Vũ Vương

Chương 311: Chương 311: Ta không phải cực đồ




- Đừng có gấp,ta chưa chắc đã thua, nói không chừng tiểu gia hỏa kia còn có thể đi thêm.

Lão giả ải sấu không chút hoang mang nói.

- Hai chân hắn đều dừng ở bậc cầu thang thứ mười sáu, rõ ràng không còn lực đi lên tiếp được nữa. Không phải ngươi muốn....

Nữ tử trung niên nhẹ nhàng cười, nhưng nàng nói hết câu thì khuôn mặt trắng nón hiện lên thần sắc kinh ngạc.

Chân trái Mộ Hàn cư nhiên thong thả nhấc lên.

- Ta thì làm sao....

Lão giả ải sấu mặt mày rạng rỡ, đắc ý nói.

Tráng hán và nữ tử nhìn nhau không nói gì.

Một lát sau, nữ tử trung niên lắc đầu cười nói:

- Đừng cao hứng quá sớm. Hắn chưa bước lên bậc cầu thang thứ mười bảy đã không chịu nổi áp lực rồi....

Đáng tiếc lời nàng nói cũng không có ứng nghiêm. Một phút đồng hồ sau, lão giả ải sấu trên tầng tám Cực Chân Các cười to:

- Bậc thứ mười bẩy! Tiểu gia hỏa này thực là phúc tinh của ta... Ha ha, hai vị! Bình Mặc Cốt Thiên Long huyết cũng nên giao ra chứ.

- Để cho ngươi thắng lần này! Lão nhân, lần này tiện nghi cho ngươi.

Đứng lặng trên bậc thang, trong đầu Mộ Hàn đột nhiên hiện ra một ý niệm.

Đừng nhìn hắn lúc này thần sắc bình tĩnh tựa như không có việc gì xayra, nhưng ở dưới cỗ áp lực không gian cường hãn tới cực điểm vẫn đang tiếp tục trùng kích, hắn dùng pháp lực tạo ra phòng ngự xung quanh mình đã đi tới biên giới sụp đổ, lực lượng tinh thần của hắn cũng sắp bị đánh cho tán loạn lên rồi.

Mỗi một bậc cầu thang, áp lực liền tăng thêm sáu lần nữa.

Hiện giờ hắn đang dừng ở bậc thứ mười bảy, áp lực mà hắn nhận phải đang gấp 166 lần Cực Chân các tầng một. So với tầng thứ sáu của Cực Chân các tựa như cũng gần bằng tới vậy.

Mộ Hàn có thể kết luận ra, dù bản thân muốn bước thêm nửa bước thôi thì cũng sẽ ngã xuống như đám Thiên Cực đệ tử khác.

Hắn lần này chỉ là tới nếm thử áp lực của tầng thứ bảy, chứ không phải tới đây để chơi trò tự tử.

Nghĩ xong, Mộ Hàn liền chậm rãi lùi về sau một bước, tiếp sau đó là một bước thứ hai… Áp lực linh hồn cũng dần giảm xuống,

- Mười bảy bậc cầu thang!

Đám người Lưu Phàm đưa mắt nhìn nhau, đều có thể thấy được sự khiếp sợ khó có thể che dấu được từ trong con ngươi của đối.

Với thực lực Huyền Thai lục trọng thiên, tiến lên bậc thang thứ mười bảy, cái tên Mộ Hàn này thực sự là yêu nghiệt, mà lúc trước trong Huyền Thiên vực tu sĩ trẻ tuổi thì, hai cái chữ yêu nghiệt này chỉ dùng để gọi Đại Long Thiên Tử, Tư Không Chiếu mà thôi.

Tu vi mới chỉ là Huyền Thai cảnh, nhưng lại có thể làm được, chờ tới khi hắn đột phá Mệnh Tuyền cảnh thì hẳn là có thể leo lên được tầng thứ bảy dễ dàng. Thậm chí có thể khiêu chiến một chút bậc thang ở tầng thứ tám của Cực Chân các.

Chốc lát, năm người liền đồng thời hướng về phía cầu thang mà tới.

Hô!

Không tới một phân, Mộ Hàn liền lùi xuống tới nơi, tựa như vừa trút được gánh nặng cho bản thân, thấy năm thân ảnh đang mỉm cười đi tới trước mặt mình.

- Mộ Hàn sư đệ, biểu hiện vừa rồi của ngươi thực khiến cho chúng ta mở rộng tầm mắt a.

Lưu Phàm liền lên tiếng trước tiên, không hề che dấu sự tán thưởng của bản thân mình.

- Coi như là ta mà cũng chỉ có thể đi được đến bậc thứ mười một mà thôi, Mộ Hàn sư đệ đã mạnh hơn ta rồi.

Một nữ tử mặc đồ đỏ, xinh đẹp duyên dáng lên tiếng.

- Quá khen, không biết năm vị sư huynh sư tỷ xưng hô như thế nào?

Mộ Hàn cười một cái rồi chắp tay nói.

