Đao mang màu tím mỹ lệ truy đuổi mà đi, mà thân thể Mộ Hàn lại như mủi
tên, trực tiếp từ chỗ U Ảnh tộc cường giả đứng lúc trước kia bay vút mà
qua.
Cửu Thiên Huyền Lôi Bạo kia uy lực đích thật là cường hãn tới cực điểm,
nhưng thi triển loại công pháp này cần phải hao phí chân nguyên cũng là
cực kỳ kinh người, nhất là dưới tình huống dùng Lôi Thần phụ thể cùng
Cửu Long Lôi Vương đao phối hợp, chân nguyên trong cơ thể càng là như
lưu thủy phi tốc biến mất.
Dùng thực lực hiện nay của Mộ Hàn, thi triển một lần có chút nhẹ nhõm, thi triển hai lần lộ ra có chút miễn cưỡng.
Nếu như lúc khác, cho dù chân nguyên hao hết cũng không sao, nhưng bây
giờ không chỉ bên hông có hai gã U Ảnh tộc cường giả, thậm chí còn có vị Hư Kiếp cường giả tùy thời có thể xuất hiện, Mộ Hàn tự nhiên phải chừa
chút dư lực.
Hắn lần này thi triển Cửu Thiên Huyền Lôi Bạo, chẳng qua là phô trương thanh thế.
Thấy đối thủ quả nhiên bị sợ, Mộ Hàn mừng rỡ nhẹ nhõm, dù sao hắn giờ
phút này nhiệm vụ trọng yếu nhất, không phải đánh chết U Ảnh tộc cường
giả, mà là tiến vào Linh Tiêu Sơn.
Người U Ảnh kia đã tránh đi, Mộ Hàn tự nhiên không cần phải ngốc lại đi
cùng nó dây dưa, mà đổi thành hai gã U Ảnh tộc cường giả khác lại bị hóa thân cuốn lấy, trước mặt Mộ Hàn không còn trở ngại.
Trong khoảnh khắc, Mộ Hàn đã chạy ra ngoài mấy chục thước, Linh Tiêu Sơn đã có thể đụng tay là đến.
- Rốt cục sắp thành công rồi!
Mộ Hàn hai mắt như điện, thân thể to lớn giống như đạn pháo bay ra khỏi
nòng súng, như gió bay điện chớp phóng tới phiến mây mù đối diện kia,
nhưng tâm thần lại không có chút thư giãn nào, chỉ có chính thức bước
vào bên trong Linh Tiêu Sơn, hắn mới có cơ hội thoát khỏi Hư Kiếp cường
giả tên gọi Thanh Hỏa kia, tạm thời bảo đảm an toàn của mình.
Nhưng mà, ở nháy mắt thân hình đụng chạm lấy mây mù, Mộ Hàn cũng không như trong dự liệu chui đi vào!
Trong nháy mắt này, phiến mây mù kia phảng phất hóa thành tường đồng
vách sắt, lúc hắn vừa tiếp xúc, một cổ kình khí vô cùng bàng bạc dùng xu thế bài sơn đảo hải từ trong mây mù tuôn ra mà ra, Mộ Hàn cơ hồ không
có kháng cự chi lực, thân hình không tự chủ được bị đẩy lùi gần trăm
mét!
- Tiểu gia hỏa, chúng ta lại gặp mặt.
Thanh âm cười mỉm đột nhiên vang lên, một đạo thân ảnh từ trong mây mù đối diện chậm rãi đi ra.
Dung mạo người U Ảnh kia đúng là cùng nhân loại cực kỳ tương tự, khuôn
mặt tuấn tú, thân thể cao dài, chỗ mi tâm có một ấn ký màu hồng, cực kỳ
bắt mắt. Ở sau lưng hắn, mây mù giống bị gió lớn gợi lên, không ngừng
hướng hai bên phiêu tán, hiển lộ ra một điểm chân diện mục của Linh Tiêu Sơn.
- Thanh Hỏa!
Mộ Hàn ổn định thân hình, bay xuống trên mặt đất, nhưng đồng tử lại bỗng nhiên co rút lại .
