Trung niên nam tử này là võ đạo giáo sư thuộc Tuyển Phong Viện khu vực
tầng một, tên là Mộ Thiết Sơn, thực lực đã đạt tới Vũ Cảnh thất trọng
Ngọc Xu Cảnh, là người ngoài lạnh trong nóng, đối với hắn cũng rất nhiều chiếu cố.
Bình thường gặp Mộ Hàn đứng bên cạnh quan sát mọi người tu luyện, lo
lắng hắn uổng phí thời gian, từng nhiều lần khuyên hắn chọn một con
đường khác, tương lai cũng có được một cuộc sống bình ổn an nhàn.
Về sau thấy không khuyên giải được Mộ Hàn, Mộ Thiết Sơn lại truyền thụ cho hắn một vài bí quyết rèn luyện thân thể cơ bản.
Trong tám vị võ đạo giáo sư bên trong Tuyển Phong Viện, người duy nhất mà Mộ Hàn cảm kích chính là hắn.
- Hai trăm cân?
Mộ Thiết Sơn cầm cây chổi của Mộ Hàn, nhẹ nhàng suy nghĩ một lúc, chợt dị thường nói:
- Ngươi hôm nay lại dùng cây chổi loại trung để quét dọn Tuyển Phong Viện?
Chung quanh lập tức một mảnh xôn xao, mọi người căn bản lúc đầu còn đang suy đoán cây chổi kia có phải là có vấn đề hay không, nhưng mà trong
lời nói của Mộ Thiết Sơn đã khẳng định chắc chắn cây chổi kia đúng là
chổi loại trung.
Chổi sắt hai trăm cân, tu sĩ Nội Dưỡng Cảnh dùng cũng có chút quá sức,
Mộ Hàn một người bình thường ngay cả tâm cung cũng đề không có, không
ngờ lại có thể dùng nó quét dọn?
- Đúng vậy.
Mộ Hàn nhẹ gật đầu, có thể đoán được ý nghĩ của Mộ Thiên Sơn.
Trước khi đạt tới Vũ Cảnh tam trọng Thực Khí Cảnh, trong cơ thể không
chân khí, trừ phi là cường giả thực lực Thông Thiên Đạo, nếu không rất
khó có thể nhìn rõ một người đang là Ngoại Tráng Cảnh hay đã là Nội
Dưỡng Cảnh. Mộ Hàn một người thiếu niên bình thường, đột nhiên có thể sử dụng cây chổi hai trăm cân, chính xác là một chuyện phi thường.
Mộ Thiết Sơn trong mắt dị sắc càng đậm, trầm tư một lát, đột nhiên giơ ngón tay hướng mi tâm của hắn điểm tới.
Mộ Hàn biết rõ Mộ Thiết Sơn đáng muốn dò xét tâm cung của mình, cũng
không có né tránh, chỉ là trong lòng có chút do dự, không biết hắn có
thể nhìn thấu tâm cung quái dị của bản thân mình cùng với Tử Hư Thần
cung đã dung nhập ở bên trong không.
Quả nhiên, trong nháy mắt ngón tay tiếp xúc với mi tâm của hắn, Mộ Hàn
chợt phát giác từ đầu ngón tay Mộ Thiết Sơn tuôn ra một cỗ lực lượng nhu hòa rất nhỏ, đó là chân khí của Mộ Thiết Sơn.
Sau khi tia chân khí này va chạm với Tâm cung của Mộ Hàn, giống như là
bị một cổ lực đạo đẩy văng ra, trong khoảnh khắc liền trở lại bên trong
đầu ngón tay của Mộ Thiết Sơn. Loại tình huống này, Mộ Hàn phi thường
quen thuộc, mấy năm trước, khi Mộ Thiết Sơn từng nhiều lần dò xét qua
Tâm Cung của hắn, kết quả đều là như vận
- Vẫn là không có Tâm Cung... Chuyện gì xảy ra?
Mộ Thiết Sơn thu tay lại, cặp lông mày rậm nhăn chặt lại.
Đối với dị trạng của Mộ Hàn, Mộ Thiết Sơn cũng không hiểu chút nào. Hắn
vốn tưởng rằng là Mộ Hàn chợt xuất hiện Tâm Cung, có Tâm Cung liền có
thể bắt đầu tu luyện Vũ Đạo Công Pháp trụ cột nhất, có thể dẫn động
thiên địa linh khí rèn luyện nhục thể, cốt cách, lực lượng tự nhiên sẽ
tăng lên trong một phạm vi lớn.
Đương nhiên, cho dù tăng như thế nào, mới qua thời gian năm sáu ngày đã
có thể dùng tới cây chổi hai trăm cân, vẫn là phi thường kinh người.
