- Thôn Phệ Tiên Vực!
Thần U Thiên Vực, trong một huyệt động Lôi Quang nhấp nháy của Vạn Lôi
Tiên Tông, Diệp Phù Đồ đột nhiên mở to mắt, trong con ngươi có một tia
khiếp sợ khó có thể che dấu.
Sau khi phát giác được đối thủ có được Thôn Phệ Tiên Vực, phong ấn biến thành thân hình của hắn đã buông tha giãy dụa.
Cách khoảng cách xa như thế, mặc dù hắn có thể mượn nhờ phong ấn tiến
hành công kích, nhưng phong ấn có thể phát huy ra thực lực ngay cả một
thành bản thể của hắn cũng chưa tới.
Đối phương mặc dù chỉ là vừa bước vào Giới Không Cảnh Vũ Tiên, nhưng
Thôn Phệ Tiên Vực cực kỳ cường hãn, tuyệt không phải phong ấn hóa thân
nho nhỏ có khả năng chống lại.
Tiếp tục nữa, cũng chỉ là vùng vẫy giãy chết, vẻn vẹn làm người chê cười.
- Thôn Phệ Tiên Vực, cực kỳ hiếm thấy, muốn diễn sinh ra Tiên Vực như
vậy, đầu tiên phải có được Phệ Linh Tiên Cung, ở trong Thần U Thiên Vực, võ đạo tu sĩ phía trên Thần Hải Cảnh có được Phệ Linh Tiên Cung, chỉ có rải rác mấy người, nhưng không có một cái nào cùng tình huống của người này phù hợp.
Diệp Phù Đồ nhíu mày.
- Chẳng lẽ là một vị Vũ Tiên đến từ bên ngoài Thiên Vực, lúc từ phụ cận
Lôi Vân Giới trải qua đem con Lôi Mang Thiết Ngạc kia bắt được?
- Lôi Mang Thiết Ngạc kia lão phu có chỗ trọng dụng, mặc kệ ngươi đến là lai lịch gì, lão phu cũng phải đem ngươi bắt được!
Trong miệng hừ lạnh một tiếng, thân ảnh Diệp Phù Đồ phút chốc từ trong huyệt động biến mất.
- Ồ? Nhanh như vậy liền buông tha rồi hả?
Thấy thân hình Diệp Phù Đồ một lần nữa hóa thành phong ấn, ở chỗ sâu
trong vòng xoáy dần dần tiêu tán, Mộ Hàn có chút ngoài ý muốn, cũng có
chút thất vọng, hắn nguyên bản còn muốn lãnh hội thủ đoạn của Phản Hư
Cảnh Vũ Tiên thoáng một phát, mặc dù không phải chân chánh cùng bản thể
Diệp Phù Đồ giao thủ, nhưng ếch ngồi đáy giếng, cũng có thể thấy được
lốm đốm.
Đáng tiếc chính là, chứng kiến hắn thi triển Thôn Phệ Tiên Vực, Diệp Phù Đồ lại gọn gàng buông tha cho cái phong ấn này.
Bất quá, sau khi phong ấn biến mất, Lôi Mang Thiết Ngạc rất nhanh cũng
có thể đột phá đến Phản Hư Vũ Tiên chi cảnh, đợi tu vi nó vững chắc,
cùng nó luận bàn cũng được.
- Phong ấn đã không còn!
Lôi Mang Thiết Ngạc kia kích động không hiểu, tiếng kêu bén nhọn đột
nhiên vang lên, không có phong ấn kia chế ước, Tiên Vực bán thành phẩm
ba ngàn năm không có động tĩnh kia của nó bắt đầu dần dần trở nên hòa
hợp lên. Bất quá, phong ấn kia tồn tại thời gian quá dài, muốn Tiên Vực
đại thành, nó còn phải tốn hao không ít thời gian.
- Lôi Mang, nắm chặt thời gian tu luyện. Chờ ngươi đến Phản Hư Cảnh, chúng ta mới hảo hảo tranh tài một hồi.
