Trong Vạn Tượng Cốc, không gian rốt cục hồi phục an bình.
Sơn cốc này đã đánh mất công năng đạo khí, lực nâng các vật phẩm lên
cũng biến mất, các vật phẩm vốn đang huyền phù hư không tất cả đều rơi
xuống trên mặt đất, không ít dược bình ngọc chế ở lúc rơi xuống đất đã
dập nát, Vạn Tượng Cốc này giống như bị đánh cướp, hỗn độn không chịu
nổi.
Vù!
Mộ Hàn hít nhẹ một hơi, vận dụng tâm thần lực, mạnh mẽ đột phá không
gian vặn vẹo phong bế, trực tiếp trúng đầu mối then chốt của thánh phẩm
đạo khí, này mặc dù không coi là gian nan, nhưng cũng tuyệt không thoải
mái, cùng đầu mối then chốt trong đạo khí kia va chạm kinh thiên động
địa qua đi, lực lượng tâm thần của Mộ Hàn hao phí gần như sáu thành.
- Phi Tiên trưởng lão, đã không có Vạn Tượng Cốc thao túng, ta xem ngươi còn ngăn trở ta như thế nào?
Mộ Hàn hừ thầm một tiếng, để tránh Phi Tiên trưởng lão lấy cớ sinh sự, ý niệm trong lúc đó, dược bình chứa Linh Hoàng Thúy Vi Đan kia đã lòe ra
tâm cung, hạ xuống bàn tay. Lập tức, hơn trăm kiện vật phẩm rơi rụng
chung quanh kia cũng bị tâm thần nâng lên, lại trôi nổi xung quanh, theo Mộ Hàn hướng ra phía ngoài gào thét mà đi.
Vừa rồi tràng biến cố xảy ra thình lình kia, cũng làm những đệ tử tiên
phủ khác trong cốc kinh hoàng không thôi, chẳng qua, Phi Tiên trưởng lão nhằm vào không phải là bọn họ, nên cũng không có bị thương tổn gì.
Nhưng hôm nay Vạn Tượng Cốc hồi phục bình tĩnh, bọn họ cũng không dám
nán lại thêm, đều lên đường ra ngoài cốc.
Khi Mộ Hàn đến cốc khẩu, trong tòa điện phủ kia đã tụ tập hơn mười người.
Y theo lẽ thường, trong điện phủ chắc là ầm ầm mới đúng, nhưng mà giờ
phút này, trong điện kia một mảnh yên tĩnh, không có bất luận kẻ nào
phát ra cho dù là thanh âm rất nhỏ. Sau khi chứng kiến thân ảnh Mộ Hàn
xuất hiện, đệ tử tiên phủ giống như ước định được rồi, tất cả ánh mắt
đều đồng thời nhắm một phương hướng, ẩn ẩn có chút vui sướng khi người
gặp họa.
Mộ Hàn cũng theo ánh mắt bọn họ nhìn lại, đầu tiên ấn nhập trong mắt
đúng là một nữ tử xinh đẹp ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, khuôn mặt xinh
đẹp, dáng người thướt tha yểu điệu, mặc dù mặc tử bào thùng thình cũng
không che lấp dáng người lỗi lõm của nàng chút nào, thân thể đẫy đà nóng nảy, đường cong mềm mại.
Nếu là nữ tử bình thường tuyệt sắc như thế, nhất định có thể đối với nam nhân sinh ra lực sát thương không nhỏ.
Nhưng mà ở trong này, tu vi nàng kia là Thần Hải thất trọng thiên mạnh
mẽ, lại có thể làm cho bất kỳ nam tính tu sĩ nào cũng phải thu liễm tâm
tư, không dám sinh ra ý niệm dâm tục đáng khinh gì, nhất là giờ phút
này, trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia của nàng giống như bao phủ một tầng
sương lạnh, làm cho người ta khó có thể nhìn thẳng.