Mộ Hàn nhẹ thờ phào, nhưng trên mặt bất động thanh sắc nói:
- Thiết Sơn sư phó, ta hôm qua trong lúc tuy luyện tại bên ngoài Liệt
Sơn Thành, dường như là đã đột phá đã đến Ngoại Tráng Cảnh.
- Không có khả năng!
Mộ Hàn lời còn chưa dứt, Mộ Thiết Sơn chợt theo bản năng lắc đầu quả quyết.
"..."
- Tên Mộ Hàn này chẳng lẽ tu luyện nhiều quá đến mức phát cuồng rồi?
- Không có Tâm Cung, cũng muốn đột phá đến Ngoại Tráng Cảnh, thật sự là chuyện cười!
- Cái này cũng không phải là không có khả năng, nếu không hắn sao có thể dùng cây chổi hai trăm cân?
"..."
Bốn phía chung quanh lập tức trở nên ồn ào!
Đám thiếu niên bởi vì cử động của Mộ Thiết Sơn mà tu tập lại chợt cười
xùy một tiếng, thậm chí ngay cả mấy người Mộ Tinh Không, Mộ Tinh Phong
cũng vác chổi đi qua.
So sánh cùng với sự thong dong của Mộ Hàn, bốn người bọn hắn lại lộ ra
có chút mệt mỏi, phân biệt dùng cây chổi năm trăm cân loại lớn, cây chổi hai trăm câm loại trung quét dọn tới tận bây giờ, toàn thân đều đã là
ướt đẫm, khuôn mặt ửng hồng, miệng mở lớn thở dốc, ngay cả hai bàn tay
năm cán chổi cũng có chút run rẩy.
Đối với thanh âm nghi vấn ở xung quanh, Mộ Hàn ngoảnh mặt làm ngơ.
Mộ Thiết Sơn chăm chú nhìn Mộ Hàn vài giây, sau đó đột nhiên quay đầu, trầm giọng quát:
- Mộ Thiên Cương đi tìm quản sự đem "Huyền Vũ Tinh Trụ" mang tới đây.
- Ah... Dạ!
Một tên thiếu niên mười mấy tuổi giật mình, sau đó đi ra khỏi đám người nhanh như chớp
Không đến một phút đồng hồ sau, Mộ Thiên Cương đã trở lại, trong ngực ôm một căn ngọc trụ hình vuông màu trắng. Ngọc trụ này dài một mét, óng
ánh, long lanh, tại cán bên trong, bên trong thân ẩn chứa vô số đường
cong, mà ở đỉnh ngọc trụ, có khảm một khỏa bảo châu màu xanh lam to bằng miệng bát
Đây chính là "Huyền Vũ Tinh Trụ".
Ở cái thế giới này, nó là một loại đạo khí cực kỳ phổ thông, dùng để
kiểm tra, đo lường lực lương của tu sĩ Ngoại Tráng Cảnh cùng Nội Dưỡng
Cảnh. Chỉ cần dùng lực lượng toàn thân nên xuống khỏa bảo châu màu
xanh lam trên đỉnh kia, đạo văn bên trong "Huyền Vũ Tinh Trụ" sẽ ngưng
tụ ra con số, đem lực lượng mạnh yếu biểu hiện ra
Bên trong giới tu sĩ, có thể chế tác đạo khí được xưng là Đạo Văn sư.
Muốn trở thành Đạo Văn sư, điểm mấu chốt nhất là Tâm Cung của người đó
có thể diễn sinh ra pháp lực. Có được pháp lực, mới có thể vẽ Đạo Văn, pháp lực càng mạnh, đạo khí chế tác ra dĩ nhiên là càng tốt.
Đạo khí chia làm bảy cấp đề, trung, cao, siêu, thánh, tiên, thần.
"Huyền Vũ Tinh Trụ " này là Đê Phẩm Đạo Khí.
Tiếp nhận ngọc trụ trong tay Mộ Thiên Cương, sau đó cắm thẳng xuống mặt đất, Mộ Thiết Sơn lập tức nhìn về phía Mộ Hàn:
- Dùng khí lực lớn nhất của ngươi đánh ra một quyền.
Mộ Hàn có phải hay không đã đạt đến Ngoại Tráng Cảnh như lời hắn nói, sau một quyền này mọi chuyện đều có thể rõ ràng.
- Vâng!
Mộ Hàn cũng không chậm trễ, lập tức bước về phía trước, hắn cũng muốn
biết lực lượng lúc này của bản thân mình đã đạt đến mức nào
Thấy Mộ Hàn lập tức đáp ứng, thanh âm xì xào, bàn tán bốn phía xung
quanh đột nhiên biến mất, tất cả ánh mắt đều rơi vào thân ảnh của Mộ
Hàn, sau đó con mắt trừng lớn nhìn vào bàn tay hắn, dương quyền, hét
lớn, sau đó hung hăng hướng tới hạt châu bên trên đỉnh "Huyền Vũ Tinh
Trụ" đập xuống.