Vũ Vương

Chương 919: Chương 919: Thần Cung chi linh




- Trách không được Hư Kiếp của ta thật lâu không đến, nguyên lai đúng là công tác chuẩn bị cái Sóng Điệp Hư Kiếp này, thực không biết nên nói là không may, hay là may mắn!

Mộ Hàn ngầm cười khổ.

Bình thường nói đến, phẩm chất Tâm Cung càng cao, khả năng xuất hiện Sóng Điệp Hư Kiếp càng lớn.

Tử Hư Thần cung của Mộ Hàn là tuyệt phẩm Tâm Cung, lần đầu độ kiếp, bị Sóng Điệp Hư Kiếp này quan tâm chăm sóc tự nhiên cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.

- Đã né tránh không được, cái kia cũng chỉ có thể nghênh đón!

Nghĩ lại tầm đó, nỗi lòng của Mộ Hàn đã bình tĩnh trở lại, Cửu Long Lôi Vương đao trong tay gào thét mà ra, lưỡi đao màu tím cực lớn lần nữa đem Hắc Ám hư vô xé rách.

Phiến hư vô này một khi bị xé nứt, lực lượng diễn sinh ra kia sẽ tiêu tán.

Hô!

Nhưng mà, sau một khắc, hư vô đã lắp đầy, đợt lực lượng thứ ba càng mạnh lại lần nữa diễn sinh ra, phô thiên cái địa mà áp tới Mộ Hàn.

Xùy~~!

Mộ Hàn lại một lần nữa chém ra Cửu Long Lôi Vương đao, nhưng mà kết quả phía sau lại cùng hai lần trước không có sai biệt, phiến hư vô kia trán liệt, bế khép, lực lượng tiếp tục từ bốn phương tám hướng đánh tới.

Sóng Điệp Hư Kiếp, danh như ý nghĩa, chính là cái Hư Kiếp chi lực này như sóng triều, chồng chất, một lớp đón lấy một lớp, một lớp mạnh hơn một lớp.

Xùy~~! Xùy~~! Xùy~~...

Thanh âm Cửu Long Lôi Vương đao kia vạch phá Hắc Ám hư vô liên tiếp vang lên, nguyên một đám âm phù này phảng phất đan vào trở thành một giai điệu kỳ diệu, ở bốn phía quanh quẩn.

Từ bốn phía cuồn cuộn mà đến lực lượng càng ngày càng bàng bạc mênh mông...

Mộ Hàn tâm vững như thiết, Cửu Long Lôi Vương đao trong tay không có dừng lại chút nào, luôn ở trước một khắc cổ lực lượng kia đụng chạm lấy thân thể mình đem nó xé rách. Nhưng mà, theo thời gian trôi qua, mỗi một đao của Mộ Hàn bổ đi ra đều cần hao phí càng nhiều tinh lực cùng càng nhiều lực lượng nữa.

- Cái Sóng Điệp Hư Kiếp này nếu lại như vậy tiếp tục xuống dưới, sợ là chống không được bao lâu.

Đầu óc Mộ Hàn phi tốc chuyển động, Hư Kiếp hoàn toàn do linh hồn mà sinh. Ở lúc thừa nhận Hư Kiếp, tuyệt phẩm Tâm Cung cũng không thể cho Mộ Hàn chút trợ lực nào. Nếu ở thời điểm này, độ kiếp thất bại, Mộ Hàn sẽ hồn phi phách tán, Tử Hư Thần cung cho dù cường đại hơn nữa, cũng không thể vãn hồi tánh mạng của hắn.

Phút chốc, trong đầu Mộ Hàn hiện lên một đạo linh quang:

- Có lẽ có thể thử xem biện pháp kia, nói không chừng hữu hiệu!

Nhưng một lát qua đi, khi tia tiên lực kia lộ ra tay phải, ở đầu ngón tay linh động mà lượn lờ. Mộ Hàn lại hiện lên vẻ do dự.

Xùy~~! Xùy~~...

