Vũ Vương

Chương 561: Chương 561: Lôi Tỏa Kiếm Thần. (Hạ)




Ngươi rốt cục đã đến! Mau thả ta đi ra ngoài! Thả ta đi ra ngoài!

Ngay lập tức qua đi, Mộ Hàn chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bỗng, cổ hấp kình cuồng mãnh kia đột nhiên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Nhưng chưa đợi hắn quan sát hoàn cảnh vị trí của bản thân một chút, một trận rít gào khàn khàn mà cứng cáp đột nhiên chui vào trong tai. Thanh âm càng như lôi đinh phích lịch nổ vang, khiến lỗ tai của Mộ Hàn vang lên ông ông.

Ân? Nơi này có người sao?

Mộ Hàn sửng sốt, lập tức theo tiếng nhìn lại.

Sau khi thích ứng được với tử mang sáng lạn trước mắt, đường nhìn của Mộ Hàn dần dần trở nên rõ ràng. Lúc này mới phát hiện bản thân đang đặt minh trong một mảnh không gian nhỏ tử ý dào dạt.

Một thân ảnh vóc người cường tráng đang đứng lặng tại trung tâm của không gian, mặc một thân áo bào trắng, mái tóc dài tuyết bạch đến tận thắt lưng, đem khuôn mặt của hắn hoàn toàn che đậy.

Càng khiến cho người ta kinh ngạc là lại có chín đạo lôi điện tử mang thiểm thiểm từ trong hư vô kéo dài ra, gắt gao quấn ở trên người nam tử áo bào trắng này. Mỗi đạo lôi điện đều cỡ quyền đầu. Từ xa nhìn lại nó giống như chín cái xiềng xích, đem nam tử áo bào trắng trói buộc ở trong không gian này.

Tại trước mặt nam tử áo bào trắng thì lẳng lặng huyền phù một thanh trường đao hai thước hình dáng quái dị. Chỗ chuôi đao đã có chín vòng loa văn bắt mắt. Mỗi đạo loa văn thoạt nhìn đều giống như một rắn tử sắc đầu đuôi nối tiếp. Trường đao thân đao có chút rộng lớn, mà chỗ lưỡi đao và sống đao lại phức tạp, ngoằn ngoèo, phảng phất như tầng tầng lớp lớp thiểm điện áp súc nhiều lần. Lúc này đang cuồn cuộn không ngừng mà thấu ra tử sắc oánh quang mỹ lệ sáng lạn.

Đó chính là vũ khí mà Thái Thanh lưu lại?

Trong tim Mộ Hàn đập hai cái thình thịch. Loại cảm giác huyết mạch tương liên này chính là bắt đầu từ chuôi trường đao quái dị kia. Dựa vào trực giác, Mộ Hàn tin tưởng đó hẳn là một kiện đạo khí. Thế nhưng liếc mắt nhìn lại, Mộ Hàn cũng rất khó phán đoán ra phẩm chất của nó, vẫn là tĩnh tâm suy nghĩ mới có thể cho ra kết luận được.

Ngươi không phải hắn!

Nam tử áo bào trắng kia vung mạnh tóc lên, lộ ra một khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn. Một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Mộ Hàn, trong ánh mắt lộ ra thất vọng khó có thể che giấu. Nhưng chợt phẫn nộ gầm rú, ngươi là ai, vì sao có thể tiến vào nơi đây? Trong sát na thanh âm vang lên, thân thể lão giả cũng kịch liệt động đậy, nhưng mặc kệ hắn giãy dụa thế nào, thủy chung khó có thể thoát khỏi chín đạo lôi điện trói buộc.

Hầu như cùng thời khắc đó, một cổ khí tức linh hồn dị thường kinh khủng từ trong cơ thể lão giả điên cuồng mà bạo tán đi ra, như vừa va chạm với xiềng xích lôi điện trên người hắn, đã lập tức biến mất sạch sẽ.

Nhưng khí tức kia mặc dù chỉ như bóng mây vừa hiện, lại cũng khiến cho tâm thần Mộ Hàn đại chấn.

Tâm thần Mộ Hàn đã cực độ tiếp cận Linh Trì nhị trọng thiên, nhưng mà khí tức của lão giả áo bào trắng đối diện kia lại đã xa xa vượt qua phạm vi cảm ứng của Mộ Hàn. Khí tức mạnh mẽ như vậy, Mộ Hàn chỉ ở một người...Không, hẳn là trên người một con Hắc Ma thú cảm thụ qua. Hơn nữa, đó cũng không phải là khí tức là chân thật, mà là khi ở trong Hắc Ma Điện Bạch Liên Ấn cảm ứng đám người Cổ Thần Âm và Hắc Ma Thú Thần đại chiến, từ trong lạc ấn biến ảo ra khí tức.

Lão giả áo bào trắng trước mắt này khí tức linh hồn không ngờ đã cùng Hắc Ma Thú Thần sáu nghìn năm trước cực kỳ tiếp cận.

Chẳng lẽ tu vi của người này đã đạt được Linh Trì cảnh đỉnh phong?

Trong lòng Mộ Hàn lộp bộp nhảy lên một cái, tuy là giật mình, lại cũng không có bao nhiêu sợ hãi. Lão giả này bị lôi điện trói chặt, hẳn là không thể tạo thành được uy hiếp đối với chính mình. Nghĩ lại, Mộ Hàn nhẹ nhàng mà hít một hơi, thử thăm dò nói:

- Vị tiền bối này, ngươi nói hắn...có phải tên là Thái Thanh?

- Thái Thanh?