- Vâng!
Lôi Mang Thiết Ngạc hưng phấn mà điểm động cái đầu, con mắt rất nhanh bế hạp. Chợt, Tiên Vực, tiên lực cùng với tâm thần của Mộ Hàn tất cả đều
trở về bản thân.
Vèo!
Sau một khắc, Mộ Hàn liền rời đi tiểu không gian của Linh Không Tiên Hồ, trực tiếp ngự không mà đi.
Lập tức, một viên cầu màu trắng bóng bẩy liền ở trong tay Mộ Hàn bày ra, lớn chừng bát to. Ở trong cầu, một thanh tiểu kiếm huyết hồng hết sức
bắt mắt. Theo Mộ Hàn từ trong miệng những đệ tử Vạn Lôi Tiên Tông kia
biết được tin tức, viên cầu này gọi là Binh Linh Kiếm Châu, bên trong
chuôi tiểu kiếm này chính là do Huyết Linh Bảo Ngọc tạo hình mà thành.
Mà ở lối vào Thần U Thiên Vực, thì dung hợp một khối Huyết Linh Bảo Ngọc cực lớn.
Sau khi trải qua luyện chế, Huyết Linh Bảo Ngọc tầm đó sẽ sinh ra một tia liên hệ kỳ diệu.
Mặc kệ cách cách xa bao khoảng, mũi kiếm bên trong Huyết Linh Kiếm Châu
này đều chỉ vào cửa vào Thiên Vực, cùng Mộ Hàn kiếp trước kim chỉ nam
ngược là có phương thức khác nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu.
Có Huyết Linh Kiếm Châu dẫn đường, muốn ở giới bích không gian lạc đường cũng khó khăn.
- Cũng sắp đến rồi!
Tâm thần đắm chìm ở trong Huyết Linh Kiếm Châu, thoảng qua cảm ứng một lát, trong mắt Mộ Hàn liền lộ ra một vòng sáng sắc.
Nói chung, Huyết Linh Kiếm Châu cùng Huyết Linh Bảo Ngọc khảm nạm ở cửa
vào càng gần, liên hệ ở giữa chúng liền càng chặt chẽ. Giờ phút này, Mộ Hàn chỉ cảm thấy tiểu kiếm huyết hồng kia như muốn phá châu mà ra, hiển nhiên, nó cùng cửa vào Thần U Thiên Vực kia đã cách nhau không xa.
Mộ Hàn phán đoán quả nhiên đúng vậy, chỉ mấy hơi thở công phu... Đoàn
khí tức hơi nước trắng mịt mờ kia liền ở trong tầm mắt Mộ Hàn hiển lộ
ra.
Đoàn khí tức kia tựa như mây mù nồng đậm, kịch liệt bốc lên xoay tròn,
ngưng tụ thành vòng xoáy cực lớn, ở trong giới bích không gian y hệt như ánh sao ban đêm, đúng là dị thường gây chú ý.
Mộ Hàn giống như lưu quang, thoáng qua tầm đó liền đã xuyên việt hơn
mười dặm không gian cuối cùng, chui vào ở chỗ sâu trong vòng xoáy.
Hô!
Tầm nhìn trước mắt kịch liệt biến ảo, cảm giác đến nơi đến chốn lập tức
truyền đến, Mộ Hàn đảo mắt xem xét, liền phát hiện mình đang đưa thân
vào trên một tòa bình đài phương viên ước chừng mấy ngàn thước.
Cái bình đài này trôi nổi ở giới bích không gian, vô số ánh chỉ màu
trắng sáng lạn từ trong đạo vân tầng ngoài bình đài bạo tán ra, ngưng tụ thành một qiang tráo óng ánh sáng long lanh cực lớn, đem cái bình đài
này bao phủ ở bên trong, cũng làm nó cùng giới bích không gian chung
quanh cách ly ra, tựa như hai thế giới bất đồng.