Cửu Long Lôi Vương đao kia không ngừng nhấc lên tử mang cực lớn như dải lụa, lại là liên tục hơn mười lần đem Hắc Ám hư vô xé mở, Mộ Hàn đã đạt đến cực hạn, linh hồn như muốn bạo tán ra.

- Không thể tiếp tục như vậy được nữa!

Mộ Hàn thầm kêu một tiếng, mạnh mẽ tách ra bộ phận linh hồn dung nhập đến chính giữa tia tiên lực kia.

Đây cũng là phương pháp xử lý mà Mộ Hàn nghĩ đến!

Nếu như tiếp tục chống cự, Mộ Hàn tối đa chỉ có thể kháng trụ Hư Vô Chi Lực công kích vài khắc chung. Rồi sau đó linh hồn chắc chắn triệt để rơi vào tay giặc. Có lẽ sau vài khắc, Mộ Hàn liền hoàn toàn vượt qua Sóng Điệp Hư Kiếp, giải trừ mấy tầng linh hồn gông xiềng, thực lực tăng vọt mức độ lớn, bất quá loại khả năng này thật sự quá nhỏ rồi.

Mà tách ra chút linh hồn kia, dùng lực lượng còn thừa của Mộ Hàn, chỉ có thể chống cự một lần thế công cuối cùng. Mặt khác bộ phận linh hồn kia sẽ trầm luân, nhưng bộ phận linh hồn ẩn nấp ở bên trong tiên lực lại có khả năng tiếp tục tồn tại xuống, hơn nữa trở thành một hạt giống, dần dần lớn mạnh, cuối cùng khôi phục như lúc ban đầu.

Đương nhiên, cũng có khả năng Mộ Hàn đánh giá thất bại, bộ phận linh hồn bên trong tiên lực đồng dạng sẽ trầm luân ở bên trong hư vô.

Thế nhưng mà chuyện cho tới bây giờ, Mộ Hàn chỉ có thể liều chết đánh cược một lần.

Xùy~~!

Đối mặt Hư Vô Chi Lực như sóng lớn mà đến kia, Cửu Long Lôi Vương đao phảng phất một đạo tia chớp to lớn, mãnh liệt bắn ra. Một đao kia đã là dốc hết tất cả lực lượng của Mộ Hàn. Lưỡi đao vô cùng sắc bén, những nơi đi qua, Hắc Ám hư vô lần nữa trán liệt ra một đạo khe hở hẹp dài.

Hô!

Cơ hồ ở nháy mắt khe hở kia trán lộ, tia tiên lực kia đã hóa thành tia sáng trắng vọt tới.

Lập tức, khe hở bế hạp, Hư Vô Chi Lực lại hiện ra, nhấc lên một lớp cơn sóng gió động trời, điên cuồng mà oanh vào trên người Mộ Hàn. Cửu Long Lôi Vương đao lập tức nứt vỡ vô hình, mà Mộ Hàn chỉ cảm thấy linh hồn mình như lâm vào trong bóng tối vô biên vô hạn, rất nhanh mà chìm, chìm...

Nháy mắt sau, bộ phận linh hồn cùng ý thức này của Mộ Hàn đã ở trong hư vô triệt để rơi vào tay giặc.

Vèo!

Như đột nhiên từ đêm tối tiến vào đến ban ngày, tiên lực xuyên qua đạo khe hở hư vô do Cửu Long Lôi Vương đao xé mở kia, vậy mà tiến nhập trong một mảnh hư vô khác, chỉ có điều phiến hư vô này không còn là Hắc Ám vô cùng vô tận, mà là một Thiên Địa hơi nước trắng mịt mờ, đồng dạng là vô biên vô hạn.

Ân!

Ở trong Tiên lực, Mộ Hàn kêu rên lên tiếng, một cỗ đau nhức kịch liệt khó nói lên lời từ sâu trong linh hồn dâng lên. Hắn biết rõ, bộ phận linh hồn khác của mình đã biến mất.