Ở bên cạnh nàng, hai gã Thần Hải Cảnh tu sĩ thân hình thẳng tắp đứng
thẳng, tựa như thanh tùng, đúng là hai gã Chấp sự của Vạn Tượng Cốc Cầu
Khang cùng Đường Hồng.
- Mộ Hàn?
Trong miệng Tử bào nữ tử phút chốc phun ra hai cái âm phù này, một đôi
mắt đẹp giống như lãnh điện ở trên khuôn mặt Mộ Hàn khẽ chuyển, liền
dừng ở trên bình ngọc hắn nắm ở hữu chưởng kia.
Khoảnh khắc chứng kiến tử bào nữ tử này, Mộ Hàn đã kết luận, người này
tất là Thần Hải Cảnh tu sĩ thao túng Vạn Tượng Cốc công kích mình kia,
đã là thân nữ tử, lại có tu vi Thần Hải thất trọng thiên, thân phận của
nàng tự nhiên cũng được miêu tả sinh động, tất là Phi Tiên Sơn trưởng
lão Nghê Diễm không thể nghi ngờ.
- Mộ Hàn ra mắt Nghê trưởng lão.
Mộ Hàn đi đến phụ cận, khẽ khom người, khi nói chuyện, cũng cố ý đem
dược bình hiển lộ càng nhiều, làm đồng tử của Nghê Diễm, Cầu Khang cùng
Đường Hồng cơ hồ đồng thời khuếch trương, mà trong ánh mắt võ đạo tu sĩ
bên cạnh thì toát ra quang mang cũng nhất thời trở nên nóng bỏng không
ít.
Phía trước lúc Mộ Hàn hàng phục Linh Hoàng Thúy Vi Đan, vận dụng tâm
thần lực áp chế đan dược, ngoại trừ Cầu Khang cùng Đường Hồng ra, còn có vài người.
Hôm nay, tin tức Mộ Hàn tìm được cực phẩm linh đan, mọi người trong điện này đã là tất cả đều biết được.
- Mộ Hàn, ngươi muốn đổi cái gì?
Nghê Diễm thân là trường lão, trên mặt đột nhiên nở rộ ra nụ cười, trong nháy mắt này băng sương trên mặt nàng như tuyết tan, đúng là trở nên
quyến rũ cực kỳ, làm không ít võ đạo tu sĩ trong điện cũng vì đó thất
thần, nhưng lãnh ý trong mắt Nghê Diễm không hề biến hóa lại làm bọn họ
giật mình một cái, lập tức thanh tỉnh lại.
Hơn trăm kiện vật phẩm theo ở sau người Mộ Hàn kia cũng đã xuất hiện ở trước mặt Nghê Diễm.
Nghê Diễm phất tay:
- Cầu Khang, Đường Hồng tính toán công huân.
- Vâng!
Lực chú ý của Cầu Khang cùng Đường Hồng cũng ở trên dược bình trong tay
Mộ Hàn, nghe vậy có chút không yên lòng tính toán lên. Sau một lúc lâu,
Đường Hồng kêu lên:
- Hồi bẩm trưởng lão, nơi này có 108 kiện vật phẩm, tổng cộng công huân năm nghìn chín trăm chín mươi tám vạn.
Nếu là đổi làm trước kia, lúc công tác thống kê công huân, phỏng chừng
vẫn là kêu Mộ Hàn mở ra tâm cung điều tra một lần, mà lần này lúc Mộ Hàn tiến vào, bọn họ toàn bộ hành trình đi theo, trên đường Mộ Hàn mặc dù
đem dược bình chứa cực phẩm linh đan thu vào tâm cung, nhưng sau đó lại
lấy đi ra, nên không tất yếu làm như vậy.
Đương nhiên, nguyên nhân chính yếu là hắn biết tâm tư của Nghê Diễm căn
bản không ở trên chuyện này, trọng điểm vẫn là dược bình chứa cực phẩm
linh đan trong tay Mộ Hàn kia.