Mộ Hàn đã sớm gặp qua năm người này. Những người có thể lên tới được tầng sáu của Cực Chân các thì tu vi cho dù kém Uông Lan thì cũng không chênh lệch với hắn quá nhiều. Hơn nữa, nhìn niên kỷ với thái độ của bọn họ với Uông Lan thì hiển nhiên đều là Thiên Cực đệ tử của Vô Cực thiên tông rồi.

- Ta là Lưu Phàm, còn bọn họ là…

Lưu Phàm vội vàng giới thiệu cho Mộ Hàn, vị nữ tử đồ đỏ kia là Cung Phỉ, thanh niên mặc lam bào là Phó Khiêm, người mặc thanh bào là Lận Hồng Nhan, cuối cùng một người hình thể uy mãnh là Việt Chính. Quả nhiên đúng như phán đoán của hắn thì bọn họ đều là Thiên Cực đệ tử.

- Bái kiến năm vị sư huynh, sư tỷ.

Mộ Hàn thi lễ, mấy người kia cũng không có ác ý gì với hắn cho nên hắn tự nhiên không thể thất lễ được.

- Mộ Hàn sư đệ phải chăng là cực đồ của Tiêu sư tỷ?

Lưu Phàm vội khoát tay rồi cười nói:

- Tính ra mọi người cũng không phải người ngoài, chúng ta bình thường cũng nhận được chiếu cố của Tiêu sư tỷ khá nhiều.

- Tiêu sư tỷ?

Mộ Hàn khẽ giật mình, trong đầu hiện ra khuôn mặt điên đảo chúng sinh kia:

- Người mà Lưu sư huynh nói phải chăng là Tiêu Tố Ảnh sư tỷ?

- Đúng là nàng.

Lưu Phàm gật đầu cười cười, trong mắt lại lộ ra chút nghi hoặc.

Cung Phỉ, Phó Khiêm, Lận Hồng Nhan cùng Việt Chính đều cảm thấy kinh ngạc, bởi nhìn dáng vẻ của Mộ Hàn, tựa như cũng không quá quen thuộc với Tiêu Tố Ảnh vậy.

- Các vị sư huynh sư tỷ, ta cũng không là cực đồ của Tiêu sư tỷ, chỉ là ta gia nhập Vô Cực Thiên Tông đúng là nhờ có tín vật hải loa kia của nàng.

Mộ Hàn cười nói, trong Vô Cực thành đám người hiểu nhầm hắn là cực đồ của Tiêu Tố Ảnh có rất nhiều, thậm chí đám người Kỷ Vũ Lộ, Lăng Nghị cũng từng tò mò mà hỏi qua rồi.

- À?

Lưu Phàm sững sờ, chợt cười nói:

- Không phải cực đồ của Tiêu sư tỷ cũng không sao, có thể gặp nhau ở tầng sáu Cực Chân các này thì cũng coi như là duyên phận. Huống hồ ngươi còn đả bại uy phong của mấy người Uông Lan, thực khiến cho chúng ta hả giận, từ nay chúng ta kết giao bằng hữu đi.

Lận Hồng Nha cũng tự nhiên cười:

- Đúng thế, với tiềm lực của Mộ Hàn sư đệ, nói không chừng rất nhanh thôi liền ccó thể gặp lại chúng ta ở trong Thiên Cực đại điện.

- Thực là cám ơn cát ngôn của Lận sư tỷ.

Mộ hàn khẽ cười nói.

Hắn cũng nghe ra được ý tứ bên trong câu nói kia của Lận Hồng Nha. Thiên Cực đại điện chính là nơi tấn chức cho đám đệ tử muốn lên Thiên Cực, mà tấn chức là đại sự, mỗi lần tiến hành nghi thức thì đám Thiên Cực đệ tử đều tới tụ hội lại.

Đối với tuyệt đại đa số Địa cực đệ tử mà nói thì biến thành Thiên Cực đệ tử vĩnh viễn là một loại mong muốn mà không thành được.

Nhưng đối với Mộ Hàn mà nói, thay đổi thân phận từ Địa Cực đệ tử lên Thiên Cực đệ tử là chuyện thuận lý thành chương rồi, chỉ cần xem thời gian mà thôi.

Hàn huyên một lát, đám người Lưu Phàm liền cáo từ.

Trước khi đám người Mộ Hàn xuất hiện thì bọn họ cũng đã ở trong này tu luyện không lâu rồi, sau đó thấy Mộ Hàn trêu đua Uông Lan lâu như vậy, thực sự là bản thân cũng sắp tới cực hạn, nếu như chính mình cưỡng ép tiếp tục thì không còn chút điểm tốt nào, mà ngược lại sẽ khiến cho bản thân mình càng thêm thống khổ mà thôi.

- Mộ Hàn sư đệ, tên Uông Lan này lòng dạ cũng khá là hẹp hòi, lần này ngươi đắc tội với hắn, lần sau hắn nhất định sẽ tìm ngươi làm phiền. nếu gặp phải chuyện gì khó khăn, thì nhớ tới Địa Cực đại đạo tìm chúng ta, viện tử góc trong cùng bên trái là nơi ở của bọn ta. Có chúng ta, bọn hắn cũng sẽ phải cố kỵ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.