Khi thân thể đụng chạm lấy mây mù, Mộ Hàn chỉ cảm thấy đại cục đã định,
tâm thần căng cứng không tự giác địa buông lỏng không ít. Nhưng Mộ Hàn
như thế nào cũng không nghĩ tới, ở nháy mắt mình sắp tiến vào Linh
Tiêu Sơn, vị Hư Kiếp cường giả sau nửa ngày không có động tĩnh này lại
đột nhiên hiện thân, chặn đường đi của mình.
- Tiểu gia hỏa, còn nhớ được bổn tọa mới vừa nói qua không?
Thanh Hỏa cười tủm tỉm nhìn chăm chú lên Mộ Hàn, chỉ đầu hơi đạn, hai
đạo khí tức màu hồng xẹt qua hư không, trong khoảnh khắc liền chui vào
trong hai đạo thân thể mà Mộ Hàn dùng Quỷ Ảnh huyễn hình thuật huyễn hóa ra hư ảnh kia. Bang bang hai tiếng nổ mạnh qua đi, hai đạo hư ảnh hóa
thân kia đúng là lập tức tan thành mây khói.
Hai gã U Ảnh tộc cường giả kia giống như đã nhận được mệnh lệnh mới,
thân ảnh liên tục lập loè, rất nhanh liền biến mất ở phía chân trời,
nhưng Mộ Hàn lại cảm giác linh hồn như gặp phải trọng kích, tâm thần rất là chấn động, vội vàng vận chuyển Thái Hư Động Thần Quyết, mới đem loại cảm giác không khỏe này đè xuống.
- Thanh Hỏa ngươi cho rằng ta đã hoàn toàn ở trong ngươi khống chế?
Mộ Hàn thở sâu trầm giọng nói.
- Tiểu gia hỏa, chẳng lẽ chính ngươi không cảm thấy như vậy?
Thanh Hỏa nhẹ nhàng cười cười, ánh mắt thâm thúy đảo qua Mộ Hàn, như muốn đem hắn nhìn thấu.
- Đương nhiên... là không!
Ở chữ "không" từ trong miệng tóe ra, lập tức trên khuôn mặt tuấn mỹ kia
của Mộ Hàn đột nhiên hiện lên nụ cười cổ quái, một đoàn Lục Ảnh nho nhỏ
rất nhanh từ trong ngực chia lìa mà ra, hướng Thanh Hỏa bắn mạnh tới.
Cái kia là một mảnh biếc lá cây chỉ rộng có ba chỉ, óng ánh mỏng như
cánh ve, bên trong lá xanh mạch lạc rõ ràng có thể thấy được. Cách Thanh Hỏa càng gần, từ trong phiến lá thấu tràn ra khí tức liền càng cường
đại, tựa hồ trong phiến lá nho nhỏ kia cất dấu một tòa núi lửa hoạt
động, kịch liệt rung chuyển.
- Ồ? Hư Tướng?
Thanh Hỏa tựa hồ liếc thấy phiến lá này dị trạng, bất quá, chỉ là kinh
ngạc thấp giọng hô một tiếng, tay phải đã trảo tới, thế như Bôn Lôi.
Nhưng mà, không đợi ngón tay của nó cùng phiến lá đụng chạm, phiến lá
xanh kia đã kịch liệt chấn động, trong khoảnh khắc liền hóa thành một gã lão giả râu tóc bạc trắng.
Lão giả này dĩ nhiên là Xích Thành Thiên Vực Chân Vũ Thánh Sơn sơn chủ… Cổ Thương Phong!
Xùy!
Cổ Thương Phong hai mắt nhắm lại, phảng phất không có chứng kiến Thanh
Hỏa ở bên ngoài hơn 10 mét, chỉ là cánh tay phải vừa nhấc, ngón trỏ khô
gầy như củi chậm rãi vươn đi ra ngoài.