Mặc dù dùng Linh hồn chia lìa, nhưng lẫn nhau liên hệ lại dị thường chặt chẽ.

Giờ khắc này, Mộ Hàn cảm giác thân thể mình thật giống như bị một lưỡi dao sắc bén tách thành hai bên, cái loại đau đớn không gì sánh kịp này đúng là tầng tầng lớp lớp tuôn ra.

Linh hồn như muốn bạo liệt thành vô số mảnh vỡ!

- Chẳng lẽ... Lúc này đây thua cuộc?

Cái cách nghĩ này vừa mới toát ra, Mộ Hàn liền hôn mê rồi, lại không có triệt để hôn mê, giống như cảm giác được cái gì, lại như cái gì cũng cảm giác không thấy.

- Tỉnh lại! Tỉnh lại...

Hốt hoảng mà qua, cũng không biết qua bao lâu, Mộ Hàn như nghe được có thanh âm đang không ngừng kêu to lấy mình.

- Ta còn chưa có chết?

Mộ Hàn mơ mơ màng màng mà hiện lên một ý nghĩ như vậy, chợt một cỗ cuồng hỉ chi ý liền khó có thể ức chế hiện lên.

- Ta không chết... Thật sự không chết... Xem ra mới vừa rồi là thành công rồi... Cũng không biết cái này là địa phương nào...

Nghĩ lại tầm đó, ý thức của Mộ Hàn lập tức thanh tỉnh lại.

Ngay sau đó, linh hồn của Mộ Hàn liền từ trong tia tiên lực kia chui ra, nhìn xem hư vô chung quanh hơi nước trắng mịt mờ, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

- Ngươi cuối cùng đã tỉnh lại.

Một thanh âm phút chốc vang lên.

- Ai?

Mộ Hàn cả kinh.

- Ta là Tâm Cung của ngươi.

Một đoàn tử ý nồng đậm lăng không dần hiện ra, ở trước người Mộ Hàn ngưng tụ thành một đạo thân ảnh màu tím nho nhỏ, hình dáng tướng mạo cùng Mộ Hàn giống như đúc, giống như là Thiên Anh có thể nói chuyện, hai đầu lông mày, trong đôi mắt cùng trên gương mặt tất cả đều tràn đầy vui vẻ nồng đậm.

- Tử Hư Thần cung!

Mộ Hàn khẽ giật mình, hắn sớm đã biết rõ Tử Hư Thần cung của mình có được linh tính, lại không nghĩ rằng linh tính của hắn đã cường đại đến tình trạng như thế, có thể ngưng tụ ra hình thể.

Bất quá, nghĩ lại tầm đó, Mộ Hàn đã thoải mái, tuyệt phẩm Tâm Cung khác cơ hồ đều là tự hành diễn sinh mà ra, nhưng Tử Hư Thần cung này lại khác nhau rất lớn, nó là vô số năm truyền thừa xuống, bị phần đông Linh Hư tộc tuyệt thế cường giả dung hợp qua, có được linh tính cường đại cũng coi như bình thường.

Chỉ là Thần cung chi linh này trước kia thủy chung chưa từng xuất hiện, vào lúc này hiện thân, lại là vì sao?

- Ta tuy có linh, nhưng sau khi cùng thân thể ngươi dung hợp, lại cũng nhận được thực lực của ngươi ước thúc, trước kia thực lực ngươi quá yếu, ta cho dù muốn hiện thân cũng làm không được, ngày nay ngươi đột phá thất trọng Hư Kiếp, thực lực đại tiến, rất nhanh sẽ trở thành Võ Tiên chính thức, chúng ta trao đổi tự nhiên không có chướng ngại.

Thần cung chi linh kia như xem thấu Mộ Hàn nghi hoặc, cười mỉm mà nói.

- Thì ra là thế.

Mộ Hàn vô ý thức gật đầu, nhưng chợt lại kinh hãi mà nghẹn ngào kinh hô.

- Ngươi mới vừa nói cái gì, ta đã vượt qua thất trọng Hư Kiếp?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.