thiên mạch chi lực của Thần U Thiên Vực.
Mấy năm này đám người Nhung Châu đã rút tám phần thiên mạch chi lực rồi.
- Chư vị, tối đa một tháng Thần U Thiên Vực sẽ sụp đổ!
Nhung Châu cười ha ha, nhưng lúc nghe "Phanh" một tiếng vang thật lớn từ hư không xa xôi truyền tới, tiếng cười của hắn im lặng,
Phanh...
Tiếng động này một tiếp một khiến sắc mặt Võ Thần U Ảnh tộc biến hóa.
- Âm thanh này từ đâu tới? Ngay cả tâm thần của ta cũng bị quấy nhiễu.
- Hình như là âm thanh tim đập? Là người nào đó giả thần giả quỷ? Chẳng lẽ là ba gia hỏa trong Thần U Thiên Vực?
- Không thể nào đâu, bọn chúng đang liều mạng duy trì Thần U Thiên Vực, làm gì gây ra động tĩnh này.
- Ta có cảm giác không tốt...
"..."
Nhung Châu, Đan Phong, Hùng Lực cùng Kinh Trúc bốn gã Võ Thần, hai mặt nhìn nhau, kinh nghi bất định.
Một lát sau Nhung Châu híp mắt, trầm giọng nói:
- Chư vị, không cần lo âm thanh này, đều thêm chút sức, nhất định phải
trong thời gian ngắn tiêu diệt Thần U Thiên Vực. Phải hủy diệt nó, Thiên Vực không còn thì Chúc Sơn, Chân Dương cùng Hồng Liên cũng không sống
được, đến lúc đó ngược lại nhìn xem trong ngàn vạn Thiên Vực thế giới
này còn có ai có thể chống lại U Ảnh tộc chúng ta!
Gần như đồng thời Thần U Thiên Vực tất cả tu sĩ cũng nghe được tiếng tim đập này. Trong lúc nhất thời mỗi người tâm thần chấn động.
Mặc dù là Chúc Sơn, Chân Dương cùng Hồng Liên ba đại Võ Thần cũng không ngoại lệ.
Mấy năm qua thiên mạch chi lực trôi qua rất nhanh, hoàn cảnh trong
Thần U Thiên Vực trở nên ác liệt. Bọn họ cũng muốn lao ra khỏi Thiên Vực chém giết với đám Thiên U.
Nhưng mà "Vạn Giới Vũ Minh" lui giữ Thần U Thiên Vực thì U Ảnh tộc lại
triệu tập gần vạn Ảnh Vương, tạo thành đại trận phong kín Thần U Thiên
Vực.
Chuyện cho tới bây giờ muốn đi ra ngoài cũng không có khả năng.
.
- Chèo chống đến bây giờ, ta đã hết lực!
Hồng Liên sâu kín thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nhắm hai mắt, cố gắng bình phục tâm thần khi nghe tiếng tim đập...
...
Phanh! Phanh...
Oanh!
Lúc này Bão Nhất Thạch nổ tung. Chợt thân ảnh Mộ Hàn hiện ra. Lúc này
hai chân Mộ Hàn đạp lên hắc động, toàn thân óng ánh như hài đồng mới
sinh, không có bất kỳ khuyết điểm nhỏ nhặt.
- Ta rốt cục sống lại!
Phút chốc Mộ Hàn mở to mắt, trong mắt mỉm cười.
- Hư vô diễn sinh hỗn độn, mà hỗn độn thai nghén ngàn vạn thế giới, ta
hóa hư quy về hư vô, lại từ hư vô ra đời, hiện tại thân hình của ta
không phải ‘ hỗn độn tiên thể ’, mà là ‘ Hư Vô Thần Thể ’, lực lượng của ta không phả là ‘ hỗn độn thần lực ’, mà là ‘ hư vô thần lực ’, một
bước này tuy hung hiểm nhưng vượt xa dự đoán của ta.
Cười nhẹ một tiếng, một kiện áo đen bao trùm thân hình, Mộ Hàn đi vafibuowcs ra khỏi lỗ đen mấy chục vạn dặm này.