Mộ Hàn nghe vậy, lạnh nhạt cười nói:
- Đường sư huynh, ngươi tính thiếu rồi, tổng cộng vật phẩm một trăm lẻ chín kiện, giá trị sáu nghìn vạn công huân.
- Linh Hoàng Thúy Vi Đan?
Lúc này Nghê Diễm cũng giả bộ hồ đồ, cười dài nói.
- Tên thật ra cũng khá hay, Mộ Hàn, cho bản tọa nhìn một cái!
Lời còn chưa dứt, cánh tay ngọc của Nghê Diễm đã điểm nhẹ, giống như tia chớp bắt tới tay phải của Mộ Hàn, năm ngón tay tinh tế trắng noản giống như ngân câu, khởi động chân nguyên bàng bạc, cơ hồ là ở khoảnh khắc
xuất thủ, một cổ khí tức khủng bố đã đem toàn thân Mộ Hàn bao phủ.
Vù!
Mộ Hàn không hoàn thủ, cũng không thoái nhượng, chỉ là ý niệm vừa động,
dược bình kia liền bị Mộ Hàn dùng tâm thần lực đưa vào tâm cung.
Nghê Diễm tuy là Thần Hải thất trọng thiên cường giả, nhưng tốc độ xuất
thủ của nàng mau nữa, cũng nhanh không qua ý niệm của Mộ Hàn. Lúc thủ
trảo của nàng còn trên nửa đường, dược bình liền chui vào mi tâm của Mộ
Hàn, chứng kiến một màn này, Nghê Diễm trừng mắt, nụ cười trên mặt kia
nhất thời thu liễm.
- Mộ Hàn, ngươi dám!
Trong giây lát, Nghê Diễm xuất thủ chi thế là sắc bén, hơi thở vô cùng
dày đặc từ năm ngón tay của nàng lượn lờ mà ra, nơi đi qua, ngay cả
không gian cũng giống như bị đóng băng lên, Mộ Hàn đứng mũi chịu sào,
bên ngoài thân thoáng chốc ngưng kết một tầng băng sương, nhưng mà, Mộ
Hàn vẫn không tránh.
Mà thời khắc này, mọi người chung quanh lại cảm thấy độ ấm trong điện
này như đột nhiên giảm xuống mấy chục độ, cả thân hình giống như tiến
vào hầm băng, chẳng những tay chân có loại cảm giác cứng ngắc, thậm chí
ngay cả tốc độ chuyển động của não bộ cũng trì hoãn, chậm trễ không ít,
đúng là lạnh từ nhục thể tới sâu trong linh hồn.
Nhưng ngay lập tức, cái loại cảm giác lạnh như băng này liền giảm bớt
không ít, cũng thấy thủ trảo của Nghê Diễm ngạnh sanh định ở trước người Mộ Hàn, đầu ngón tay khoảng cách khuôn mặt Mộ Hàn đúng là không đến hai tấc, lưỡi dao bằng băng sắc bén ở đầu ngón tay Nghê Diễm phun ra nuốt
vào, tùy thời cũng có thể đụng chạm đến đầu Mộ Hàn, đem nó xuyên thủng.
Nghê Diễm híp mắt, ngữ điệu lãnh đến cực điểm:
- Mộ Hàn, ngươi cư nhiên không tránh né, ngươi thực không sợ chết như vậy?
- Ta đương nhiên sợ chết.
Thân hình Mộ Hàn run lên, băng sương ngưng kết ở bên ngoài thân nhất
thời tiêu tán, chậm rãi mỉm cười, chợt, cũng xoay chuyển giọng nói:
- Nhưng mà, ta biết, ta sẽ không chết! Ta cũng biết, Nghê trưởng lão
ngươi hận không thể lập tức đem ta đánh chết, nhưng mà, ngươi. . . dám
sao?