Phía đông bình đài, liên tiếp Hư Vô giới bích của Thiên Vực thế giới,
một thông đạo hình vòm cao tới trăm mét, đem bình đài trong quang tráo
này cùng Thần U Thiên Vực tương liên.
Ngoài thông đạo, lẳng lặng ngồi xếp bằng bốn gã lão giả.
- Hai ngũ trọng Hư Kiếp, hai lục trọng Hư Kiếp.
Con mắt chỉ là quét qua, tu vi bốn người kia liền rõ ràng hiện ra, trong nội tâm Mộ Hàn thổn thức không thôi, mặc dù là ở Bảo Tiên Thiên Vực
Thượng Thiên Vực thế giới như vậy, ngũ trọng Hư Kiếp tu sĩ, cũng đáng
được xưng là tuyệt đỉnh cường giả, nhưng ở Thần U Thiên Vực, bốn gã Hư
Kiếp cường giả vẻn vẹn là thủ vệ cửa vào Thiên Vực.
Mộ Hàn cũng không có che dấu khí tức bản thân, hắn khẽ dựa gần, bốn gã
lão giả kia liền đồng thời bắn người lên, gật đầu làm lễ.
Nếu là ở Bảo Tiên Thiên Vực, có Hư Kiếp tu sĩ chứng kiến Vũ Tiên cường
giả, chỉ sợ sớm đã tất cung tất kính mà cung kính xưng đối phương là
Tiền bối rồi. Nhưng ở chỗ này, bốn gã lão giả kia rõ ràng phát giác
được Mộ Hàn đã là Vũ Tiên, nhưng sắc mặt lại không có toát ra bất luận
cung kính chi ý gì.
Trong mắt bọn hắn, tựa hồ Mộ Hàn cùng võ đạo tu sĩ bình thường không có bất kỳ khác nhau.
- Vị bằng hữu kia, là lần đầu tới Thần U Thánh Thiên Vực?
Một gã lão giả áo xám khẽ cười nói.
- Đúng vậy.
Mộ Hàn gật đầu.
- Quy củ Ngoại Vực tu sĩ tiến vào Thần U Thiên Vực, không biết bằng hữu hôm nay đã biết được hay không?
Lão giả kia lại cười nhạt một tiếng.
- Thứ này có thể đủ?
Trong tay Mộ Hàn đột nhiên xuất hiện ba trái cây xanh lam óng ánh ngọc
nhuận, hương thơm mê người lập tức tràn ngập ra, làm cho người vui vẻ
thoải mái. Bốn trái cây này là Lôi Mang Thiết Ngạc cống hiến đi ra,
thích hợp võ đạo tu sĩ tứ trọng Hư Kiếp đến lục trọng Hư Kiếp dùng để đề thăng tu vị.
Đối với Mộ Hàn đã là Giới Không Cảnh Vũ Tiên mà nói, thứ này cũng không
có tác dụng quá lớn, vừa vặn lấy ra làm phí tổn tiến vào Thần U Thiên
Vực.
- Thiên Lam Quả!
Mùi thơm ngát nhập mũi, bốn gã lão giả đều là con mắt sáng ngời, rất
nhanh trao đổi ánh mắt, trên mặt chưa phát giác ra nổi lên chút vui
mừng. Một lát sau, một gã lão giả liên tục gật đầu:
- Vậy là đủ rồi, bằng hữu, mời nhập thánh Thiên Vực!
Cái Thiên Lam Quả này đối với bọn họ tác dụng phi thường lớn.
- Đa tạ.
Cuối cùng sắp đi vào Thần U Thánh Thiên Vực rồi, trên mặt Mộ Hàn bất
động thanh sắc, nhưng trong lòng thì cảm thấy kích động, chỉ hơi gật
đầu, thân hình liền chui vào ở chỗ sâu trong thông đạo.
Mộ Hàn ly khai vẫn chưa tới lưỡng khắc chung, một gã trung niên nam tử thân hình thon dài liền từ trong thông đạo đi ra.
Người này thình lình là Vạn Lôi Tiên Tông Diệp Phù Đồ!