Lão giả ngẩn ra, đột nhiên hai mắt trợn trừng, hai tay vũ điệu, giống như hận không thể một tay đem Mộ Hàn bắt đến trước người.

- Ngươi làm sao biết được tên của hắn, ngươi đến tột cùng là ai?

Mộ Hàn cười nói:

- Tại hạ Mộ Hàn, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, hắn hẳn là cha ta.

Nếu như nguyên chủ của khối thân thể này không chết, Thái Thanh tự nhiên là phụ thân của Mộ Hàn. Nhưng hôm nay Mộ Hàn đã không phải Mộ Hàn lúc trước. Hắn mặc dù kế thừa khối thân thể này, nhưng trong lòng suy nghĩ, lại vẫn rất khó đem Thái Thanh coi như phụ thân chân chính của mình được. Chỉ có thể để hắn xem như là một vị trưởng bối đáng tôn kính.

- Ngươi đúng là nhi tử của Thái Thanh?

Lão giả áo bào trắng cũng không có nghe được ý nghĩa khác trong lời nói của Mộ Hàn. Ngạc nhiên ngắn ngủi qua đi, thất vọng trong ánh mắt nhất thời hóa thành cuồng hỉ khó có thể che giấu, cấp thiết kêu lên:

- Mau nói cho ta biết, phụ thân ngươi hiện tại ở nơi nào? Hắn làm sao không tự mình qua đây? Hắn đã nói qua, tối đa mười năm sẽ đưa ta tự do. Nhưng ta đã chờ hắn hơn hai mươi năm!

Nói đến đây, trong lời nói của hắn nhịn không được toát ra một tia phẫn uất.

Mộ Hàn cảm thấy hiếu kỳ, nghe ý tứ của lão giả này nói, hắn tựa hồ là bị Thái Thanh bắt giữ, đem hắn trói chặt ở nơi này. Thái Thanh hẳn là đã hứa hẹn qua thời hạn sẽ thả hắn. Nhưng bởi vì Thái Thanh đã mất từ lâu, do đó hắn liền vẫn bị nhốt trói ở nơi đây, thủy chung khó có thể thoát thân, thu được tự do.

Một lát sau, Mộ Hàn liền nhịn không được thở dài một tiếng, nói:

- Vị tiền bối này, phụ....thân ta đã tạ thế gần hai mươi năm rồi.

- Cái gì?

Lão giả áo bào trắng thần sắc ngây ngốc, thất thanh kinh hô, bất chợt trên mặt hắn liền dâng lên một trận cuồng nộ.

- Hắn làm sao lại chết rồi? Lừa gạt! Lừa gạt! Ngươi đang nói dối, Thái Thanh thủ đoạn thông thiên, thực lực thâm bất khả trắc, làm sao lại nhanh như vậy đã không còn tại nhân thế? Hắn chết rồi, ta làm sao bây giờ? Ai tới thả ta đi ra ngoài, ai tới thả ta đi ra ngoài....

Trong tiếng rống giận rung trời chuyển đất, mái tóc dài của lão giả áo bào trắng bay lượn, bộ dáng tựa như phát điên.

La hét điên loạn một lát xong, giống như đem nỗi tức giận trong lòng phát tiết một ít, lão giả áo bào trắng mới dần bình tĩnh. Đến cuối cùng, hắn tuy rằng không hề lên tiếng, lại như mãnh thú trọng thương, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, đôi mắt đỏ đậm gắt gao nhìn chằm chằm vào Mộ Hàn, giống như là đang nhìn một cừu địch bất cộng đái thiên.

Thấy bộ dáng của lão giả, trong lòng Mộ Hàn khẽ run, hắn hiển nhiên là bị sự tình Thái Thanh đã chết làm cho kích thích đến thế.

Mộ Hàn có thể kết luận, nếu như chính mình có năng lực đem hắn thả ra, chỉ sợ chuyện đầu tiên hắn làm sau khi thoát khốn, chính là đem bản thân giết chết. Cái gọi là tội cha con đền, Thái Thanh nhốt hắn hai mươi năm, hắn há có thể không tâm sinh oán hận, hơn nữa hôm nay Thái Thanh đã qua đời, hắn không còn cố kỵ, có thể trả thù hay không?

Cũng không biết người nọ là lai lịch gì, lại có thực lực cường đại như vậy?

Trong ý niệm, Mộ Hàn nói:

- Tiền bối, có thể nói cho ta biết, ngươi vì sao lại bị nhốt ở chỗ này không?

Tuy nói hắn đã cảm giác người nọ là bị Thái Thanh bắt giữ, nhưng không rõ ràng lắm nguyên nhân trong đó.

- Còn không phải nhờ phụ thân ngươi ban cho sao?

Lão giả áo bào trắng nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ta vốn là tông chủ Kiếm Thần Tông Công Tôn Long. Bốn mươi năm trước, ta vì ngắt lấy một cây dược thảo đã tiến nhập ao đầm dưới Thiên Lôi Tuyệt Vực. Bởi sau khi dược thảo kia thành thục lập tức sẽ bị héo rũ, mà ta lại không thể phán đoán lúc nào nó thành thục. Vì vậy đã một mực ở trong ao đầm này chờ đợi.

Hơn mười năm sau, dược thảo kia rốt cục hiển lộ ra dấu hiệu thành thục. Nhưng chính lúc ta chuẩn bị ngắt lấy, phụ thân ngươi lại xuất hiện, không nói hai lời liền đem ta bắt tới nơi này, bức ta giúp hắn rèn vũ khí. Còn nói tối đa mười năm sẽ đem ta thả ra ngoài. Nhưng ta lại ở chỗ này rèn luyện vũ khí giúp hắn hơn hai mươi năm rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.