Nhìn như hời hợt, nhưng một ngón tay này của hắn đi ra ngoài, hư không
giống như bị xuyên thấu, một lỗ thủng cự đại dùng ngón trỏ của hắn làm
trung tâm, tốc độ làm cho người ta sợ hãi hướng bốn phương tám hướng
khuếch trương, lực đạo như đại dương mênh mông cũng liên tục không ngừng từ trong lỗ thủng kia hướng bốn phía chập trùng mà ra.
Tiếng xé gió chói tai kích động Thiên Địa, chỉ ngắn ngủn trong tích tắc
công phu, Thanh Hỏa giống như cũng bị lỗ thủng cực lớn kia mang tất cả,
thôn phệ đi vào.
Tuy là Hư Tướng, nhưng vẻn vẹn một ngón tay này của Cổ Thương Phong, liền làm cho thành cổ chấn động, phong vân biến sắc.
- Ngũ trọng Hư Kiếp?
Thanh Hỏa hoảng sợ biến sắc, thân ảnh cơ hồ là giống như phản xạ có điều kiện nhanh lùi lại, thoáng qua tầm đó, đã ở ngoài mấy ngàn mét. Nhưng
mà, thân thể vừa ở trên hư không dừng lại, Thanh Hỏa vội la lên, trước
mắt xuất hiện tên lão giả kia cũng không phải là ngũ trọng Hư Kiếp cường giả chính thức, mà là một đạo Hư Tướng của ngũ trọng Hư Kiếp cường giả.
Đường đường tam trọng Hư Kiếp cường giả, lại bị một đạo Hư Tướng dọa
lùi, trong đôi mắt Thanh Hỏa hiện lên một vòng nổi giận không dễ dàng
phát giác.
Vèo!
Lạnh lùng cười cười, thân hình Thanh Hỏa liền hóa thành một đạo lưu
quang màu đen, về phía trước kích bắn đi, chui vào chính giữa lỗ thủng
màu đen cực lớn kia.
Chợt, liền có một đạo loan nguyệt nho nhỏ ở trong hắc động kia mềm rủ
xuống bay lên, hình thể đúng là trở nên càng ngày càng khổng lồ, ánh
quang màu hồng như sóng triều từ trong loan nguyệt kia thấu tràn ra, như tơ như sợi, cuồn cuộn không dứt, Hắc Ám chung quanh bị tia sáng này
chiếu xạ, như là băng tuyết không ngừng tan rã.
Thời gian qua một lát, lỗ đen đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm
hơi, thậm chí ngay cả Hư Tướng của Cổ Thương Phong cũng bị loan nguyệt
kia hòa tan.
Trong lúc nhất thời, chỗ chân núi Linh Tiêu Sơn này, chỉ còn loan nguyệt màu hồng khổng lồ kia trôi nổi ở hư không.
Ông!
Thanh âm chiến minh kịch liệt bỗng nhiên vang lên, luân loan nguyệt kia
kịch liệt co lại, mà thân ảnh đã biến mất kia của Thanh Hỏa cũng từ
trong hư không diễn sinh ra, thân thể từ từ rõ ràng. Không có một hồi,
cái loan nguyệt kia đã hóa thành ấn ký màu hồng nho nhỏ, một lần nữa
khắc ở vị trí mi tâm của Thanh Hỏa.
- Ngũ trọng Hư Kiếp thì như thế nào? Chỉ là một Hư Tướng, cũng dám cản trở...
Thanh Hỏa nổi giận cũng theo Hư Tướng của Cổ Thương Phong nhạt nhòa mà
tán đi, trên mặt toát ra một tia mỉm cười lạnh nhạt, thế nhưng mà hai
chữ "bổn tọa" đằng sau còn chưa kịp nói ra miệng, thanh âm liền két một
tiếng dừng lại, dáng tươi cười cũng cứng đờ trên mặt... Mộ Hàn kia rõ
ràng đã biến mất!
Hai ánh mắt xoát chuyển hướng Linh Tiêu Sơn, Thanh Hỏa còn chưa phát
hiện thân ảnh của Mộ Hàn, tiếng cười to của hắn đã phiêu đi qua:
- Thanh Hỏa, nếu còn muốn tiễn đưa đại lễ cho ta, thì tới Linh Tiêu Sơn, ta ở đây chờ ngươi!